Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 9: Giúp em tự an ủi



Hóa ra bồn tắm lớn lại nhỏ như vậy.

Hứa Úc Liêm nghe thấy tiếng nước chảy sau lưng khi Hứa Ôn Giảo bước vào bồn tắm, cô muốn đứng dậy bỏ chạy ngay lập tức.

Cô sai rồi, cô không nên đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của bản thân mình.

Hứa Úc Liêm co chân lại, quay lưng về phía Hứa Ôn Giảo. Thỉnh thoảng lưng của cô bị làn da mỏng manh chạm vào, không biết là cánh tay hay ngực của người nọ.

Hứa Úc Liêm ôm trán, chột dạ mà nói: "Cô tránh xa tôi ra."

Nếu cô quay lại, cô có thể thấy một tình cảm cấm kỵ nào đó đang phát triển điên cuồng trong mắt của Hứa Ôn Giảo.

Hứa Úc Liêm không biết rằng đôi vai run rẩy và đôi tai nóng ran của mình đã phản kháng lại sự lo lắng cùng kinh hoàng trong lòng mình. Trong mắt của Hứa Ôn Giảo, cô giống như một con cừu non ngon lành.

Hứa Ôn Giảo đưa tay chạm vào xương bướm của Hứa Úc Liêm, đầu ngón tay trượt dọc theo đường nét quyến rũ: "Chị, em sẽ không ăn thịt chị, chị sợ em như vậy sao? Trước đây chẳng phải chị cũng từng nhìn thấy và chạm vào mọi thứ của em sao?"

Thanh âm của nàng tựa như cười mà không phải cười vang bên tai của cô. Giống như là chạm phải phải điện, Hứa Úc Liêm lùi lại, hoảng sợ nói: "Ha, cô đang nói cái gì?"

"Có cần em đưa chị về hồi ức của năm đó không?" Hứa Ôn Giảo vòng tay qua eo của cô, áp bộ ngực mềm mại vào tấm lưng trần của cô, đột nhiên thay đổi giọng nói: "Chị, chị có thể làm điều đó với em thêm một lần nữa giống như năm đó được không?"

Nàng đã đợi ngày này rất lâu rồi, vốn dĩ nàng còn muốn đợi thêm một thời gian nữa, nhưng chị gái của nàng nhất quyết muốn tắm cùng nàng, dường như người ấy cũng không còn để ý chút nào.

Hứa Úc Liêm vẫn coi nàng như một người em gái nên mới cảm thấy chán ghét phải không?

Thế nhưng nàng chưa bao giờ coi Hứa Úc Liêm là chị gái của mình.

"Ôn Kiểu, cô mau buông tôi ra!"

Một cảm giác áp bức mạnh mẽ ập đến với Hứa Úc Liêm, cô nhận ra Hứa Ôn Giảo có điều gì đó không ổn và cơ thể gần như cứng đờ theo bản năng.

Cô không chỉ từ chối tiếp xúc thân thể với Hứa Ôn Giảo ngay từ đầu mà thậm chí còn có một bí mật mà chỉ có hai người họ biết.

Năm đó khi các nàng học lớp mười, trường học tổ chức tiệc liên hoan vào buổi tối. Tiết mục của Hứa Úc Liêm cũng là phần cuối cùng trong chương trình, chờ sau khi nói lời chào tạm biệt cũng như cảm ơn tất cả mọi người, lớp của các nàng mới chụp ảnh chung với nhau. Sau khi mọi người ra về, Hứa Úc Liêm mới đi tìm Hứa Ôn Giảo để cùng nhau về nhà.

Cô đi tìm một vòng quanh trường, cuối cùng chỉ có phòng thay đồ là chưa đến.

Đêm đó, đèn trong phòng thay đồ mờ, Hứa Úc Liêm từ từ đẩy cửa đi vào.

Khi đẩy đến phòng thay đồ không khóa ở phía cuối, cô đã chuẩn bị tinh thần để không tìm thấy gì, nhưng lại nhìn thấy Hứa Ôn Giảo đang đứng quay lưng về phía cửa.

Hứa Ôn Giảo đang mặc một bộ đồng phục được may riêng của một trường trung học tư thục, dưới chân là váy và quần lót.

Nàng cong lưng, tay trái vịn vào bức tường gạch men màu trắng sứ, tay phải xâm nhập vào bên trong nơi tư mật ở thân dưới, đôi chân thon dài khẽ run lên theo động tác.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hứa Ôn Giảo cứng đờ xoay người lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng dị thường, cái cổ trắng nõn đầy mồ hôi.

Bên trong không gian yên tĩnh, ánh mắt của Hứa Ôn Giảo mơ hồ, nàng thấp giọng thở dốc: "Chị."

Sợi dây lý trí trong đầu của Hứa Úc Liêm đột nhiên căng đứt, cô không khống chế được mình nhìn lên dưới chân của Hứa Ôn Giảo và đi về phía cô gái trông ngây thơ nhưng lại có tư thế gợi tình.

