Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 49



Edit: Điềm Điềm

***********************

Sau khi tha hồ vui chơi, các thí sinh đại học phải đối mặt với một thực tế là cuộc sống nở hoa hay cuộc đời bế tắc – công bố điểm thi đại học.

Ngày này, Trác Duyên đang nằm trên sô pha nhàn nhã xem một quyển sách liên quan đến khoa học kỹ thuật bảo vệ môi trường, ngược lại Hoắc Quân có chút khẩn trương, vẫn hỏi Trác Duyên đã đến lúc chưa.

Trác Duyên kéo bà ngồi xuống sô pha, trấn an cảm xúc của bà: “Dì Hoắc, dù sao điểm số cũng ở đó, dì sốt ruột cũng vô dụng ạ.”

Hoắc Quân gật đầu nhìn cậu một cái, cười mắng: “Sao con lại giống thằng nhóc Lục Kinh kia vậy? Không thấy lo lắng chút nào.”

Trác Duyên buông sách xuống, ôm cánh tay Hoắc Quân: “Dì Hoắc, dì thêu con cá koi lần trước không phải còn chưa xong sao? Con đi lấy nó cho dì tiếp tục thêu nhé.” Nói xong lấy tranh thêu đặt lên tay Hoắc Quân.

Hoắc Quân bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Được rồi, dì không phiền con nữa là được chứ gì. Dì thêu tranh của dì, con xem sách của con.”

Trác Duyên cong mắt lên: “Dì Hoắc, đây không phải là để dì không cần lo lắng sao.”

Hoắc Quân còn muốn nói cái gì đó, điện thoại cố định trong nhà liền vang lên, bà nhận lấy: “Alo, ai vậy?”

Giọng điệu của người đối diện cực kỳ kích động, nói năng có chút lộn xộn: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Trác Duyên, xin chào, xin hỏi có phải nhà Trác Duyên không?”

“Đúng vậy, xin chào, có phải tìm Trác Duyên không? Tôi đưa máy cho nó nhé.”

Trác Duyên từ trên sô pha trượt xuống, đưa tay cầm điện thoại, cậu đã nghe được tiếng bên trong micro truyền đến: “Cô.”

Lý Như nghe được giọng của cậu, cả người kích động vô cùng, nhưng rốt cuộc là một giáo viên, ở trước mặt học sinh vẫn nên kiềm chế: “Trác Duyên, em kiểm tra điểm chưa?”

“Vẫn chưa cô ạ.” Trác Duyên cười: “Chờ em tra được liền nói cho cô biết.”

Lý Như ở bên kia vui vẻ nở nụ cười: “Trác Duyên à, em không cần tra điểm, chúng ta đều biết thành tích của em rồi. Lần này em thi 818 điểm, là thủ khoa văn khoa của tỉnh ta. Trác Duyên, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, đến lúc đó có thể sẽ có phóng viên đi phỏng vấn em đấy.”

Trác Duyên sửng sốt vài giây, cậu thế nào cũng không nghĩ tới mình lại phát huy tốt như vậy, lúc nghe được tin tức, cậu hơi bối rối. Tuy rằng học kỳ sau năm lớp 12, cậu và Đỗ Dần thường xuyên tranh ngôi vị cao nhất lớp, nhưng nói thế nào đi nữa, cậu cũng không nghĩ tới mình sẽ thi ra điểm cao như vậy, quả thực là vui mừng ngoài ý muốn.

Cậu đã biết rõ điểm số các năm trước của chuyên ngành bảo vệ môi trường thuộc đại học Thanh Mộc. Tuy rằng biết mình thi vào sẽ không có vấn đề gì, nhưng điểm số cao như vậy cậu vẫn cực kỳ kinh ngạc.

“Tiểu Duyên, cô giáo vừa nói cái gì vậy? Thủ khoa? “Trong mắt Hoắc Quân hiện ra một tia vui mừng cùng với không xác định?

Trác Duyên buông điện thoại xuống gật đầu.

Hoắc Quân đưa tay ôm lấy cậu, trong mắt lóe ra nước mắt. Nghĩ đến nếu Khánh Phương còn ở đây biết được tin tức này sẽ vui vẻ biết bao nhiêu: “Thật tốt.”

