Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 59: Kẻ đi gieo tương tư giờ thành kẻ đi ôm tương tư ngược lại



Hứa Ôn Giảo không phải lúc nào cũng cô độc như vậy. Vào năm cuối của trung học cơ sở, nàng và Hứa Úc Liêm cùng học chung với nhau tại một trường tư thục giành cho con nhà giàu.

Hứa Úc Liêm coi Hứa Ôn Giảo như cái đuôi nhỏ của mình và không quan tâm đến địa vị xã hội của nàng.

Sau khai giảng năm học mới, một người bạn mới chuyển trường đến và học chung lớp với các nàng.

Cô gái này tên là Tạ Dao, con gái duy nhất của một gia đình giàu có mới nổi ở thành phố A. Tuy gia cảnh không bằng những gia đình giàu có lâu đời như Hứa gia, nhưng cô gái này lại có lai lịch rất sạch sẽ.

Tạ Dao không có tính kiêu ngạo như những người bạn cùng trang lứa, chỉ có sự khiêm tốn từ sự giáo dục tốt của cha mẹ mình. Không lâu sau, cô ấy và Hứa Ôn Giảo trở thành bạn tốt của nhau, trò chuyện đủ mọi thứ trên đời.

Lần đầu tiên Hứa Ôn Giảo từ chối về nhà cùng với Hứa Úc Liêm là đến nhà của Tạ Dao để tổ chức sinh nhật cho cô ấy vào buổi trưa. Nàng không còn đợi Hứa Úc Liêm ăn trưa nữa mà cùng Tạ Dao nói chuyện và cười đùa trong nhà ăn của trường học. Đôi khi vào cuối tuần, Hứa Úc Liêm không tìm thấy em gái của mình, quản gia đã nói với cô rằng nhị tiểu thư đã ra ngoài cùng bạn học đến thư viện.

Hứa Úc Liêm nghĩ rằng là do mình không quan tâm đến nàng, cho nên mới có khoảng cách như vậy. Kể từ đó, cô càng ngày càng quan tâm và chăm sóc em gái của mình nhiều hơn.

Kết quả là Hứa Ôn Giảo dành phần lớn thời gian cho bạn bè và cũng không còn đi chung với cô như trước nữa.

Hứa Úc Liêm không biết mình đang tức giận vì điều gì, lời nói của cô luôn nhắm vào Hứa Ôn Giảo, thể hiện rõ ràng rằng mình không hài lòng với sự xuất hiện của Tạ Dao.

Lập trường của cô ảnh hưởng trực tiếp đến cách người khác đối xử với các nàng.

Người nhà của Tạ Dao không mấy thân thiện với các nàng, bằng mặt nhưng không bằng lòng và cũng chẳng quan tâm đến địa vị của cả hai là tiểu thư của Hứa gia hay là cái gì khác.

Người không tôn trọng mình thì không có việc gì mà mình phải nể mặt người ta. Nhiều lần, Tạ Dao giận dữ mắng Hứa Úc Liêm ngay tại chỗ, kéo Hứa Ôn Giảo đứng dậy và bỏ đi.

Hứa Ôn Giảo bị kẹt ở giữa và rơi vào tình thế khó xử.

Vào học kỳ hai của năm học, Tạ Dao cùng cha mẹ của mình đã đến các thành phố khác để phát triển, và chuyện này đã kết thúc.

"Mình nghĩ em gái của cậu có tính tình rất tốt đó. Cậu thậm chí còn không nhớ mình đã bắt nạt em ấy và cô gái kia như thế nào. Nếu chị của mình vô cớ nhắm vào bạn của mình như vậy, thì đừng hòng mình sẽ tha thứ cho."

Lý Ý Nhã đã uống quá nhiều vào tối nay, rượu vào lời ra. Cô ấy nói thẳng với Hứa Úc Liêm: "Người khác cho rằng cậu coi thường gia cảnh của Tạ Dao, nhưng mình thì có thể nhìn ra được. Cậu chỉ là không muốn ai ngoài cậu trong mắt của em ấy đúng chứ? Kể từ sau sự việc đó, dường như xung quanh em gái của cậu không có người bạn thân nào. Mình đoán không lầm thì em ấy lo lắng cậu sẽ tức giận."

Vì vậy Lý Ý Nhã cũng không hề thắc mắc tại sao Hứa Ôn Giảo lại sẵn sàng vượt qua ranh giới, cho dù trước đó nàng không biết rằng mình và Hứa Úc Liêm không có quan hệ huyết thống.

Có hai trường hợp có thể xảy ra. Một là nàng chỉ có người kia trong thế giới của mình, không có quyền được lựa chọn, dẫn đến nàng bị bệnh tâm thần hoặc cảm xúc đã bị biến chất. Hai là vốn dĩ ngay từ đầu nàng hoặc cả hai đều biết sự thật đằng sau chuyện mà người lớn che đậy, vì thế mới không sợ mình vi phạm luân thường.

