Người Giám Hộ

Chương 15: Anh trai



Lúc bữa tối.

Trên bàn cơm thật yên tĩnh, Dư Sơ Lâm ngó nhìn Hà Lại lại ngó nhìn Lương Chu, do dự rối rắm thật lâu, rốt cuộc gãi gãi mặt, nhỏ giọng mở miệng hô: “Lương tiên sinh.”

Động tác gắp đồ ăn của Lương Chu dừng lại, giương mắt nhìn hắn: “Em gọi anh là gì?”

Dư Sơ Lâm bị hắn hỏi đến ngẩn người, đột nhiên nhớ tới đối thoại đêm qua của hai người, miệng hé mở, cúi đầu tránh đi tầm mắt của hắn, thấp giọng nói: “Anh trai, em nghĩ muốn đi học một lớp bổ túc hè này.” Hắn nghiêm túc suy nghĩ, kiến thức trung học dùng được ở cao trung chân chính chỉ có mấy môn như toán học, tiếng anh, lý mà thôi, môn sử yêu cầu học thuộc lòng nhớ mốc thời gian địa điểm, ngữ văn chủ yếu là từ vựng hàng ngày tích lũy, sơ trung hắn học rất nghiêm túc, tuy rằng thành tích cao trung tệ đi, nhưng vẫn có nền tảng, học bổ túc chắc sẽ đuổi kịp tiến độ. Hắn không nghĩ muốn học tiếp vào đầu tháng ba năm nay, như vậy muốn học thẳng lên cao trung thì không thể không học bổ túc.

Sau khi chọn người giám hộ, thời gian trống của hắn phần lớn đều được hắn dùng để xem lại sách giáo khoa, đời trước có nền tảng học cao trung, nội dung sơ trung cũng không quá khó khăn. Có lẽ là do tâm tình thay đổi, có lẽ là vì hoàn cảnh sinh hoạt khiến hắn thả lỏng rất nhiều, đời trước tinh thần học tập đều không tốt, đời này đã hoàn toàn biến mất, đối với việc học của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.

Tuy rằng chưa xác định thành tích thi cuối cấp của hắn có thể vào được cao trung ở thành phố B hay không, nhưng hắn đã nghĩ thật kỹ, nếu như thật sự không có trường nào chịu nhận hắn, hắn liền, hắn liền … Chạy cửa sau vào học ở một trường. Khụ, tuy rằng ý tưởng này có chút không tiền đồ, nhưng hắn thề, chỉ cần vào được cao trung, hắn nhất định sẽ nghiêm túc học tập! Hơn nữa trong tay hắn có chút tiền, sẽ không tiêu của Lương Chu.

Nghĩ như vậy, trong mắt hắn không khỏi có một tia chờ mong, ngón tay dưới bàn ăn cử động, yên lặng tính toán tài sản của mình. Căn hộ đã bán, hơn nữa còn có số tiền mẹ hắn gửi ở ngân hàng, còn có khoản bồi thường thu hồi từ chỗ Dư Tu, hắn cũng đã được coi là một phú ông trăm vặn, chạy trường đi học… hẳn là dư dả.

Trong ánh mắt chờ mong của hắn, Lương Chu chậm rãi thu hồi chiếc đũa, trên mặt càng thêm lạnh, hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm hắn, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Anh trai?” Dư Sơ Lâm bị ánh mắt lạnh buốt của hắn nhìn đến có chút thấp thỏm, nói chuyện càng thêm lắp bắp: “Không, không được sao?”

Lương Chu bị tiếng gọi cẩn thận “anh trai” này của hắn khiến tâm tình sung sướng, ánh mắt hết nhìn khuôn mặt mang nét trẻ con lại nhìn mái tóc mềm mại của Dư Sơ Lâm, trong ngực cảm thấy ấm áp.

Ừm, đây chính là em trai của hắn, không phải em họ nội hay em họ ngoại, chỉ đơn thuần là em trai … không tồi.