Trác Duyên cao hơn Hoắc Quân rất nhiều, thấy bà kích động như thế, liền đưa tay ôm lấy lưng bà, vỗ nhẹ. Điều này làm cậu nhớ tới tâm tình bi thương kiếp trước khi mình tra được điểm số. Đây là một sự thay đổi, bây giờ cậu đã viết lại số phận của mình, cậu không còn là Trác Duyên không có gì nữa.

Điện thoại di động trên bàn trà lại vang lên, Trác Duyên buông Hoắc Quân ra, thấy là Hàn Xương gọi tới, không khỏi cười lên, cậu đang muốn đi hỏi Hàn Xương thi thế nào.

“Tràng Tử.”

“Yến Tử.” Giọng nói lớn của Hàn Xương xuyên qua ống nghe truyền đến lỗ tai Trác Duyên: “Cậu đã kiểm tra chưa? Tớ nói cho cậu biết, lần này tớ phát huy phi thường, cậu có biết tớ thi bao nhiêu điểm không?”

“Cậu thi bao nhiêu?”

Hàn Xương rất phấn khích: “Tớ được 712 điểm! Yến Tử, tớ chưa bao giờ thi điểm cao như vậy!”

“Tốt lắm, vậy cậu muốn thi vào trường đại học và chuyên ngành nào?” Trác Duyên thật lòng vì Hàn Xương cảm thấy vui mừng.

“Tớ còn chưa nghĩ xong, Yến Tử, nếu không cậu đến nhà tớ cùng nhau thảo luận đi. Cậu cũng biết tớ ngại đến nhà anh Lục mà, đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tớ biết cậu thi bao nhiêu.”

“818 điểm, được, vậy buổi chiều tớ đến nhà tìm cậu.”

Đối diện im lặng hơn mười giây, giọng Hàn Xương có chút run rẩy: “Yến Tử, cậu vừa nói cậu thi bao nhiêu?”

Trác Duyên bật cười: “818 điểm.”

“A——” Hàn Xương Tử kêu lên: “Mẹ! Yến Tử thi 818 điểm! 818 điểm đó!”

“Cao như vậy?” Trương Lệ vui mừng đoạt lấy điện thoại: “Tiểu Duyên à, buổi tối đến nhà dì chúc mừng một chút, gọi A Dần tới đây, dì nấu chút đồ ăn ngon cho mấy đứa, ha ha.”

Trác Duyên nhìn thoáng qua Hoắc Quân. Hoắc Quân đang gọi điện thoại cho Lục Kinh ở bên kia, bảo anh mau chóng trở về, buổi trưa cùng nhau chúc mừng một chút, cậu đồng ý với Trương Lệ: “Được ạ, vậy con cúp đây ạ.”

Hoắc Quân đồng thời buông điện thoại xuống: “Anh Lục con lát nữa sẽ trở về, buổi trưa chúng ta ăn một bữa thật ngon, Tiểu Duyên con muốn ăn cái gì?”

Trác Duyên cảm động vì tâm tư này của bà, cậu đi qua lại nhẹ nhàng ôm Hoắc Quân một cái: “Dì Hoắc, giống như bình thường là được rồi.”

Hoắc Quân vỗ tay cậu, cười đến từ ái.

Sắp đến giữa trưa, Lục Kinh trở về, theo anh trở về còn có Tống Nham đã lâu không gặp.

Tống Nham nhìn thấy Trác Duyên, ánh mắt sáng ngời: “Hình như em lại cao hơn, sắp bằng như anh rồi.” Y đứng trước mặt Trác Duyên khoa tay múa chân một chút: “Hửm? Hình như cao bằng nhau nhỉ?”

Hoắc Quân ở một bên cười nói: “A Nham, Tiểu Duyên cao hơn con.”

Tống Nham nhanh chóng lui ra sau một bước, trợn to hai mắt hỏi Lục Kinh: “Lão Lục, bác gái nói có thật hay không?” Trong lúc nhất thời y chưa muốn tiếp nhận sự thật này.

Lục Kinh nhìn lướt qua y một cái: “Ừm.”

Trong lòng Tống Nham nhất thời lạnh lẽo: “Anh nói này Tiểu Duyên, bộ dáng của em vừa cao vừa đẹp trai, hiện tại lại thi thủ khoa tỉnh, dưới danh nghĩa còn có một công ty phát triển mạnh, nếu như đến đại học, bao nhiêu nữ sinh sẽ khóc lóc đòi làm vợ em đây? Em có phúc rồi, nghe nói đại học Kinh Đô đối diện đại học Thanh Mộc con gái đẹp như mây, Tiểu Duyên nếu em tìm được một người thì phải nhanh chóng nói cho anh biết đó.”

