Người Giấy

Chương 37: Cô nàng hoàn hảo (1 - 2)





Chap 37.1. Cô nàng hoàn hảo



- Đang xem gì đó? – Tôi đứng tựa vào lưng ghế, dòm đầu vào xem thứ mà khiến Ken phải chú mục xem đến say mê vậy.



Ken cuộn hai chân lên, ngồi lọt thỏm trên ghế xoay, vừa ăn snack vừa kéo chuột xem những hình chụp bàn tay đủ tư thế.



- Thủ ngữ sao? – Tôi chú ý, bắc cái ghế đẩu phía góc tường lại hỏi. Saitoh Ken lật đầu, mắt tím bám dính vào màn hình.



Tôi lười biếng nằm trên chiếc giường êm ái, tay lật ngửa bụng bé Mây xoa xoa. Saitoh Ken đang ngồi trên bàn học của tôi, rất chăm chỉ làm bài tập. Tôi ôm cuốn tập Sử trên bụng, lẩm nhẩm học bài.



Gió từ quạt máy thiu thiu làm những giác quan tôi như bị gây mê, đến nỗi mệt mỏi quá mà đánh một cái ngáp dài.



Bóng tối bên ngoài được điểm xuyến rực rỡ bằng ánh sáng dịu dàng của ánh trăng gần tròn nửa thân.



Trung Thu sắp đến rồi! Tôi chợt nhớ đến những chiếc lồng ông sao và thuyền hoa đăng thả trên sông. Mùa Trung Thu năm nay có vẻ như đến hơi thầm lặng. Con người quá xô bồ để nhớ ra một ngày mà dường như chỉ có trẻ con mới mong ngóng. Mặc dù mấy ngày qua, trên đường đi học về, những hàng bánh trung thu trưng bày trong lồng kính thắp đèn vàng cùng đèn lồng đỏ đã phủ ngập những tuyến đường, một vài cửa hiệu bày lủng lẳng đèn lồng trung thu bằng pin đã như báo hiệu cho mùa lễ hội đã về, nhưng mà hình như nhiêu đó chưa đủ làm người ta nôn nao nhiều hơn.



Tôi vẫn thèm đêm hội trại cùng làm lồng đèn tặng trẻ em nghèo ngày xưa, có một cái bánh dẻo mà chia sáu, bảy đứa bạn ăn cùng. Cái cảm xúc sum vầy bên gia đình cùng ba mẹ đêm Trung Thu, cùng ăn bánh, thưởng trà, ngắm trăng, tán gẫu. Tất cả qua lâu rồi!



Dòng suy nghĩ bị đứt đoạn khi tay tôi bị lay kịch liệt. Tôi ngẩng đầu, nhăn mặt hỏi Ken.



- Gì đó?



Saitoh Ken chỉ vào cái máy tính của tôi bằng bộ mặt thật biểu cảm. Tôi phì cười trước thái độ vòi vĩnh kia, đáp:



- Cậu biết sử dụng không mà đòi?



Osin bé nhỏ lôi một chồng sách tin học của tôi ra, cả những quyển dạy vỡ lòng về cách sử dụng máy tính rồi cả tài liệu sử dụng photoshop để chỉnh sửa tranh, cách vẽ tranh bằng máy tính,… Tất cả đều đầy đủ. Mấy cuốn sách đã được lau sạch sau một thời gian dài bám một lớp bụi dày kinh khủng trong nhà kho.



- Sao tìm ra hay vậy? Đúng là trùm lục lọi nha! Cơ mà cậu đọc xong hết rồi sao?



Ken gật gật đầu.



Tôi ngồi dậy, nhích ra gần mép giường, đôi mắt tím của Ken cứ dán chặt vào mắt tôi thật thành khẩn.



Tôi không lo cậu ta phá hiện ra máy tính tôi có cái gì ghê gớm đâu. Chỉ là kho ebook có yaoi, đam mỹ, vài truyện Light Novel hay một số tài liệu mỹ thuật. Chắc chắn sẽ không có JAV (1) hay GV (2) rồi!



Tôi chỉ lo cậu ta phá phách làm mất tài liệu của tôi hay khiến máy tính nhiễm virus lần nữa. Nhưng thôi, cứ cho cậu ta mượn tí cũng không sao!