“Hà Long.” Hắn rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Hà Long.

Hà Long vẫn luôn yên lặng vùi đầu ăn cơm nháy mắt ngồi thẳng, buông chén đũa, xoa miệng, nói: “Ông chủ, ngài có gì phân phó?”

“Đi tìm mấy lớp bổ túc tốt một chút cho Sơ Lâm lựa chọn, không tốt thì liên hệ gia sư.” Hắn nói xong lại quay đầu nhìn Dư Sơ Lâm: “Em muốn học bổ túc những môn học nào?”

“Toán học và tiếng anh …”

Hắn gật gật đầu, một lần nữa lại nhìn Hà Long: “Tìm lớp bổ túc tốt một chút chuyên dạy toán học và tiếng anh, còn nữa, xem cao trung nào tốt một chút ở thành phố B, sau đó lấy tư liệu về đây để Sơ Lâm lựa chọn.”

Hà Long viết những điều được dặn vào trong một quyển sổ nhỏ, nhớ xong lại cẩn thận kiểm tra đối chiếu một lần nữa, gật đầu, nói: “Tôi đã rõ.”

Lương Chu nhíu mày, lại bổ sung một câu: “Tìm trường gần nhà một chút.”

Hà Long cầm bút trong tay dừng một chút, lại nhìn Dư Sơ Lâm một cái, gật đầu: “Tốt”

Sau khi thương lượng xong thì cũng là lúc bữa tối kết thúc, Lương Chu lau miệng lại nhìn Dư Sơ Lâm vẫn đang chậm rãi và cơm, dặn dò: ‘Không nên kén ăn.” Sau đó đứng dậy cũng không quay đầu đi lên tầng.

Nhà ăn lúc này chỉ còn lại hai người Hà Long và Dư Sơ Lâm, Dư Sơ Lâm nhìn về phía Hà Long, thắc mắc: Anh trai đây là …” Sao vừa nói xong đã chạy đi rồi, hắn còn chưa kịp nói lời cảm ơn, còn cái câu cuối cùng kia nữa … Giọng điệu có chút đáng sợ, có phải vì mình có thói quen dùng bữa không tốt không? 

“Ông chủ thẹn thùng.” Hà Long khẳng định kết luận, đóng lại quyển sổ nhỏ trong tay, cũng chạy.

“……”

Lương Chu rất bận, ăn xong cơm chiều chưa bao lâu đã bị một cuộc điện thoại gọi đi ra ngoài, thẳng đến lúc Dư Sơ Lâm ngủ vẫn chưa thấy trở về.

Dư Sơ Lâm có chút không hiểu, công việc của diễn viên bận như vậy sao?

Ngày hôm sau, hắn dậy sớm muốn cùng Lương Chu ăn bữa sáng, kết quả lại được thông báo Lương Chu đã đi công tác, trong vòng một tuần sẽ không trở về. 

Hắn hơi cảm thấy mất mát, do dự một chút lấy di động gửi tin nhắn cho Lương Chu.

“Chúc anh lên đường bình an, chú ý nghỉ ngơi, chuyện lớp học bổ túc và trường học, cảm ơn anh!”

Một lúc sau, điện thoại rung lên, hắn mở máy.

“Ừ, phải gọi anh trai.”

Đối với thân phận anh trai này có bao nhiêu chấp nhất, Dư Sơ Lâm cảm thấy phiền muộn*, trên mặt lại không tự giác treo lên một nụ cười tươi, vội vàng trả lời: “Về sớm một chút nhé, anh trai.”

“Ừm.”

Mấy ngày sau đó thật sự bình yên, Dư Sơ Lâm đều xem lại sách giáo khoa mỗi ngày, còn đi theo bác Hà chăm sóc vườn hoa, lại cùng Dì Lưu xem TV, mọi thứ cũng không quá nhàm chán.

Sau khi quen thuộc, hắn cũng dần biết được tin tức về gia đình này từ trong miệng dì Lưu.