Trác Duyên cảm thấy buồn cười: “Tại sao phải nói cho anh biết?”

“Anh có thể giúp em xem xét…”

“Lại đây ăn cơm.” Lục Kinh đột nhiên kêu một tiếng.

Tống Nham thấy áp lực quanh người Lục Kinh có chút thấp, cũng không rõ nguyên nhân gì. Nhưng y biết dưới tình huống như vậy, y tốt nhất là không nên trêu chọc Lục Kinh, nếu không trở lại công ty y sẽ rất thảm.

Sau khi ngồi xuống, Lục Kinh nghiêm túc nói với Trác Duyên: “Em mới mười bảy tuổi, trước tiên đừng yêu đương.”

Trác Duyên bưng bát, nhìn anh không nói gì, trong ánh mắt lộ ra một ít thắc mắc.

“Sinh viên đại học có thể yêu đương mà?” Cậu cố tình hỏi.

Tống Nham ở một bên gật đầu, không sợ chết nói: “Tiểu Duyên, em đừng nghe lời cậu ta, một mình cậu ta độc thân liền hận không thể khiến tất cả mọi người cùng cậu ta độc thân. Năm nhất đại học em không mau xuống tay, đợi đến sau này em gái xinh đẹp đều bị những người khác cướp đi đó.”

Hoắc Quân cũng ở một bên liếc mắt nhìn Lục Kinh một cái: “Con nói con xem, con không muốn yêu đương, chẳng lẽ cũng muốn dạy Tiểu Duyên thành bộ dạng của con? Vậy chẳng phải mẹ cũng không thể nhìn thấy con dâu sao?” Trong lòng bà đã coi Trác Duyên là con của mình, nói là con dâu cũng không quá.

Lục Kinh dùng con ngươi lạnh lùng nhìn thoáng qua Tống Nham, sau đó quay đầu bình tĩnh nhìn về phía Hoắc Quân: “Mẹ, Trác Duyên mới mười bảy tuổi.”

Hoắc Quân hơi sửng sốt, lập tức đổi giọng nói: “Đúng đúng đúng, Tiểu Duyên à, bây giờ con còn quá nhỏ, ít nhất mười tám tuổi mới có thể nói chuyện bạn gái có biết hay không? Bằng không sẽ tổn hại đến thân thể.”

Trác Duyên quả thực dở khóc dở cười, trông cậu có bộ dáng khẩn cấp muốn yêu đương như vậy sao?

Cơm nước xong, Trác Duyên nói muốn đến nhà Hàn Xương, Lục Kinh đề nghị đưa cậu qua, Trác Duyên liền lên xe của anh.

Tống Nham là tự mình lái xe tới, không ở cùng một xe với bọn họ.

“Ngày đó ở trong trung tâm thương mại, ngoại trừ Hàn Xương, hai người còn lại có phải là anh em năm ngoái ở bệnh viện hay không?” Từ trong giọng điệu của Lục Kinh, Trác Duyên căn bản nghe không ra ý tứ của anh khi hỏi lời này, giống như anh chỉ thuận miệng hỏi thôi.

“Ừm, làm sao vậy?”

“Các người thường chơi với nhau?” Lục Kinh không khỏi nắm chặt tay lái.

“Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, bên cạnh cậu ấy là em gái cậu ấy, cộng thêm Hàn Xương, bốn người chúng tôi đúng là thường xuyên ở cùng một chỗ.”

Lục Kinh kỳ thật biết chuyện này, chỉ là ngày đó nhìn thấy Đỗ Vi, trong lòng anh có chút lo lắng.

Một chàng trai tuổi mới lớn như Trác Duyên, sẽ chịu không nổi cám dỗ, cô gái kia lớn lên không tệ, chơi chung lâu, khó bảo đảm sẽ không sinh ra tình cảm gì.

Tuy rằng anh không có tư cách quản việc yêu đương của Trác Duyên, nhưng ít nhất, anh hy vọng không phải sớm như vậy.

“Trác Duyên, em xác định muốn đi học viện bảo vệ môi trường của đại học Thanh Mộc?” Đại học Thanh Mộc nằm ở thành phố B, thành phố B đối với một cậu bé như Trác Duyên mà nói, hấp dẫn thật sự là quá nhiều.