- Ừ, muốn làm gì thì làm đi!



Ken cười tít, vui vẻ trở về bàn vi tính, khởi động CPU. Tôi lén nhìn rồi lại ôm cuốn tập Sử ngấu nghiến số con chữ còn lại.



Mây lim dim. Lông nó mượt như tơ. Tôi thích thú ngắm chú mèo nhỏ đang rúc mình tròn vo y chang cuộn len trắng mà cười khe khẽ.



Saitoh Ken dán mắt vào máy vi tính, hình như tên Mèo lục lọi đó đang khui Document của máy ra chơi.



Tôi im lặng, thỉnh thoảng mấy tiếng nhẩm bài nho nhỏ vẳng lên không gian im phăng phắc, sự tĩnh lặng tẻ nhạt vô cùng!



Đến khi cho rằng bản thân đã thuộc làu bài học học, tôi nhắm mắt, thư giãn đầu óc một tí. Ngón trỏ bị một lực siết nhẹ khiến tôi mở mắt. Ken ngồi trên ghế có bánh xe, kéo lại chỗ tôi, tay chỉ về màn hình.



Tôi ngẩng đầu, nheo mắt, tệp ảnh tông vàng chủ đạo đập trên giác mạc, hoà cùng màu tóc làm bồng bềnh hơi quá đến mức không thực thành mảng đen vàng quyến rũ.



Tôi bình thản úp tập lên mặt, giọng nói có phần uể oải:



- À, là “Judith” của Klimt.



Tôi giở tập ra khỏi mặt, nhìn cậu. Ken hơi nghiêng đầu, như là chưa hiểu lắm. Tặc lưỡi, tôi nghiêng người, tay đỡ đầu dậy, giải thích:



- Cậu biết tôi rất đam mê hội hoạ mà! Trong máy tôi có rất nhiều tranh hoạ nổi tiếng. Tấm cậu xem tên là “Judith” do Klimt vẽ. Judith đã dùng vẻ đẹp của mình mê hoặc tên tướng giặc Holofernes. Lợi dụng khi hắn đang say, cô đã chặt đầu hắn để mang về vinh quang cho dân tộc. Có rất nhiều tranh vẽ về Judith, nhưng tôi thấy bức của Klimt lại có sức hấp dẫn lạ kì. Trong tranh, Judith mị hoặc, thanh thản và tông vàng rực rỡ lại làm cho bức tranh thêm lôi cuốn. Cậu cứ xem đi, trong máy tôi còn nhiều tranh đẹp lắm!



Ken gật gù ra vẻ đã hiểu chuyện. Cậu quay về ghế tiếp tục hí hoáy xem tranh. Tôi bảo cậu lấy hộ tôi cuốn tập Sinh trên kệ tủ để tiếp tục học bài.



Phút chốc không gian lại trả về im lìm. Bên ngoài có tiếng xe hốt rác kêu leng keng. Mây đã ngủ ngon lành. Nó nằm ngửa ra, hai chân trước co co lại và há to miệng, thè lưỡi. Tôi thích chí đưa ngón tay vuốt vuốt mấy cái nanh bé tí của Mây làm mèo ta giật mình nhảy phóc khỏi giường, bò lên đùi Ken nũng nịu.



Tôi gấp tập lại. Thuộc bài cả rồi! Vươn vai một cái cho giãn gân cốt, tôi thả chân xuống giường, mắt đưa mắt quan sát Saitoh Ken.



Bây giờ Ken đã lôi tới trình duyệt web ra dọc phá google rồi. Nhìn cậu thích thú dán mắt vào vi tính, tôi cũng tò mò xuống giường, nheo mắt nhìn.



- Đang xem gì đó? – Tôi đứng tựa vào lưng ghế, dòm đầu vào xem thứ mà khiến Ken phải chú mục xem đến say mê vậy.



Ken cuộn hai chân lên, ngồi lọt thỏm trên ghế xoay, vừa ăn snack vừa kéo chuột xem những hình chụp bàn tay đủ tư thế.