Hứa Úc Liêm gần như đã quên mất cái người tên "Tạ Dao". Cô nhắm mắt lại và không muốn thừa nhận điều đó.

"Mình chỉ đơn giản là ghét con nhỏ đó cũng không được hay sao?"

Cô thì cần lý do gì để nhắm vào một người.

"Vậy vì lý do gì mà cậu ghét Lý Vũ Hi? Có phải bởi vì cô ấy có mối quan hệ thân thiết với em gái của cậu như một người bạn thân? Nhưng mà em gái của cậu thì không có ghét người ta."

Đã từng trải qua rất nhiều mối quan hệ yêu đương, Lý Ý Nhã nói một cách thẳng thừng: "Mình không biết cậu và em gái của cậu có thực sự yêu nhau hay không. Nhưng mà căn bản cậu không có tư cách gì để kiểm soát cuộc sống của em ấy, cũng như các mối quan hệ xung quanh em ấy đâu."

"Coi như hai người là người yêu của nhau đi, nhưng em ấy cũng cần có những mối quan hệ xã hội bình thường như bạn bè, người quen, hay thậm chí là người thân trong gia đình. Nếu em ấy chỉ có thể dựa vào một mình cậu thì trên đời cũng chỉ có tình yêu . . ."

Lý Ý Nhã thở dài: "Đó gọi là kẻ não tàn khi yêu chứ không phải là người si tình đâu, đồ ngốc ạ. Cậu không được ép buộc, cũng như chiếm hữu em ấy như vậy. Ai cũng cần có quyền riêng tư của mình, không phải sao?"

Việc này rất nghiêm túc, giữa làm chị em với nhau và làm người yêu có một khoảng cách rất lớn.

Hứa Úc Liêm mím môi và im lặng, cảm thấy xấu hổ giống như bí mật của mình đã bị bại lộ. Lời nói của Lý Ý Nhã tuy gay gắt nhưng không phải là vô lý.

Cô ôm lấy ngực của mình, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Vậy mình sẽ đi xin lỗi em ấy."

"Không chỉ là một lời xin lỗi." Lý Ý Nhã rất lo lắng về vấn đề tình cảm của bạn mình, đưa ra lời khuyên chân thành, "Mình nghĩ cậu cần suy nghĩ xem nên dùng thân phận gì để đứng bên cạnh người ấy của mình. Không rõ ràng sẽ làm tổn thương người thương của mình cũng như là chính mình. Cậu nên nhớ, đau thương thì chỉ dành cho kẻ đa tình mà thôi."

Sau khi nghe xong, Hứa Úc Liêm không lên tiếng. Cô im lặng hồi lâu mà không trả lời, dường như là đang suy nghĩ điều gì đó.

Tài xế được gọi đến đã đưa Lý Ý Nhã về nhà, Hứa Úc Liêm một mình trở lại văn phòng, căn hộ vắng tanh, cô không muốn quay về đó, qua đêm ở phòng của tổng giám đốc cũng không tệ chút nào.

Sau khi tăng ca đến một giờ sáng, Hứa Úc Liêm chớp mắt, toàn thân đau nhức và ê ẩm. Cô duỗi người, liếc nhìn điện thoại di động, không tự chủ được mà cầm máy lên và gửi tin nhắn cho Hứa Ôn Giảo.

[ Úc Liêm ]: Em ngủ rồi sao?

Vừa gửi đi, cô lập tức thu hồi tin nhắn.

Nhìn chằm chằm vào lời nhắc nhở "bạn đã thu hồi tin nhắn", Hứa Úc Liêm tự an ủi mình có lẽ Hứa Ôn Giảo không nhìn thấy nó, đã muộn lắm rồi kia mà.

[ Giảo Giảo ]: ?

Khi Hứa Úc Liêm nhìn thấy dấu chấm hỏi này, toàn thân trở nên tê dại vì xấu hổ, cô suy nghĩ một lúc rồi gõ ra một câu.

[ Úc Liêm]: Chị gửi nhầm.

Hứa Ôn Giảo lập tức trả lời: "Ừ."

Cô nên nhắn tiếp như thế nào đây?

Hứa Úc Liêm ngơ ngác trong giây lát, cô cắn răng tiếp tục cuộc trò chuyện: "Em chưa ngủ sao?"

[ Giảo Giảo ]: Vừa mới chúc ngủ ngon thôi.

Hứa Ôn Giảo cũng thường xuyên làm như thế này, chúc ngủ ngon xong rồi lại thức khuya làm việc tiếp.