Đầu óc của cô choáng váng nặng nề, đôi mắt dần dần tối sầm: "Ôn Kiểu, em đang làm gì?"

Hứa Ôn Giảo không hề tỏ ra hoảng sợ khi sự riêng tư của mình bị phá vỡ. Nụ cười duyên dáng cùng ngây thơ chỉ có ở lứa tuổi của nàng: "Chị không biết sao?"

Tình dục không phải là một từ xa lạ đối với những một đứa trẻ đang ở lứa tuổi dậy thì. Nhiều người trong số đó đã từng trải qua những cái này từ khi còn nhỏ. Nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Úc Liêm được tận mắt nhìn thấy và càng đáng sợ hơn là việc này lại đến từ người em gái đang có mối quan hệ dần dần trở nên ác liệt của cô.

Cô không phân biệt được cảm xúc của mình vào giờ phút này là hưng phấn hay là sợ hãi.

Cô dường như đã phát hiện ra một bí mật không thể tiết lộ trước mọi người.

Thanh âm của Hứa Úc Liêm run run: "Mặc lại quần áo rồi đi ra."

"Vì cái gì?"

Hứa Ôn Giảo dựa đầu vào tường, ngước đôi mắt ướt lên nhìn Hứa Úc Liêm, khóe mắt đỏ bừng.

Những đầu ngón tay ướt át của nàng trèo lên cánh tay của Hứa Úc Liêm, kéo cô lại gần. Rất nhanh, tay của cô chạm vào một mảnh da thịt nóng hổi, toàn thân run rẩy.

Con thỏ trắng nhỏ trước mặt nhe răng nanh, nàng liếm đôi môi ẩm ướt, kéo Hứa Úc Liêm cùng đắm chìm vào trong dục vọng với mình.

"Chị ơi, giúp em tự an ủi."

Hứa Úc Liêm không dám nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong phòng thay đồ đêm đó. Cô chỉ nhớ cảm giác có thứ gì đó tan chảy trong lòng bàn tay khi Hứa Ôn Giảo rời khỏi nó. Một mỹ vị tuyệt hảo mà không có gì trên đời này sánh bằng.

Đêm đó, Hứa Úc Liêm có được một tràng mộng xuân* đầu tiên trong đời.

(*) Tràng mộng xuân: vinh hoa phú quý ngắn ngủi, chóng hết như một giấc mộng đêm xuân vậy. Đó là cái hư huyễn của người đời.Nguyễn Gia Thiều cũng dùng điển tích này trong Cung oán ngâm khúc: Dẫu mà ai có nghìn vàng/ Đố ai mua được một tràng mộng xuân.

Cô và người em gái cùng cha khác mẹ của mình lăn lộn với nhau, hôn nhau và quấn lấy nhau, làm những điều hạnh phúc nhất trên đời.

Sau khi tỉnh lại, bộ đồ ngủ và đồ lót của Hứa Úc Liêm đều ướt đẫm. Cô tắm nước lạnh rất lâu, nhưng hình bóng của Hứa Ôn Giảo vẫn còn đọng lại trong tâm trí của cô.

Về sau Hứa Ôn Giảo lại dẫn dụ cô lén lút ăn trái cấm rất nhiều lần, trong phòng đàn ở nhà, trong sân vắng và ở một góc hẻo lánh nào đó của trường học.

Trong năm đó, Hứa Úc Liêm sa vào trong khoái cảm loạn luân với em gái của mình. Một bên là cảm giác vui sướng, một bên là cảm giác tội lỗi dày vò mình.

Hứa Ôn Giảo chưa bao giờ bày tỏ quan điểm của mình về mối quan hệ vặn vẹo này. Mỗi lần nàng bắt đầu dẫn dụ Hứa Úc Liêm, làm chủ toàn bộ sự việc rồi trốn tránh.

Đoạn quan hệ này đã kết thúc với Hứa Úc Liêm.

Ý thức đạo đức đã ngăn cản cô tiếp tục có mối quan hệ không rõ ràng với Hứa Ôn Giảo, và cô không muốn trở thành đối tượng để em gái của mình phát tiết ham muốn lên.

Vào ngày sinh nhật thứ mười bảy của Hứa Ôn Giảo, Hứa Úc Liêm đã chính thức tuyên bố rằng cô sẽ không bao giờ làm chuyện đó với nàng nữa.

Hứa Ôn Giảo chỉ có chút đáng thương hỏi cô: "Chị không vui sao?"

Hứa Úc Liêm không thể bày tỏ cảm xúc của mình nên đã nói rất nhiều lời gây tổn thương với Hứa Ôn Giảo.

"Chị cảm thấy làm loại chuyện này thật là ghê tởm, mỗi đêm chị đều gặp ác mộng. Trước đây chị để cho em làm, nhưng sau này sẽ không dung túng cho em nữa."