“Ừm.”

“Một năm sau, em mới có thể yêu đương, trước đó chúng ta đã nói rồi.” Trong vòng một năm, anh sẽ chuyển trọng tâm của công ty Kinh Cức đến thành phố B.

Trong lòng Trác Duyên không khỏi thấy kỳ lạ, Lục Kinh từ khi nào lại dong dài như vậy? Anh quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu từ khi nào vậy? Cậu không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Lục Kinh đang lái xe, chỉ nhìn thấy đường cong hoàn mỹ của anh, lại giống như bịt kín một tầng băng, làm cho người ta liếc mắt một cái sợ hãi.

“Anh Lục, anh yên tâm đi, em có người mình thích, chỉ là anh ấy không thích em thôi. Cho nên, chờ sau khi em buông tha anh ấy mới có tâm tư yêu đương, chắc là không chỉ một năm.”

Nếu không phải lý trí Lục Kinh vẫn còn, anh phỏng chừng sẽ trực tiếp dừng lại ở giữa đường.

Qua một thời gian dài, Lục Kinh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Người em thích là ai?”

Trác Duyên híp mắt tựa lưng vào ghế, không có biểu cảm gì quan sát vẻ mặt Lục Kinh: “Anh ấy rất đẹp, thành tích học tập cũng rất tốt, tính cách thì không thích nói chuyện, rất nhiều người sẽ có chút sợ anh ấy…”

Lục Kinh đã hiểu rõ bạn bè bên cạnh Trác Duyên, Trác Duyên càng nói, anh càng cảm thấy giống Đỗ Vi, bởi vì mỗi một điểm mà Trác Duyên nói Đỗ Vi đều có.

Anh đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, há miệng lại không biết nên nói cái gì, vừa lúc này xe chạy tới cửa tiểu khu nhà Hàn Xương, Lục Kinh ngừng lại.

Trác Duyên tựa vào chỗ ngồi, không có ý đi xuống, cậu đang chờ Lục Kinh mở miệng.

Sau một thời gian dài trầm mặc, Lục Kinh quay đầu nhìn về phía cậu, gương mặt anh tuấn kia vẫn không có biểu cảm gì, nhưng Trác Duyên dường như đọc ra một chút thương cảm.

“Đến rồi.” Lục Kinh phun ra hai chữ.

Trác Duyên chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Lục Kinh vài giây, sau đó mở cửa xuống xe.

Lục Kinh ngồi trong xe nhìn cậu vào tiểu khu, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng người nữa, mới tìm  kiếm trong xe, kết quả không tìm được thuốc lá.

Lúc đến nhà Hàn Xương, Đỗ Dần đã ở đây, cậu ta nhìn thấy Trác Duyên, chân thành vui vẻ thay cậu: “Chúc mừng.”

Trác Duyên đến bây giờ vẫn chưa biết thành tích của Đỗ Dần: “Còn cậu thì sao? Kỳ thi như thế nào?”

Đỗ Dần còn chưa trả lời, Hàn Xương đã ồn ào: “Hai người các cậu không hổ là bạn cùng bàn, một thi thứ nhất, một thi thứ hai, Đỗ Dần chỉ thiếu cậu một điểm, là bảng nhãn!”

Trác Duyên không khỏi cảm thán trong lòng: Đây mới là học thần chân chính!

Kỳ thật cậu ngược lại có chút tự coi thường mình. Tuy nói cậu đã trải qua một kỳ thi đại học, nhưng dù sao cũng qua mười năm, tất cả những gì nên quên đều quên, nếu không phải cậu học tập chăm chỉ, cũng không có khả năng thi tốt như vậy.

“Chúc mừng.” Cậu đưa tay vỗ bả vai Đỗ Dần, trong lòng cũng vui vẻ thay Đỗ Dần.

Kiếp này, không chỉ có chính cậu thay đổi, một số người bên cạnh cậu cũng đều phát triển theo hướng tốt, đây mới là đáng giá nhất.

“Yến Tử, Đỗ Dần, hai người lại đây giúp tớ xem tớ nên học đại học nào, học chuyên ngành gì.” Hắn lấy ra một quyển hướng dẫn đăng ký dự thi, ngồi trên sô pha nói với Trác Duyên và Đỗ Dần.