Tim của cô như muốn nhảy ra ngoài, hỏi tiếp: "Em đang ở trong khách sạn à?"

[ Giảo Giảo ]: Vâng.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây.

So với cãi lộn thì sự im lặng lại khiến cho con người ta phải khổ sở.

Hứa Úc Liêm cụp mi xuống, suy nghĩ hồi lâu, gõ ra "Em còn giận à?", sau đó xóa đi và đổi thành "Vừa rồi em đang làm gì vậy?".

Hứa Ôn Giảo ôm chặt chăn, chậm rãi gõ chữ: "Em không có làm gì cả."

Thực ra nàng vẫn chưa ngủ, luôn luôn chờ tin nhắn của Hứa Úc Liêm.

Nàng thành công, nhưng không muốn làm hòa nhanh như vậy.

Điểm mấu chốt của sự khoan dung sẽ chỉ rút lui hết lần này đến lần khác. Nàng muốn biết Hứa Úc Liêm sẽ đưa nàng đi đến đâu. Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, chỉ cần buông tay nhau ra một chút thì sẽ lỡ mất nhau cả một đời. Có những người khi nói lời tạm biệt, sẽ ngoảnh đầu lại nhìn và chắc chắn sẽ gặp lại họ. Nhưng cũng có những người khi chào tạm biệt, sẽ quay lưng đi mãi mãi. Vì thế hãy nắm bắt khi cơ hội vẫn còn ở đó.

Hứa Úc Liêm không biết nên tiếp tục chủ đề này như thế nào, mũi của cô đau nhức, cảm thấy rất khó chịu nên bực bội gõ phím.

[ Úc Liêm ]: Vậy là em bận rồi, chị sẽ không làm phiền em nữa.

Nhìn thấy câu này, Hứa Ôn Giảo sửng sốt mấy giây, đột nhiên cười lớn.

[ Giảo Giảo ]: Không có bận gì. Chiều mai em sẽ có cuộc họp.

[ Giảo Giảo ]: Chị còn đang tăng ca ở công ty sao? Đã muộn lắm rồi đó.

Có qua có lại thì mới gọi đối thoại, bầu không khí trò chuyện nặng nề đã được phá vỡ, Hứa Úc Liêm cảm thấy trong người rất nhẹ nhõm.

[ Úc Liêm ]: Chị mới làm xong việc thôi, sẽ qua đêm ở công ty.

Hứa Ôn Giảo gửi cho cô một tin nhắn thoại.

Hứa Úc Liêm tò mò ấn vào, sau đó sửng sốt.

"Vậy thì . . . Chị có muốn gọi video với em không?"

Giọng nói của Hứa Ôn Giảo rất nhẹ nhàng và chậm rãi, âm sắc vừa mềm mại vừa ngọt ngào, âm cuối lượn một vòng tròn, gãi vào đúng chỗ ngứa trong tim của cô.

Toàn thân của Hứa Úc Liêm run lên như bị điện giật, nhịp tim của cô lớn đến mức tai bị ù đi. Đầu tiên cô trả lời bằng một tiếng "có" và sau đó nhấn mạnh: "Chờ một chút, chị sẽ gọi lại cho em."

Cô mở ngăn kéo trong văn phòng, lấy túi trang điểm thường ngày ra, mở phấn và son môi để trang điểm rồi buộc tóc lại cho gọn gàng.

Nếu như không phải thời gian có hạn, cô còn muốn thay một bộ quần áo mới.

Sau khi làm xong những việc này, Hứa Úc Liêm chợt nhận ra rằng mình đã quá phấn khích.

Không phải chỉ là gọi video thôi hay sao? Tại sao cô lại trở nên gấp gáp như thế?

Hứa Úc Liêm bấm vào cuộc gọi video với sự nghi hoặc trong lòng.

Người con gái xuất hiện trước màn hình.

Khuôn mặt của nàng trắng trẻo, mái tóc đen được buông xõa, vẻ mặt dịu dàng như mặt nước tĩnh lặng.

Hứa Úc Liêm hơi lo lắng: "Chào buổi tối."

Qua màn hình, nàng nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Hứa Ôn Giảo hơi hé mở, đôi mắt của nàng trở nên mờ mịt vì buồn ngủ.

"Hả? Chào buổi tối."

Hai người vẫn còn có một số nút thắt chưa được gỡ ở trong lòng, có lúc trò chuyện, có lúc không.

Hứa Ôn Giảo không quan tâm, đột nhiên che miệng lại, ngáp dài, nói nhỏ: "Em buồn ngủ quá."

Hứa Úc Liêm cố gắng hết sức để mỉm cười: "Vậy em treo video đi."

Một giây tiếp theo sau khi cô nói xong, màn hình tối đen.

Hứa Ôn Giảo đã tắt video.