"Hứa Ôn Giảo, chờ sau khi em lớn lên tìm được người mà em thích, em sẽ không còn đặt tình cảm sai trái này lên người của chị nữa."

"Chúng ta làm những điều này thật sai trái, không nên tiếp tục làm nữa."

Nhiều lời như vậy, Hứa Ôn Giảo chỉ lo lắng lặp lại: "Chị, chị cảm thấy buồn nôn sao?"

Hứa Úc Liêm mím môi, không dám nhìn vào đôi mắt tổn thương của Hứa Ôn Giảo và thừa nhận câu hỏi của nàng.

Sau ngày hôm đó, các nàng không bao giờ đi học cùng nhau nữa, trong trường có gặp nhau cũng coi như là không thấy.

Thế là lập tức có lời đồn đại, Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo giống như là một đất nước không thể có hai vị vua, thấy mặt nhau chính là gió tanh mưa máu.

Bản thân Hứa Úc Liêm cũng chấp nhận với giả thuyết này và Hứa Ôn Giảo chưa bao giờ giải thích với mọi người khi nàng được hỏi về việc đó.

Đây là một cuộc giằng co kéo dài bắt nguồn từ sự hờn dỗi của những đứa trẻ và không ai là người chiến thắng.

Các nàng không có ngươi chết ta sống, cũng không thể giải quyết mâu thuẫn. Chỉ có Hứa Úc Liêm không buông bỏ được sự xấu hổ và Hứa Ôn Giảo cũng không có cách nào đối mặt ngoài việc tiếp tục tránh né.

Vô số chuyện lặt vặt khiến rạn nứt giữa các nàng ngày càng rộng hơn. Cuối cùng, một người rời đi nơi khác, người còn lại ở lại nơi mình đang sống.

Huyết thống gần giống nhau dường như là mối liên kết và sợi dây kết nối cuối cùng của hai người.

Trên đời này có yêu không có lý do, nhưng không có hận mà không có lý do. Bao nhiêu năm qua cô đã nói quá nhiều về việc mình không thích và hận đối phương như thế nào. Có lẽ cô thực sự đã không còn quan tâm đến Hứa Ôn Giảo nữa.

Nhưng sở dĩ cô nghiền ngẫm những chuyện này nhiều năm và gần như trở nên xa cách với Hứa Ôn Giảo, lại bắt nguồn từ những lời nói dối có thiện ý từ người lớn.

Đêm nay Hứa Ôn Giảo nhắc nhở cô.

Các nàng đã từng có mối quan hệ nguyên thủy và thân mật nhất trên thế gian này.

Hứa Ôn Giảo dường như đang có kế hoạch nối lại mối nhân duyên của cả hai.

Tuổi trẻ làm những chuyện hoang đường đến khi trưởng thành sẽ còn tiếp tục muốn làm sao?

Hứa Úc Liêm bị ý nghĩ này làm cho kinh sợ rồi, cô tránh ra khỏi ràng buộc của Hứa Ôn Giảo mà không hề suy nghĩ, nhanh chóng vọt ra khỏi mặt nước và chui ra khỏi bồn tắm một cách vô cùng yếu ớt.

Hứa Úc Liêm thậm chí còn không có thời gian đi dép lê, vội vàng lấy quần áo và khăn tắm trên móc, mở cửa xấu hổ bỏ chạy.

Hứa Ôn Giảo nhìn bóng lưng chạy trối chết của người kia, liếm liếm đầu ngón tay, vẫn còn xúc cảm da thịt của Hứa Úc Liêm ở trên đó.

Hứa Ôn Giảo duỗi ra hai chân, tựa cổ lên mép của bồn tắm.

Nàng nhắm mắt lại một chút và duỗi tay phải xuống.

Mặt nước gợn sóng thành vòng tròn, nàng thốt ra một tiếng thì thầm vừa vui mừng vừa thống khổ.

Đừng đi.

Sau khi Hứa Úc Liêm trốn khỏi căn hộ của Hứa Ôn Giảo vào đêm sinh nhật, cô thậm chí không dám về nhà và ở trong khách sạn năm sao bên ngoài khoảng một tuần.

Trong khoảng thời gian này, Hứa Ôn Giảo cũng không liên lạc với cô nữa.

Sáng chủ nhật, Hứa Úc Liêm vẫn còn ngủ mê say sau khi dành cả đêm trong quán bar.

Hứa Kiều gọi điện thoại tới, bà muốn đứa con gái cuồng loạn này của mình về nhà: "Hứa Úc Liêm, nếu con không về nhà và chuyển đến chỗ của Giảo Giảo, mẹ sẽ quyên góp tất cả túi xách và giày cao gót của con cho tổ chức từ thiện."

Hứa Úc Liêm giật mình tỉnh dậy.

Cô lập tức rời giường, thậm chí còn không kịp trang điểm, thay một bộ quần áo mới và chạy như bay về nhà.