- Thủ ngữ sao? – Tôi chú ý, bắc cái ghế đẩu phía góc tường lại hỏi. Saitoh Ken lật đầu, mắt tím bám dính vào màn hình.




Cậu ấy định học thủ ngữ sao? Ừ ha, Ken không nói được, muốn truyền đạt ý kiến, suy nghĩ gì cũng phải viết ra giấy rất bất tiện. Để cậu học thủ ngữ, ít ra thì cũng đỡ tốn giấy mực của tôi hơn.



Thế là một cái máy tính nhốn nháo hai quả đầu cũng thao láo mắt học thứ ngôn ngữ xa lạ bằng sự kết hợp của các bộ phận cơ thể ra ý nghĩa. Cậu học thì tôi cũng phải mò theo để biết nghĩa chứ!



Đối với tinh thần hiếu học của osin bé nhỏ tôi ủng hộ cả hai tay!



Đêm dần khuya. Không khí loãng dần.



Cả ngày hôm nay thật quá năng động. Tôi trăn trở về gương mặt Ngô Song Kỳ trừng mắt với tôi ở phòng tin học. Tôi lại âu lo đến cuộc thi hoa khôi dang dở.



“Ngủ ngon nhé! Đừng suy nghĩ nhiều nữa! Ngày mai rồi tính!”



Ken đưa tay còn chút ngập ngừng ra dấu theo những ý nghĩa đã học, cậu lại đặt bàn tay vỗ về vai tôi một cách ủi an.



Nụ cười Ken rất nhẹ, vậy mà thật yên bình!



Mắt tôi sắp dính hai mí lại. Mây đang cuộn mình trong góc, lẫn với mấy con thú nhồi bông.



Đèn huỳnh quang đã tắt.



Ánh đèn ngủ leo lét. Tôi nhích người ra sát mép giường, nhìn Ken đang nằm dưới sàn, quay lưng lại với tôi.



Bóng lưng cậu cùng với nhịp thở đều đều. Ngôi nhà tôi tự bao giờ quen dần với sự hiện hữu của Saitoh Ken. Mặc nhiên như đã ngấm ngầm chấp nhận một thành viên mới.



Chiếc quạt con con xoay vòng tròn trên trần nhà, uể oải cất lên tiếng động cơ cọt kẹt do lâu ngày chưa tra thêm dầu máy. Bóng quạt chập chờn in bóng trên tường.



Đêm lặng.



Tôi nhướn mắt ra cửa sổ, ngôi sao mai đang ghé vào vòm cửa nhỏ, lấp lánh nhìn tôi. Trong đêm có tiếng rao nỉ non.



“Vì sao kia ơi, ta nguyện cầu cho mọi chuyện xung quanh ta không xảy ra thêm biến cố nào nữa nhé! Xin hãy ban phát cho ta chút may mắn từ ngươi!”



Tôi lẩm bẩm trên môi, đôi mắt mang theo hình ảnh của ngôi sao nhỏ bé xinh xinh trôi theo những giấc mơ…



Khuya lắm rồi!



Ken à, ngủ chưa?



Chiếc vòng Kôkô trên tay cậu sáng dìu dịu màu ngọc bích xanh, thình lình siết chặt cổ tay khiến cậu mở mắt.



Đồng hồ trên tường tích tắc…



“2 giờ sáng”…



Cậu còn bao nhiêu ngày?



Ánh dương vẫn đang trốn đâu đó sau mấy toà cao ốc xa xa. Tôi và Ken đi bộ ra trạm xe. Từ khi có Ken ở nhà, tôi dậy sớm hơn và chẳng lần nào nhốn nháo lo lắng trễ học nữa.



Chân tà tà đi men sát ngạch vỉa hè giáp mí với lề đường, tôi giơ hai tay dang ra giữ thăng bằng, bản thân tự dưng thích thú với cảm giác chênh vênh này.



Saitoh Ken bỏ tay vào túi, đi sau tôi, môi mỗi lần chạm ánh mắt tôi lại cong lên nhè nhẹ. Da mặt cậu hồng nhuận sức sống.



Cứ thế, đường đến trường hôm nay trong tôi ngập tràn tươi sáng.



