Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, vóc người cao hơn một mét bảy, mặc một chiếc áo 3 lỗ trắng cùng quần đùi màu đen, dáng người rất ấn tượng. Có thể bởi vì tập võ, tinh thần của hắn cũng sáng hơn người bình thường, tướng mạo cũng bị xem nhẹ.
Trác Duyên nhìn thấy sư phụ kiếp trước dạy mình bây giờ còn trẻ như vậy, không khỏi nở nụ cười: “Xin chào sư phụ Ngụy.”
Ngụy Bình An hiển nhiên không rõ vì sao một thiếu niên tiêu chuẩn như vậy lại biết mình, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu, mỉm cười: “Xin chào mọi người, các cậu tới tìm tôi có việc hay là muốn học võ?”
“Chúng tôi muốn đăng ký học võ.” Trác Duyên đi thẳng vào vấn đề.
Ngụy Bình An bình tĩnh gật đầu, nói với ông cụ tiếp đón: “Bác Uông, ghi chép cho bọn họ đi.”
Bác Uông cười đáp, nếp nhăn trên mặt càng thêm hằn sâu.
Trác Duyên thay Đỗ Dần và Đỗ Vi nộp học phí, vốn còn định nộp học phí của Hàn Xương chung luôn, kết quả Hàn Xương tự mình móc tiền ra.
Trác Duyên kinh ngạc: “Cậu lấy tiền ở đâu vậy?”
Hàn Xương cười ngây ngô: “Đương nhiên là ba mẹ cho rồi, tớ cũng không nghĩ tới tớ nói với bọn họ chuyện này, bọn họ liền đồng ý, còn dặn dò tớ phải học tập cho tốt.”
Trác Duyên suy đoán là bởi vì bản thân chú Hàn đối với phương diện này tương đối tôn sùng, cho nên rất ủng hộ Hàn Xương tới học tập.
Sau khi báo danh nộp học phí, bác Uông phát cho mỗi người bọn họ một thẻ học viên, hơn nữa còn sắp xếp thời gian học tập cho bọn họ. Kỳ nghỉ hè mỗi sáng đều phải tới đây học, sau giờ học nếu muốn củng cố, võ quán còn có thể cung cấp cho bọn họ địa điểm huấn luyện, các sư phụ có thời gian cũng sẽ chỉ điểm một hai.
Thẻ học viên nằm trong tay, Ngụy Bình An dẫn bốn người vào phía sau rèm cửa. Phía sau rèm cửa chia ra nhiều phòng, Ngụy Bình An trước tiên đưa bọn họ đến một gian phòng nhỏ, đưa cho bọn họ một tờ giấy, phía trên liệt kê danh sách sư phụ của võ quán.
“Các cậu có thể tự mình lựa chọn sư phụ, sau khi xác định tôi sẽ thay các cậu sắp xếp.”
Ba người còn lại đều nhìn về phía Trác Duyên.
Trác Duyên trả lại giấy cho Ngụy Bình An: “Sư phụ Ngụy, tôi chính là chạy tới tìm ngài, đương nhiên là theo ngài học rồi.”
Ngụy Bình An nghe vậy vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi gì, nhìn về phía ba người khác.
Hàn Xương lập tức kéo Trác Duyên lại: “Yến Tử cùng ai tôi sẽ theo người đó!” Biểu hiện vô cùng nhanh chóng và quyết đoán.
Đỗ Dần và Đỗ Vi cũng gật đầu.
Ngụy Bình An đặt giấy về chỗ cũ: “Nếu đã như vậy, trước tiên tôi sẽ nói với các cậu một chút quy định của tôi.”
“Thời gian học là bảy giờ rưỡi sáng mỗi ngày, nhưng mà, tôi hy vọng mỗi ngày các cậu có thể tới trước một giờ, cũng chính là sáu giờ rưỡi. Nếu như không làm được tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng tôi có trách nhiệm nói cho các cậu biết, một giờ này có thể làm cho các cậu được lợi không nhỏ, nhưng nếu các cậu chỉ muốn chơi đùa, vậy tôi cũng không cần phải quan tâm.”