“Thành tích này của cậu đăng ký vào trường trọng điểm tuyệt đối không thành vấn đề, mấu chốt là chuyên ngành, chính cậu có nghĩ tới muốn học cái gì không?” Trác Duyên ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi.

Lúc này Trương Lệ bưng ra một mâm trái cây đặt lên bàn trà trước mặt bọn họ, trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướng: “Các con ăn chút dưa hấu đi, giải nhiệt.”

“Cám ơn dì Trương.” Trác Duyên cười đưa tay cầm một miếng bắt đầu ăn.

“Yến Tử, nói thật thì tớ cũng từng có một ý nghĩ, nhưng các cậu cũng đừng chê cười tớ.” Hàn Xương vẻ mặt đau khổ nói.

Trác Duyên gật đầu: “Chúng tớ đã từng chê cười cậu khi nào vậy? Đỗ Dần, cậu nói có đúng không?”

Đỗ Dần gật đầu, rút một tờ khăn giấy đưa cho Trác Duyên. Trác Duyên nhanh chóng nhận lấy, lau nước chảy xuôi trên tay, dưa hấu ngon thì ngon, chỉ là ăn có chút chật vật.

“Thật ra thì tớ có nghĩ tới việc học máy tính, chỉ là sợ người ta nói tớ không làm việc đàng hoàng, he he.”

Quả thật, đầu năm nay máy tính còn chưa phổ biến như đời sau, rất nhiều phụ huynh cảm thấy máy tính là kiểu “vô công rỗi nghề” như tiệm net, cảm thấy chơi máy tính đều là không làm việc đàng hoàng. Điều này cũng khó tránh khỏi Hàn Xương sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

“Tớ ủng hộ cậu!” Trác Duyên hoàn toàn không phản đối quyết định này của Hàn Xương: “Nhưng mà, nếu cậu muốn học máy tính, cậu phải có một cái máy tính của riêng mình, nếu cậu thật sự nghĩ kỹ, tớ sẽ tặng cậu một cái.”

Hàn Xương lại choáng váng, không nghĩ tới chuyện chính hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, Trác Duyên thế nhưng có thể hiểu và ủng hộ như vậy, hắn vừa vui vẻ vừa mất hứng: “Yến Tử, muốn mua cũng là tớ tự mua, tớ không cần cậu tặng, tấm thẻ lần trước đã khiến tớ rất bực bội rồi…”

Trác Duyên ném vỏ dưa vào thùng rác, dùng giấy lau miệng: “Vậy cũng được, vài ngày nữa cùng nhau đi mua đi, dù sao tớ cũng cần một cái.” Cậu cảm thấy trên miệng và tay còn có chút dính dính, liền đi vào phòng bếp dùng nước rửa sạch.

Buổi tối Trác Duyên ăn cơm ở nhà Hàn Xương. Vốn cậu cho rằng Lục Kinh sẽ ở nhà với dì Hoắc, kết quả lúc cậu trở về mới biết Lục Kinh căn bản là không trở về.

Mỗi ngày Hoắc Quân đều đi ngủ rất sớm, lúc Trác Duyên trở về bà vừa vặn muốn đi nghỉ ngơi, liền nói với Trác Duyên: “Tiểu Duyên, tối nay anh Lục con hình như tham gia tụ hội của công ty, dì sợ lúc nó trở về uống quá nhiều, nếu con chưa ngủ thì hỗ trợ chăm sóc nó một chút nhé.” Nếu không phải thân thể bà không cho phép, bà cũng sẽ không để Trác Duyên đến chăm sóc.

Trác Duyên cười gật đầu: “Dì Hoắc, dì cứ yên tâm đi, dù sao con cũng phải đọc sách, vừa xem vừa chờ anh Lục trở về.”

Sau khi Hoắc Quân vào phòng nghỉ ngơi, Trác Duyên liền cầm sách tựa vào sofa chờ Lục Kinh.

Mãi cho đến gần 11 giờ, điện thoại di động của cậu reo lên.

“Anh Tống?”

Tống Nham bên kia điện thoại thở hồng hộc: “Tiểu Duyên, em mau ra ngoài đi anh thật sự là không chịu nổi…”

Trác Duyên buông điện thoại xuống, vội vàng mở cửa, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang đậu, ngoài xe còn có hai người.

Trác Duyên bước nhanh qua, thấy Tống Nham đang đỡ Lục Kinh cao lớn, lảo đảo từng bước nhỏ di chuyển.

