Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 95: Dư luận dậy sóng



Chiều ngày đầu năm mới, Hứa Ôn Giảo và Lý Vũ Hi gặp nhau.

Lý Vũ Hi biết được chuyện xảy ra ở tiệc mừng thọ từ người khác. Nhận thấy có cơ hội để nhận lại người thân của mình, cô ấy nhanh chóng thông báo cho Ôn Ngôn, người đã đổi sang họ Lý và cả hai đã đến thành phố A một chuyến.

Trước khi Hứa Ôn Giảo và Ôn Ngôn chính thức gặp mặt, Lý Vũ Hi đã chuẩn bị mọi thứ suốt cả buổi chiều.

Với sự xuất hiện đột ngột của người dì và người chị họ này, nàng không biết nên nói như thế nào, và cái này cũng càng không thể nói đó là tạo hóa trêu ngươi.

Trên đời này có nhân quả và mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Nàng phải từng bước tiến về phía trước và không thể quay đầu lại.

Buổi chiều hôm đó, Ôn Ngôn kéo Hứa Ôn Giảo một cách trìu mến, và càng nhìn nét mặt của nàng thì bà càng thích: "Dì đã nghe hết những chuyện xảy ra trong nước rồi. Những người đó không phải là người tốt, dì có thể gọi con là Giảo Giảo được không? Con đã có một thời gian khó khăn trong những năm này."

Ôn Ngôn bày tỏ sự thương cảm trong lòng qua lời nói: "Nếu dì tìm thấy mẹ của con sớm hơn thì những chuyện này đã không xảy ra. Con có muốn ra nước ngoài cùng dì hay không? Dì có thể giúp con giải quyết ổn thỏa những rắc rối này khi con rời khỏi đất nước."

Bà có ấn tượng tốt với Hứa Ôn Giảo và không ngại giúp đỡ cho tương lai của nàng. Dù sao đi nữa thì nàng vẫn còn trẻ và nên tránh xa trung tâm của những tranh chấp này càng xa càng tốt. Nàng có thể tiếp tục học thêm vài năm rồi trở về nước để phát triển sự nghiệp.

Có một số việc có thể yên tâm giao lại cho những người lớn có nhiều kinh nghiệm giải quyết.

Hứa Ôn Giảo lịch sự từ chối lòng tốt của đối phương một cách khéo léo: "Dì Ôn, cảm ơn dì đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để liên lạc với con. Mẹ của con sẽ rất hạnh phúc nếu biết rằng sau khi mẹ qua đời, mẹ vẫn còn người thân và những người thân yêu chăm sóc."

Nàng nói tiếp: "Nhưng con thì không. Con không có nhiều người thân và chỉ có một 'người yêu'. Con không tham lam nhiều như vậy."

Nàng có thể dùng họ Ôn từ Ôn Thiện, hoặc có thể lấy họ Hứa từ Hứa Kiều để che giấu thân phận. Nhưng có một số việc mà lý trí lẫn tình cảm không cho phép và nàng không muốn phản bội ân nhân của mình.

Sự từ chối của Hứa Ôn Giảo không khiến Ôn Ngôn tức giận mà ngược lại bà càng quý trọng nàng hơn. Bà chỉ xin thông tin liên lạc của nàng và nói rằng nếu có thời gian rảnh sẽ hẹn nàng đi ăn cơm.

Hứa Ôn Giảo cũng không có tạo cho mình áp lực gì, không xa cách cũng không quá nhiệt tình.

Thêm bạn còn hơn thêm thù, dù sao thì hai người kia cũng không phải là người xấu.

Hứa Ôn Giảo cần một hậu phương, Lý Vũ Hi là một người rất an toàn để kết bạn, và Lý gia sẽ bảo vệ nàng từ phía sau. Mặc dù không thể khiến người khác quên đi những chuyện của nàng ở thành phố A, nhưng nàng vẫn có nguồn lực để chống đỡ khi người khác lợi dụng lý lịch của nàng để gây áp lực và nàng không cần phải thụ động chờ đợi nữa.

Những ngày trước tết thật khó khăn, mọi người bận rộn đến mức chủ quán cà phê tầng dưới đếm tiền không ngừng nghỉ.

Ngay cả khi làm việc trong cùng một tòa nhà, các lãnh đạo cấp cao của hai bộ phận cũng khó gặp nhau. Thỉnh thoảng họ gặp nhau, chào hỏi và trò chuyện về những chủ đề ngẫu nhiên mà không nói về cảm xúc hay hỏi thăm người kia thế nào. Rõ ràng là mọi thứ đều không suôn sẻ với cả hai vào thời điểm trước đó.

Hứa Ôn Giảo phải đối mặt với nhiều cuộc tấn công bạo lực hơn từ công chúng. Những chuyện xảy ra với Ôn Thiện đã bị nhiều tài khoản có IP nước ngoài vạch trần và nhóm người này bắt đầu lên mạng chỉ trích. Mạng xã hội là một xã hội thu nhỏ, chẳng ai quan tâm đến sự thật là gì và chỉ cần một tác động nhỏ cũng làm cộng đồng mạng dậy sóng. Những cư dân mạng này bị một bàn tay vô hình dẫn dắt và bình luận công kích, họ gọi người phụ nữ vô tội kia là "dâm phụ".