Lúc hắn nói xong, ánh mắt nhìn về phía Trác Duyên, không có gì, chỉ là bởi vì tướng mạo cùng khí chất của Trác Duyên làm cho người ta cảm giác không giống bộ dáng có thể chịu khổ.
Ấn tượng đầu tiên của Ngụy Bình An đối với Trác Duyên không thể nói là tốt cũng không thể nói là xấu. Nhưng từ kinh nghiệm của hắn mà nói, loại thiếu gia nhà giàu này có thể sẽ không chịu nổi khổ sở học võ, nói không chừng không được mấy ngày liền khóc về nhà tìm mẹ.
Trác Duyên từ trong ánh mắt của hắn có thể đọc hiểu suy nghĩ của hắn, trong lòng bất đắc dĩ, kiếp trước cũng là như vậy. Ngụy Bình An ngay từ đầu cũng không tin mình có thể kiên trì được, nhưng người không thể nhìn tướng mạo, sự thật chứng minh, vị sư phụ Ngụy này nhìn nhầm. Sau khi hai người quen thuộc, Ngụy Bình An còn đặc biệt vì chuyện này mà xin lỗi cậu, liên tục nói mình nhìn nhầm, lúc ấy có thể khiến Trác Duyên vui vẻ.
Ngụy Bình An cũng giới thiệu một số lưu ý khác, hỏi họ: “Các cậu có kế hoạch bắt đầu học từ hôm nay, hay là bắt đầu từ ngày mai?”
Ba người còn lại nhìn về phía Trác Duyên.
“Bắt đầu vào ngày mai đi, hôm nay chúng tôi có việc khác. Sư phụ Ngụy, ngày mai gặp lại.”
Trác Duyên đúng là có một số việc phải làm.
Ra khỏi võ quán, trời có chút âm u, đêm qua trời vừa mới mưa, trên đường còn lưu lại vệt nước, trong không khí lộ ra một tia mát mẻ.
Trác Duyên còn chuẩn bị chở Đỗ Dần, lại bị Đỗ Dần giành trước một bước cầm tay lái: “Tôi chở cậu.”
Trác Duyên còn chưa nói gì, Hàn Xương đã la hét: “Yến Tử, ngồi phía sau tớ, Đỗ Dần cậu chở Đỗ Vi đi, như vậy vừa vặn!”
Trác Duyên cũng cảm thấy đề nghị này không tồi, liền nói: “Được rồi, Đỗ Vi, em ngồi phía sau anh trai em đi.”
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Trác Duyên, bốn người lại đến thư viện thành phố C.
Thư viện mười năm trước vẫn còn tương đối cũ, máy móc và thiết bị cũng không tiên tiến, chủ yếu là dịch vụ người làm, không giống như sau này có truy xuất điện tử.
“Yến Tử, cậu tới nơi này làm gì?” Hàn Xương khóa xe đạp lại, lau mồ hôi trên đầu hỏi.
“Mượn mấy quyển sách trở về xem một chút, các cậu tìm được sách mình thích cũng có thể mượn xem, dù sao kỳ nghỉ hè dài như vậy, có rất nhiều thời gian.” Cậu nói xong rồi đi vào kệ sách.
Hàn Xương vẻ mặt buồn bã: “Hóa ra bài tập về nhà kỳ nghỉ hè ở trong mắt cậu không là gì sao?”
Quả thật không tính là chuyện gì, nhớ năm đó khi cậu tham gia thi tư pháp, so với trung học còn không bằng. Trường trung học ít nhất còn có trường học và giáo viên quản lý, nhưng thi tư pháp cũng chỉ có thể dựa vào tự giác.
Ừm, nghĩ hơi xa rồi.
“Được rồi, trong vòng mười ngày hoàn thành bài tập về nhà nghỉ hè, thời gian còn lại bắt đầu ôn tập toàn diện.”
“Mười ngày?” Hàn Xương nhỏ giọng kinh ngạc: “Làm sao có thể? Mỗi lần tớ làm đều đến ngày cuối cùng, Yến Tử, mười ngày không thể hoàn thành được!”
Trác Duyên vỗ bả vai hắn: “Có thể, mỗi ngày cậu đến nhà tớ, mấy người chúng ta cùng nhau làm bài tập về nhà. Trước kia cậu làm chậm là bởi vì có một số đề bài không biết làm nên không muốn làm, lần này có Đỗ Dần còn sợ cái gì nữa?”