“Anh Tống, em đến đây.” Tuy rằng cậu thấp hơn Lục Kinh, nhưng võ của cậu không phải học chơi, vẫn có thể sử dụng mấy phần sức lực.

Tống Nham không còn sức lực, liền giao Lục Kinh cho Trác Duyên: “Tiểu Duyên à, anh sẽ không đi vào, em chăm sóc tốt lão Lục đi. Tối nay cậu ta có chút không thích hợp, trước kia cho dù là tham gia tụ hội cũng không có khả năng uống thành như vậy.” Tống Nham nhìn thấy bộ dáng khác thường của Lục Kinh, vẫn có chút lo lắng.

Trác Duyên gật đầu: “Được, anh Tống trên đường cẩn thận.”

Cậu nhìn theo Tống Nham rời đi, liền đỡ Lục Kinh vào phòng, đóng cửa lại, tiếp theo đặt Lục Kinh xuống sô pha.

Lần trước Lục Kinh say rượu còn có một ít năng lực hành động, lần này lại hoàn toàn liệt nửa người trên sô pha, đây thật sự không giống tác phong của Lục Kinh. Nhưng mà một người nào có lý trí cũng sẽ không ở bên ngoài uống đến thần trí không rõ như vậy, huống chi là người như Lục Kinh, trừ phi là chính anh muốn như vậy.

“Anh Lục.” Cậu đưa tay vỗ vỗ mặt Lục Kinh, Lục Kinh không có phản ứng.

Ngủ trên sô pha như vậy cũng không phải biện pháp, Trác Duyên thở dài trong lòng, đành phải kéo Lục Kinh lên một lần nữa, đỡ lấy anh đi lên phòng trên lầu.

Cũng may Lục Kinh giống như khôi phục một chút ý thức, có thể đi theo bước chân Trác Duyên lên cầu thang, Trác Duyên cũng tiết kiệm không ít sức lực. Cho đến khi vào phòng Lục Kinh, ném anh lên giường mới coi như giải thoát.

Bây giờ là thời tiết cuối tháng sáu, trên người Trác Duyên đổ một chút mồ hôi, cậu thấy trên trán Lục Kinh, trên cổ cũng có. Cậu không có biện pháp tắm rửa, liền dùng nước ấm thấm ướt khăn mặt lại đây, ngồi ở bên giường lau cho anh.

Trong phòng bật đèn dịu nhẹ, Lục Kinh nhắm mắt lại cả người đều có chút ấm áp, không lạnh lùng cường thế như ban ngày. Trác Duyên tinh tế đánh giá Lục Kinh, cảm thấy người như vậy đại khái chính là loại người mình thưởng thức nhất, thích nhất đi.

Lau mặt xong, cậu nhìn áo sơ mi trên người Lục Kinh, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định cởi mấy cái cúc áo, thay anh lau mồ hôi mỏng trên người.

Lục Kinh lẳng lặng nằm ở trên giường, loại bộ dáng mặc cho người bày trí này làm trái tim Trác Duyên có chút ý động, nhưng cũng chỉ là ý động mà thôi.

Thưởng thức sắc đẹp là bản năng của con người, Trác Duyên cũng không tránh khỏi.

Sau khi cậu lau cổ và trước ngực cho Lục Kinh, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch khăn mặt, lúc đi ra liền nhìn thấy Lục Kinh vốn còn đang nằm đột nhiên ngồi trên giường, chính trực nhìn cậu.

“Anh Lục, anh tỉnh rồi à? Anh có muốn đi tắm rồi đi ngủ không? Cậu đi tới trước mặt Lục Kinh cười hỏi.

Tầm mắt Lục Kinh chưa từng rời khỏi cậu, gật đầu, sau đó tính xuống giường.

Nhưng thoáng cái, chân anh có chút mềm nhũn, suýt nữa ngã trên mặt đất. Trác Duyên vội vàng đỡ lấy anh, nhưng ai ngờ, Lục Kinh bỗng nhiên ôm lấy cậu, dùng rất nhiều sức lực, gắt gao ôm cậu vào trong ngực, Trác Duyên thiếu chút nữa thở không nổi.

“Anh Lục, anh tỉnh lại đi.” Trác Duyên vỗ vỗ lưng anh, dùng một loại giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành Lục Kinh uống rượu say: “Anh buông tôi ra được không?”