Những người khác còn cho rằng Hứa Ôn Giảo lợi dụng người mẹ quá cố của mình để được nổi tiếng và chỉ trích nàng.

Nhiều blogger nữ đứng về phía nàng đã lên tiếng chống bạo lực mạng nhưng đáng tiếc là không có nhiều tác dụng.

Hứa Ôn Giảo không tự bào chữa hay trực tiếp tranh cãi với những người này. Nàng đã thu thập bằng chứng và ủy thác cho người đại diện khởi kiện lên một công ty luật. Những người bịa đặt và tung tin sai sự thật, bất kể có là blogger nổi tiếng thì những người tham gia bạo lực mạng đều bị khởi kiện.

Thông tin thật của những người này đã được những người không rõ danh tính đăng công khai trên mạng. Việc này đã vạch trần cho người thân, bạn bè ngoài đời của những người đó biết được mặt sau của họ như thế nào.

Đằng sau những bài viết công kích này, một số thế lực đang đấu tranh với nhau, lúc thì xuất hiện lúc thì biến mất. Cư dân mạng cho rằng đó chỉ là một sự kiện nóng và cũng không kéo dài bao lâu. Người dân thành phố A đương nhiên hiểu rõ tính chất của cuộc chiến đẫm máu này, một số người tham gia chiến trường, nhưng lại có những người thì thờ ơ quan sát từ bên ngoài. Cho dù là như nào đi chăng nữa, mục đích chung duy nhất là muốn xem kết quả của trận chiến giữa hai phe.

Hứa Úc Liêm vừa giải quyết các vấn đề chính thức hàng ngày vừa tranh cãi với Hạ Tử Mật, người phụ trách quan hệ công chúng đối ngoại.

Hôm nay muốn liên hệ với luật sư để kiện cái này cái kia, ngày mai thì muốn mua một số tài khoản có lượng người theo dõi lớn để lên bài chỉ trích những cư dân mạng có lời lẽ công kích. Lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai, cuộc tranh cãi cũng không có hồi kết.

Hạ Tử Mật bị cấp trên hành hạ đến nỗi có tóc bạc trên đầu. Khi nhìn vào gương trước khi đi làm, cô ấy đã hối hận vì ham những đặc quyền mà tập đoàn họ Hứa dành cho mình và nhảy lên thuyền của Hứa Úc Liêm.

Cứ như vậy khoảng thời gian hỗn loạn đó cũng đã chấm dứt. Ngày hôm đó, Hứa Ôn Giảo và nhóm của nàng đã ăn xong bữa trưa và quay trở lại văn phòng để nghỉ ngơi.

Thang máy từ từ đi lên và cuối cùng dừng lại ở một tầng. Cửa thang máy mở ra, nàng đã gặp Hứa Úc Liêm đang đứng ở đó.

Mỗi bộ phận đều có thang máy riêng, Hứa Ôn Giảo thường không đi lối này nhưng sáng nay thang máy ở bộ phận mà nàng làm việc đã bị hỏng. Nàng đành phải đi nhờ thang máy của bộ phận khác và đi một vòng lớn. Không ngờ lúc này lại gặp Hứa Úc Liêm và hình như cô đang định đi lên.

Hứa Úc Liêm đứng ở bên ngoài và không nhúc nhích. Bộ đồ công sở mà cô đang mặc trên người làm nổi bật vẻ ngoài lãnh đạm và đường cong nóng bỏng của cô. Các đường nét ở vai, cổ và eo rất đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

"Chị không lên sao?" Nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Hứa Ôn Giảo nhấn nút mở cửa, đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu, cảm xúc nhẹ nhàng thay đổi, trong lòng hỗn loạn như một chú nai con bị lạc giữa rừng hoang vắng.

Nàng thực sự rất thích Hứa Úc Liêm mặc bộ đồ này, trông cô thật trưởng thành và thanh lịch.

Lần cuối cùng nàng nhìn thấy Hứa Úc Liêm là một tuần trước. Các nàng lướt qua nhau ở hành lang công ty. Một người đang bận bàn giao tài liệu, còn người kia đang vội vã đi họp. Ánh mắt của họ chạm nhau một lúc rồi tách ra.

Hứa Úc Liêm khẽ nhướng mày rồi nhấc chân bước vào thang máy. Cô đứng cạnh Hứa Ôn Giảo, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên mặt gương ở trong thang máy, "Em đi ăn trưa sao?"

"Ừ, em vừa mới đi ăn về." Hứa Ôn Giảo gật đầu và ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người của Hứa Úc Liêm.

Đó không phải là loại nước hoa hương hoa hồng dịu mát mà đối phương thường hay dùng. Đó là hương cam quýt ngọt ngào và không phải là mùi hương yêu thích của Hứa Úc Liêm.

Hứa Ôn Giảo nhăn mũi và siết chặt ngón tay của mình. Nàng hỏi tiếp: "Chị định lên tầng nào?"