Ví dụ như cha hắn, Lương Trì.

Lương Trì là một đạo diễn lớn, theo như lời dì Lưu nói, là một người cổ hũ nghiêm túc nhưng cũng rất tài hoa, sau khi cưới mẹ Lương Chu là Chu Thanh Nhã thì bắt đầu lao vào thương trường, đầu tiên là mở một công ty giải trí, sau khi công ty giải trí có chút phát triển lại bắt đầu lao vào ngành sản xuất, rất có thành tựu. Nhưng ngày vui ngắn ngủi, mẹ Chu qua đời năm Lương Chu bốn tuổi vì tai nạn xe cộ. Sau đó, Lương Trì không gắng gượng được mà vô tâm với sự nghiệp quản lý, ông phó thác công ty giải trí của mình cho em trai là Lương Kiến, các sản nghiệp khác cũng được phó thác cho bên vợ là họ Chu.

Sau khi vứt bỏ không còn việc gì, ông quay lại nghề cũ chuyên tâm làm đạo diễn, càng ngày càng không để việc khác. Lương Chu từ nhỏ mất mẹ, sau không được cha quan tâm nên tính tình càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng nói ít.

Qua  mấy năm sau, khi tạo nên tác phẩm điện ảnh kinh điển, Lương Trì bị bệnh, thật vất vả mới thành công cứu chữa thân tàn, sau vài năm nữa cũng tiếc nuối qua đời.

Dư Sơ Lâm nghe xong chỉ cảm thấy thổn thức, vùi đầu suy nghĩ, hỏi: “Vậy năm nay anh trai cháu bao nhiêu tuổi?” Nhìn chắc khoảng hai mươi bảy nhỉ?

“Cậu chủ năm nay hai mươi ba tuổi.” Dì Lưu vừa nói lại thổn thức: “Đừng nhìn cậu chủ cô đơn, cậu ấy rất hiếu thuận với ông chủ, ông chủ trước khi qua đời còn bảo hắn đi làm diễn viên, cậu ấy không nói hai lời, con người tinh anh như cậu ấy sao phải chạy đi làm cái nghề vất vả kiếm chút tiền này chứ.”

Hai mươi ba, mới chỉ có hai mươi ba … Thật trẻ tuổi … Dư Sơ Lâm sững sờ, rồi lại cảm thấy an tâm, áy náy trong lòng với Lương Chu cũng phai nhạt đi một chút.

Kém nhau tám tuổi, lúc Lương Chu bốn tuổi mẹ Chu qua đời, vậy tính ra thì mẹ mình cũng không phải là tiểu tam … Không có phá hoại gia đình tốt của Lương Chu.

Không xem phim nữa, Dì Lưu mở mấy quyển album lớn và vừa xem vừa giải thích một chút về từng bức ảnh, đến cuối cùng lại ngẩng đầu từ ái nhìn Dư Sơ Lâm, sờ sờ đầu hắn, thở dài: “Cháu là một đứa nhỏ tốt, cậu chủ mấy năm qua quá cô đơn, về sau có cháu ở bên cạnh cậu ấy, dì cũng yên tâm.” 

Đủ loại suy nghĩ đánh nhau trong đầu hắn, nhưng lại không thể dùng từ hình dung. Hắn cảm nhận cảm giác vỗ nhẹ ôn nhu trên đầu mình, nghiêm túc gật đầu: “Cháu sẽ sống chung thật tốt với anh cháu.”

Tự dưng lại nghĩ tới việc này, hắn cũng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý bị đối xử lạnh nhạt, nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến những người này sẽ đối xử ôn nhu với hắn. Bác Hà cũng tốt, dì Lưu cũng tốt, còn có Hà Long và Lăng Xuân ban đầu, đương nhiên, còn có Lương Chu nữa, tất cả bọn họ đều là người tốt, hắn từ trong địa ngục đầy ác quỷ âm u bò ra, làm sao mới hồi báo được thiện ý của bọn họ đây?