Lục Kinh vùi đầu vào cổ Trác Duyên, không có bất kỳ đáp lại nào.

Trác Duyên dần dần an tĩnh lại, tùy ý Lục Kinh ôm như vậy, thật giống như đang dung túng hành vi này của Lục Kinh.

Qua rất lâu, Lục Kinh giống như mới tỉnh lại, anh buông Trác Duyên ra, đôi mắt có chút tơ máu đỏ lẳng lặng nhìn Trác Duyên: “Tôi không sao, vừa rồi dọa cậu à? Thật sự xin lỗi…”

Trác Duyên lui về phía sau một bước, cười lắc đầu: “Anh đã nói qua, chúng ta là người một nhà, không cần nói cảm ơn, cũng không cần nói xin lỗi. Nếu anh đã ổn rồi, tôi cũng về tắm rửa đi ngủ.”

Lục Kinh nhìn cửa phòng “cạch” một tiếng bị đóng lại, có chút thất vọng ngồi trên giường. Thật ra anh không có chân chính uống say, anh chỉ là, thật sự luyến tiếc buông Trác Duyên ra.

Sau khi kết quả thi đại học được công bố, lớp trưởng đã tổ chức một bữa tiệc cảm ơn, đặt tại một khách sạn gần trường. Không chỉ lớp của họ, mà còn có một số lớp khác cũng ở đây.

Trác Duyên là thủ khoa tỉnh đều được mọi người chú ý. Đã thi đại học xong, các nam sinh trở nên phóng khoáng, từng thùng bia được chuyển đến, Trác Duyên được kính nhiều nhất. Cậu có thể ngăn thì ngăn, nhưng mấy vị thầy cô nhất định phải kính một chút, mấy ly rượu xuống bụng, mặt cậu cũng bắt đầu đỏ lên.

Hàn Xương tương đối che chở cho cậu, có đôi khi còn thay cậu đỡ rượu, Đỗ Dần cũng ở bên cạnh kéo lực chú ý của những người khác ra, phòng ngừa Trác Duyên uống nhiều hơn.

Các giáo viên trung học sẽ dạy một số lớp cùng một lúc, vì vậy các lớp sẽ xâu chuỗi lại để mời rượu.

Thanh danh của Trác Duyên ở trường quá vang dội, mọi người đều muốn cùng cậu uống một ly, mặc dù không uống cũng muốn nói mấy câu.

Trác Duyên đang ngồi ở chỗ ngồi làm tỉnh đầu óc, bên cạnh có một mùi hương bay tới: “Trác Duyên, uống một ly chứ?”

Là Nhâm Tư Tư.

Trác Duyên mở to đôi mắt đào hoa có chút say, tỏa sáng lấp lánh, cười nhìn cô một cái: “Có thể tha cho tôi trước không? Hôm nay tôi thực sự không thể uống nổi.”

Không thể không nói, Trác Duyên như vậy quả thực là cực kỳ mê người.

Tim Nhâm Tư Tư đập thình thịch, cô vốn có vài phần ý tứ với Trác Duyên, hiện tại cũng tốt nghiệp rồi, cô không có bạn trai, Trác Duyên cũng không có bạn gái, thật ra cô tồn tại vài phần may mắn.

“Nếu cậu đồng ý làm bạn trai của tôi, tôi sẽ buông tha cho cậu, thế nào?” Cô nói nửa đùa nửa thật.

Đầu óc Trác Duyên đã có chút không xoay chuyển được, cậu căn bản không nghe rõ Nhâm Tư Tư đang nói cái gì: “Hửm?”

Nhâm Tư Tư bỗng nhiên kề sát vào cậu, nhìn ánh mắt có chút mơ màng của cậu, nói: “Trác Duyên, tôi thích cậu, cậu làm bạn trai của tôi được không?”

Giọng nói của cô không cố ý phóng đại, nhưng các bạn cùng lớp xung quanh theo dõi hai người vẫn nghe thấy, đồng loạt ồn ào: “Đồng ý! Đồng ý! ……”

Nhâm Tư Tư cứ như vậy cười nhìn Trác Duyên, lời tỏ tình này mặc kệ kết quả như thế nào, coi như là một lời tạm biệt với thanh xuân, nói hết những lời nên nói, bất luận kết cục như thế nào, cô cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Trác Duyên lẳng lặng nhìn cô vài giây, sau đó nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Nhâm Tư Tư hiểu rồi, trong mắt cô chứa nước mắt cũng uống cạn rượu trong ly: “Trác Duyên, chúc cậu tiền đồ như gấm.”