"Giống như em." Hứa Úc Liêm ngẩng mặt lên và buộc tóc lại.

Đến nơi, cửa thang máy mở ra, mỗi người một ngã và Hứa Úc Liêm vội vàng rời đi trước.

Mấy câu đối thoại vừa rồi ngắn gọn như giấc mơ tưởng tượng của Hứa Ôn Giảo. Nàng đứng đó liếm bờ môi vốn dễ bị khô vì thời tiết hanh khô, trong lòng cảm thấy ngột ngạt và khó chịu vô cùng.

Ở phía bên kia, Hứa Úc Liêm bước nhanh đến văn phòng. Trong lúc giám sát tiến độ quay phim quảng cáo trong studio vào sáng nay, có người vô tình làm đổ lọ nước hoa của một nghệ sĩ và nó đã rơi trúng vào người lãnh đạo đang ngồi cạnh và giao tiếp với nghệ sĩ đó.

Cô cực kỳ ghét mùi hương này, nếu không phải vì lo lắng nó làm Hứa Ôn Giảo khó chịu thì cô đã muốn ở lại và dành nhiều thời gian hơn cho nàng.

Khi các nàng gặp lại nhau trong cuộc họp quản lý cấp cao hàng tháng, Hứa Úc Liêm ngồi trên ghế và xem qua hợp đồng. Các quản lý cấp cao và trợ lý lần lượt đi vào tìm chỗ ngồi và ngồi xuống.

Trong văn phòng vang lên tiếng gõ máy tính xách tay và lật giấy, Hứa Úc Liêm ước tính thời gian trong đầu, không ngẩng đầu lên và hỏi Trương Viên Chi đang ngồi bên cạnh: "Thư ký Trương, mọi người đã có mặt đầy đủ chưa?"

Trương Viên Chi nhìn quanh một lượt, ánh mắt hơi thay đổi, đợi gần một phút rồi mới nói tiếp: "Ôn tổng vẫn chưa tới."

Bầu không khí bình thường trong phòng họp trở nên nặng nề sau những lời này. Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo không còn đi chung với nhau đến công ty như trước nữa. Cô cũng không đến bộ phận điện ảnh và truyền hình trong các bữa ăn và giờ giải lao.

Hai người đang cãi nhau sao?

Không ai dám hỏi vì lãnh đạo mà tức giận lên thì cũng đừng hòng mơ đến tiền thưởng cuối năm.

"Ừ." Hứa Úc Liêm không nói gì nữa và tiếp tục đọc hợp đồng. Khó có thể đoán được tâm trạng của cô như thế nào, sự im lặng này càng khiến cho các nhân viên xung quanh sợ hãi.

Hứa tổng, cái người bình tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng này còn đáng sợ hơn cả mỹ nhân băng sơn trong truyền thuyết. Cái này giống như sự bình yên trước cơn bão sắp ập đến vậy.

Vài phút sau, Hứa Ôn Giảo cùng trợ lý đẩy cửa bước vào. Nàng nhìn qua đám đông và ánh mắt tập trung vào người ngồi ở đằng kia.

Nàng dịu dàng xin lỗi mọi người: "Vừa rồi có một dự án xảy ra vấn đề, chúng tôi phải khẩn trương xử lý. Thành thật xin lỗi mọi người rất nhiều vì tôi đến muộn."

Có rất nhiều trường hợp khẩn cấp trong ngành này và mọi người đều thông cảm cho nàng.

Hứa Úc Liêm đợi nàng nói xong mới ngẩng đầu lên.

Cô trang điểm rất kỹ càng ở nơi làm việc, vẻ ngoài lãnh đạm vừa chững trạc mà cũng vừa áp bức. Cô bình tĩnh nói: "Chúng ta chuẩn bị bắt đầu họp thôi."

Hứa Ôn Giảo sững sờ trước vẻ ngoài của cô, trái tim của nàng đập loạn nhịp.

Nàng nhìn xung quanh để tìm ghế trống, thế nhưng chỉ có chiếc ghế bên cạnh Hứa Úc Liêm là chưa có ai ngồi. Mọi người đặc biệt chừa lại ghế trống đó cho nàng, nàng ngồi xuống với tập tài liệu trên tay.

Đã mười ngày trôi qua, vết thương trên bả vai của Hứa Úc Liêm dần dần lành lại, nhanh chóng trở nên nhợt nhạt đến mức không còn thấy rõ dấu răng nữa.

Cô giơ tay nhấc chân cũng không còn cảm thấy đau giống như mấy ngày đầu. Những thay đổi đột ngột trong cuộc sống luôn khiến mọi người phải gánh vác trách nhiệm của mình chỉ sau một đêm. Với áp lực đè nặng lên vai, lời nói và hành động của cô trở nên dè dặt và thận trọng hơn rất nhiều.

Hứa Ôn Giảo dường như đang lắng nghe một cách cẩn thận bản tóm tắt của cô về công việc của từng bộ phận và những lĩnh vực cần cải thiện. Nhưng trên thực tế thì nàng đang nhìn cô với ánh mắt chất chứa rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc không thể nói ra hết được.