Hôm nay nhà trường thông báo nghỉ – tin từ loa thông báo inh ỏi khắp các dãy lớp đi kèm theo tiếng hú hét, huýt sáo vang trời của lũ học sinh.



Thời cơ đó, tôi đưa hai ngón tay bịt tai lại, trong lớp tôi tưng bừng tiếng “Yeah!!” thật lớn kèm theo vô số tập vở thảy lên không trung ăn mừng.



Trường An Đằng ngập trong tiếng ồn ào không kiểm soát được khi học sinh la oai oái bị nhốt ở lớp, không cho ra ngoài.



Chúng tôi chen chúc đè đầu, cưỡi cổ nhau ngắm mấy lượt xe tải, xe ô tô mang logo đài truyền hình thành phố lũ lượt nối đuôi đậu trong sân trường.



Êkip của họ dựng một sân khấu ngoài trời ngay trước mặt tiền khu A, nơi lớp tôi nhìn ra là thấy rõ ràng.



Thật chuyên nghiệp! Những tấm ván lớn được xe tải chở tới cùng cần trục mau chóng ráp lại với nhau thành một sân khấu vừa cao, vừa hoành tráng.



Đây là chương trình do đài truyền hình kết hợp báo thiếu niên cùng một tập đoàn nước giải khát nổi tiếng đồng tổ chức.



Bốn tấm bạt cực lớn chuyên dụng trong các lễ hội được căng ra phủ hết sân trường không còn giọt nắng nào. Tôi tròn mắt xem sân khấu lớn mỗi chút lại đang dần hoàn thiện. Những bảng quảng cáo, băng rôn được căng lên.



Góc sân khu B, cửa hàng nước ngọt di động trên xe phát loa ầm ĩ: “Chương trình uống Coca miễn phí và rút thăm trúng thưởng!”



Học sinh như vỡ tổ, tràn ra từ các lớp, tưng bừng hoà vào không khí lễ hội nô nức. Những xe tải khác cùng chở dụng cụ tới, dựng lên vô số quầy hàng theo phân khu.



Trời ơi! Cosplay!!!



Tôi hét như điên lêm! Cộng đồng Otaku An Đằng cùng hét ầm lên vào lao đến những quầy trưng bày quà lưu niệm. Trong tủ kính, bộ ba Zero – Yuuki – Kaname của bộ “Vampire Knight” với tạo hình búp bê chibi mà tôi cực thích kìa! Xung quanh, các bạn học sinh của trường khác đeo thẻ mời với trang phục cosplay đủ nhân vật đang vui vẻ chào hỏi chúng tôi. Phía cạnh khu Cosplay lại là hội sách. Trong chớp nhoáng hai tiếng học buổi sáng, cả sân trường An Đằng đã tràn ngập không khí một lễ hội lớn.



Ban Mai và tôi thay nhau chụp hình cùng mấy bạn boy cosplay rất ngầu, vừa ghé các hàng quán xem trưng bày, buôn bán.



Lễ hội này mượn sân trường An Đằng để đồng tổ chức cho các trường lân cận tham gia. Với quy mô to rộng của trường tôi tất nhiên sẽ là nơi tuyệt vời nhất để làm điều đó mà!



- Hạ Anh!



Có người đập vào vai tôi, hét lên. Tôi quay đầu, Hiểu Khiết đang cầm chai nước ngọt, sắc mặt tươi tắn, cậu đang mặc đồng phục An Đằng, đầu đội mũ lưỡi trai che đi vòng băng gạc.



- Ê! Đang bị thương ai cho đi học mà ham hố vậy?



- Có đi học đâu! Khiết thấy mệt khi học thôi! Còn hôm nay chơi mà! Ha ha! Vui thế này đánh chết Khiết cũng không về đâu!



Âm nhạc từ sân khấu ì đùng làm chúng tôi phải hét lớn với nhau. Tôi nhún nhún theo tiếng nhạc, cùng Khiết đảo khắp nơi.



Ban Mai đã tách đi, lo xin chụp ảnh cùng mấy hotboy Cosplay. Tôi không thấy Ken đâu cả.



Khiết hét vào tai tôi:



- Tới chiều nay tổ chức trao học bổng á! Chắc vui lắm!