Cũng đúng, Hàn Xương gật đầu, cười với Đỗ Dần: “Vậy thì dựa vào cậu, Đỗ Dần.”
Đỗ Dần không để ý tới hắn.
“Tớ đi bên kia tìm sách, các cậu tùy ý.” Trác Duyên nói xong liền đi về phía giá sách.
Đỗ Dần nhìn tên trên giá sách, khoa học tự nhiên.
Đọc cái này để làm gì? Cậu ta đi theo phía sau Trác Duyên, còn Hàn Xương thì chạy sang bên kia tìm tiểu thuyết võ hiệp yêu quý của mình, Đỗ Vi cũng không biết đi tìm sách gì.
“Sao cậu lại đi theo tôi?” Trác Duyên thấy Đỗ Dần ở phía sau mình không khỏi hỏi.
Đỗ Dần đọc tên quyển sách —— “Giới thiệu về bảo vệ môi trường”, ánh mắt có chút hoang mang: “Tôi không có gì muốn đọc, chỉ nhìn xem cậu đọc cái gì.”
Trác Duyên cười, lại tìm một ít sách liên quan đến bảo vệ môi trường khác, cầm trong tay: “Những quyển sách này tôi mượn về để ở nhà, nếu cậu nhàm chán cũng có thể xem.”
Đỗ Dần gật đầu, cậu ta nhất định sẽ xem.
Mượn sách xong, Trác Duyên bỏ vào trong cặp sách, cùng Đỗ Dần chia ra tìm Hàn Xương và Đỗ Vi, bốn người ra khỏi thư viện.
“Yến Tử, bây giờ trở về làm bài tập về nhà sao?” Hàn Xương vừa mở khóa vừa hỏi.
Trác Duyên suy nghĩ một chút: “Các cậu về trước đi, tôi còn có chút việc.”
“Cùng nhau đi, nếu không chiếc xe này cũng không dễ phân ra.”
“Cũng được.”
Trác Duyên dẫn bọn họ đến trước một tòa nhà văn phòng hai mươi tầng, Hàn Xương nhìn một chút: “Yến Tử, đây không phải là công ty nhà cậu sao?”
Trác Duyên gật đầu: “Đi, dẫn các cậu đi tham quan một chút.”
Phạm vi kinh doanh của công ty Viễn Phương chủ yếu là vật liệu xây dựng, đây là khu vực văn phòng, cửa hàng không ở đây.
Khu vực văn phòng ở tầng 10, bốn người đi thang máy lên tầng mười, vừa đi vào liền nhìn thấy một chị gái tươi trẻ xinh đẹp ở quầy lễ tân.
Chị gái nhìn thấy bọn họ, lập tức lộ ra nụ cười kiều mỹ nhiệt tình: “Xin hỏi bốn vị có nhu cầu gì không?”
Trác Duyên tiến lên một bước, lộ ra nụ cười vừa vặn: “Chị gái ơi, phiền chị liên hệ với tổng giám đốc Trác Tường một chút ạ.”
Chị gái nhìn bộ dạng tinh xảo của thiếu niên trước mặt, lại nhìn khí chất nói chuyện của cậu cũng không tầm thường, cũng không dám chậm trễ, chỉ nói: “Xin hỏi có hẹn trước không?”
Nụ cười của Trác Duyên phai nhạt, ngay cả Hàn Xương thần kinh thô cũng không khỏi bám vào bên tai Trác Duyên nhỏ giọng hỏi: “Đây không phải là công ty của nhà cậu sao? Tại sao quầy lễ tân không biết cậu?”
“Chị làm việc ở đây bao lâu rồi?”
Cô gái lễ tân ngẩn người, lịch sự trả lời: “Hơn một tháng.”
Trác Duyên đang muốn nói chuyện, chỉ thấy một người từ trong công ty đi ra, cô gái lễ tân nhìn thấy gã, lập tức vẻ mặt tươi cười: “Cậu Trác đi thong thả.”
Trác Duyên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Trác Viễn Hàng cũng sững sờ trước mặt bọn họ.