“Cậu cũng vậy.”

Bạn học chung quanh ít nhiều có chút thổn thức, nhưng chuyện của người khác bọn họ cũng không tiện nói nhiều, sau khi Nhâm Tư Tư đi, mọi người lại hi hi ha ha.

Đến cuối cùng chấm dứt, Trác Duyên đã gục trên bàn, Hàn Xương cũng ngã xuống bên cạnh cậu, duy nhất còn Đỗ Dần tỉnh táo đang nhíu mày suy nghĩ làm thế nào đưa hai người về nhà an toàn.

Lúc này, điện thoại di động trong túi quần Trác Duyên vang lên, Trác Duyên không có phản ứng gì, Đỗ Dần đành phải đưa tay ra nghe máy.

“Em đang ở đâu?” Trong điện thoại di động truyền đến tiếng đàn ông trầm ổn mang theo sự quan tâm.

“Xin chào, tôi là bạn học của Trác Duyên, hôm nay chúng tôi ăn tiệc, cậu ấy uống say rồi.” Đỗ Dần tóm tắt tình huống cùng địa chỉ một chút.

“Cám ơn, tôi đi đón em ấy.”

Đỗ Dần bỏ điện thoại di động vào trong túi Trác Duyên, trước tiên ở chỗ này chờ vị Lục tổng kia tới, sau đó cậu ta lại đưa Hàn Xương về nhà.

Lục Kinh rất nhanh liền tới, anh nhìn thấy Đỗ Dần thì gật đầu: “Cảm ơn đã chăm sóc.” Sau đó đỡ Trác Duyên dậy ra khỏi khách sạn.

Anh dìu Trác Duyên vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, một đường lái xe về nhà.

Lúc này là hơn mười một giờ đêm, Hoắc Quân đã sớm ngủ. Lục Kinh ôm Trác Duyên vào phòng, đặt lên giường, nhìn hai má đỏ ửng của Trác Duyên, nhịn không được đưa tay muốn chạm vào, nhưng tay mới duỗi được một nửa liền thu về.

Sau khi thở dài trong lòng, hắn dùng khăn mặt nóng lau mặt cho Trác Duyên. Đang lau mặt, Trác Duyên bỗng nhiên mở mắt, một đôi mắt xinh đẹp bởi vì mê mang sau khi say rượu có vẻ càng thêm động lòng người.

Hô hấp Lục Kinh chững lại.

Anh nhìn thiếu niên trên giường chớp chớp lông mi dài cong vút, sau đó lộ ra một nụ cười ngây ngô với anh, gọi một tiếng: “Anh Lục.”

Còn nhận ra người là tốt rồi.

“Tôi muốn đi tắm rửa.” Trác Duyên kéo áo thun trên người, lộ ra một mảng da trắng nõn, sau đó ngồi dậy, định xuống giường đi vào phòng tắm.

Lục Kinh ở trong lòng ra lệnh cho mình tránh xa một chút, nhưng khi nhìn thấy Trác Duyên muốn ngã xuống đất, anh vẫn đưa tay kéo lại, kết quả mình ngã xuống sàn nhà, trở thành đệm thịt của Trác Duyên.

Trác Duyên ngã trên người anh liền không nhúc nhích.

Lục Kinh vỗ vỗ cậu: “Trác Duyên.”

Trác Duyên chậm rãi di chuyển, cậu ngẩng đầu lên, hai tay trực tiếp đặt ở ngực Lục Kinh, chống đỡ cơ thể của mình.

Lục Kinh vốn tưởng rằng cậu muốn đứng lên, nhưng không nghĩ tới chính là, Trác Duyên lại chậm rãi tiến lại gần, trong đôi mắt còn cất giấu ánh nước trong suốt, hình như là bởi vì mới vừa rồi ngã đau.

Tốc độ nhịp tim của Lục Kinh trong nháy mắt đã đạt tới một tầm cao mới.

Trác Duyên cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống nhìn anh, từ từ nở rộ một nụ cười giống như hoa anh túc, sau đó đến gần Lục Kinh.

Lục Kinh một giây sau chỉ cảm thấy, một cái đầu nhẹ nhàng tựa vào trước ngực, sau đó, tim đập thình thịch.

***********************

- -----oOo------