- Có trao cho tớ không nhỉ? – Tôi hỏi.



Rùa nhún vai, lắc đầu cười.



Đột nhiên, tiếng nhạc dừng lại. Có tiếng micro vang lên giọng nói rất ngọt ngào từ phía sân khấu làm các học sinh đam ham chơi đồng loạt quay đầu…



Chap 37.2. Cô nàng hoàn hảo



Tôi tự dưng muốn nhắm mắt và bất tỉnh đi. Sao sợ quá! Cứ như tôi sắp đi vào chỗ chết tới nơi ấy!



Không khí cứ sục sôi, càng nóng khi nhắc đến người cuối cùng.



- Cô gái thứ ba của chúng ta là ai? Có ai biết không? – Chị An Nhiên bắt tông cao hò hét, những chàng trai đưa các ứng cử viên lên cũng bị giữ lại trên đó.



Tôi đặt tay lên tim. Nhắm mắt.



Đừng! Đừng ai nhắc tới tôi nhé! Tôi sợ lắm!



Cốc nước trên tay lạnh toát, có một nam sinh chạy qua vội vã xô vào lưng tôi làm cốc nước tạt cả lên mu bàn tay. Khiết cau mày, lầm bầm trong miệng rồi rút chiếc khăn mùi soa trong túi lau tay cho tôi.



Váy tôi bị nhuộm ướt một mảng, thơm tho mùi coca cola nồng. Những sợi nắng mỏng manh xiên xiên qua những lỗ thủng nhỏ trên những tấm bạt lớn, lấp lánh như ánh sao trong đêm tối.



Tôi nhón chân trong biển người, rướn cổ về phía sân khấu cao, trên đó, dáng dấp mảnh mai cùng chiếc váy cúp ngực hồng xinh xắn, tôi đẩy kính cận lên sát mắt, cố xem mặt cô gái vừa phát ra tiếng nói trên sân khấu.



- MC An Nhiên. – Khiết phì cười, nhướn mắt về sân khấu, vẻ mặt có nét tự hào.



- À, chị ý là cựu học sinh trường mình thì phải. Xinh quá! Chị ấy đang là VJ của kênh Teen Angel mà! Cậu cũng biết chị An Nhiên à?



- Chị họ tớ mà! Nhân chứng sống của thảm hoạ khu C năm xưa.



- Này! Đang vui mà sao cậu nhắc tới thứ quái quỷ đó chứ? – Tôi gắt ầm lên, tỏ vẻ khó chịu. Rùa Ngố chỉ thè lưỡi, nhún vai rồi tiếp tục dõi mắt về sân khấu nghe ngóng.



Tiếng nhốn nháo từ các quầy hàng nhỏ dần, những ánh mắt tập trung về nơi An Nhiên đang đứng, chị ấy có mái tóc cột đuôi gà cao, xoăn xoăn màu hạt dẻ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng mà đáng yêu. Chị dõng dạc giọng, tiếng trong trong, thanh thanh.



- Các bạn chơi có vui không?



Cả biển người đồng thanh đáp, tiếng đáp ầm vang, kéo dài:



“Cóóóóó!”



Tôi hoà mình vào âm thanh tràn trề sinh lực đó, cười vui vẻ. Ban Mai tìm được tôi, hớn hở cặp kè, Bảo Trân cũng nhí nhảnh tụ lại, thích thú.



- Đúng rồi! Không khí của trường thực sự náo nhiệt! – Chị An Nhiên gật gù, tay cầm mic lém lỉnh nói. – Và bây giờ các bạn biết đã tới thời khắc gì các bạn biết không?



Đám đông hừng hực khí thế, nói không đều nhau thành đống tạp âm lùng bùng cả tai. An Nhiên duyên dáng trên sân khấu, chun mũi cười, tay chạm mang tai, nghiêng nghiêng đầu tỏ ra không nghe rõ. Chị đúng là chuyên nghiệp khi có một khả năng thu hút đám đông tuyệt vời, nụ cười “media”, bước đi một mình trên bục cao dõi xuống mấy ngàn người mà thư thái, vui vẻ như đang lướt chân theo điệu valse một cách điềm nhiên. Chị ấy là một cô gái đẹp, thông minh và bản lĩnh. Đúng là bông hoa kiêu hãnh, thần tượng của tôi.



- Tới tiết mục nào nhỉ? Chúng ta đồng thanh nói nào!



Cả đám đông ồn ả nói như là hét theo lời MC An Nhiên, tôi chả biết tới chương trình gì nên chỉ biết cười theo. Âm thanh ập tới như sóng tràn bờ, rộn rã:




- THI HOA KHÔIIII!!!!



Tự dưng, nghe tới câu này, mặt tôi đơ ra, xây xẩm, tái xanh.



Oh my god! Thật sao? Là thi hoa khôi? Tức là tôi sắp lên dĩa thật ư? Lần này tiêu thật rồi!



- Cho tớ mượn cái nón! – Tôi nhanh lẹ giật phắt cái nón của Khiết đội lên đầu, lủi thủi cúi gằm mặt.



Trong không khí thoang thoảng mùi bánh nướng và nước ngọt có gas, tôi rúm ró khuỵ chân thấp xuống nhờ mấy đứa bạn che chắn giúp, Ban Mai chống hông, gắt tôi:



- Nhỏ này, làm gì như trốn nợ vậy!



- Che dùm tớ đi! Tớ không thích trò này đâu!



Hiểu Khiết sờ lên cái đầu quấn băng, mặt hơi xanh xao, môi nhạt màu, nói:



- Cậu tưởng mình bé lắm à? Trốn làm chi, lát tớ cũng vác cậu lên sân khấu thôi!



Tôi dẩu môi, bực dọc đứng thẳng người dậy, vẫn đội mũ trên đầu. Tiếng vỗ tay rần rần vang lên, hưởng ứng theo chị An Nhiên đang líu lo trên sân khấu cao. Theo lời chị, lời truy lùng ba cô nàng ứng cử viên hoa khôi bắt đầu được phát đi.



Học sinh nhốn nháo nhìn quanh, tìm xem ba cô gái đang đứng ở đâu trong biển người. Tôi đứng giữa hai cô gái, cúi thấp đầu và kéo mũ xuống, nguyện cầu cho người ta không phát hiện ra mình sớm để có cơ hội chuồn lẹ.



Cả đám người nô nức như vỡ chợ, cô gái đầu tiên cũng bị “bắt cóc” lên sân khấu. Quỳnh Lam, cô bé lớp 10 thắt tóc đuôi sam xinh xắn cùng làn da nõn nà như hoa lan trắng được cả đám con trai dạt đường hộ tống lên sân khấu, cô nàng được “Minh cool” – ảo thuật gia hot boy của 10C dắt tay lên sân khấu điệu bộ như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích làm cả đám đông hò reo cuồng nhiệt. Lúc lên tới sân khấu, nhóc Minh còn hô biến ra một bông hồng đỏ thắm tặng cho cô hoa khôi khối 10 làm cả đám học sinh phía dưới huýt sáo tán thưởng nồng nhiệt.



Quỳnh Lam bẽn lẽn cúi đầu chào, gương mặt sáng hồng lúm đồng tiền rất đáng yêu. Cô nhóc có da có thịt, lại trắng trẻo như thế làm tôi chỉ muốn bay đến véo má, nựng nịu như mấy lần tôi véo đến sưng cả má của Ban Mai.



Còn bên cạnh, Mai tiu nghỉu nói với tôi:



- Haiz, phải chi tớ không bị kỉ luật thì giờ được đứng trên đó rồi! Không khí vui quá!



Tôi không biết an ủi gì nên chỉ lặng lẽ đưa tay xoa lưng Mai dỗ dành. Rùa kề tai tôi, hí hửng:



- Chuẩn bị lên sân khấu đi cô! Tớ xin hân hạnh đưa hoa khôi tương lai lên sân khấu! – Rồi cậu cướp lại cái nón chụp lên lầu làm lỗ liễu gương mặt tôi ra. Tôi tại vậy mà càng rúm người lại, ụp sát mặt vào lưng Bảo Trân như đà điểu dúi đầu xuống cát trốn nắng.



Tiếng MC càng sôi nổi. Tôi thấy tai mình ù cả lên, đầu óc quay mòng mòng và tim cứ nảy thình thịch.



Bất ngờ, cạnh chúng tôi vang lên tiếng nói:



- Prince, cậu có thể đưa tớ lên sân khấu được không?



Hoá ra là Song Kỳ. Cô nàng có mái tóc dài quá eo bồng bềnh như một đám mây, kiểu vừa hơi hoang dại, vừa cuốn hút đến kì lạ. Hôm nay như biết trước, Kỳ chọn chiếc áo đồng phục chít rất sát bao lấy vòng eo không quá 62 cm của mình, váy thì được cắt ngắn nửa đùi và môi thoa một lớp son màu cherry lên. Trông cô ấy hôm nay phải nói là quá xinh! Nét xinh đẹp sắc sảo này thật thu hút, nhưng nhìn nó kém thân thiện bằng Quỳnh Lam dù cả hai đều mặc đồng phục An Đằng, nhưng nét học sinh trong sáng thì Quỳnh Lam hơn hẳn nhiều.



Khiết quay đầu, nét hớn hở trở về thanh tịnh:



- Cậu gọi tớ? Xin lỗi, tớ tên Khiết, không phải Prince!



- Trong mắt tớ cậu là Hoàng Tử mà! – Kỳ nói, thản nhiên vô cùng, cả ánh mắt, nét môi cười như đang hướng về tôi, trong cái vẻ dương dương tự đắc.



Tôi mím môi, đầu lại rụt xuống, không chút hứng thú lơ mắt đi. Nhưng Dương Hiểu Khiết đang nhìn tôi đầy ái ngại.



- Cậu đồng ý chứ?



- Nhưng mà tớ… – Mắt nâu nhìn tôi chăm chăm. Tôi nắm tay Khiết nheo mắt. Cậu ngẫm nghĩ rồi chỉnh lại cái nón trên đầu, che khuất đi vết băng gạc, đưa tay lên, tư thế nhã nhặn mời Song Kỳ nắm tay.



Tôi lại rúc mình xuống, ngồi chồm hổm thắt dây giày. Tự dưng khi thấy Khiết nắm tay Kỳ, ánh mắt Kỳ hướng qua tôi thách thức tôi lại thấy hẫng vô cùng. Dường như có gì đó xốn xang trong lòng.



Đám đông ồn ào, xầm xì bàn tán. Ngô Song Kỳ của 11B được anh chàng hot nhất của An Đằng nắm tay lên sân khấu. Còn gì hãnh diện bằng! Đây như là ngòi nổ của cả đám nữ sinh trong trường. Tôi đang thắt dây giày, theo khẽ hở của những đôi chân, bóng dáng Khiết và Kỳ dần tạo thành một lối rộng thênh, nam thanh nữ tú thản nhiên bước về bục cao.



Tim tôi bồi hồi.



MC gào giọng lớn hơn, cứ như đang có sự xuất hiện của sao lớn nào đó:



- Và bây giờ là sự xuất hiện của cô gái bí ẩn thứ hai, vâng, là Ngô Song Kỳ, nữ sinh 11B đang cùng anh chàng cute nhất An Đằng, “Hoàng tử mặt trời” Dương Hiểu Khiết tiến về sân khấu! Vỗ tay thật lớn nào các bạn!!!



Tiếng rào rào của những bàn tay va đập vào nhau làm sống lưng tôi cóng lạnh. Tôi muốn ngồi khuỵ mãi thế này để người ta đừng trông thấy tôi.



Đã có hai người lên sân khấu, vậy người cuối cùng… Là tôi.



Lớp học vắng đến rợn người, tiếng giấy rơi từ bàn đáp xuống mặt sàn cũng trở nên rõ nét.



Quạt máy trên trần toả ra không khí lạnh lẽo bất chợt vì thiếu hơi người. Cây bút lăn xuống sàn, kêu lách tách.



Đôi mắt tím bất giác mở ra, uể oải đảo xung quanh. Chú mèo nhỏ trong cặp nhẹ nhàng chui ra, quấn quấn lấy bàn tay cậu. Chiếc lưỡi bé xíu ươn ướt, nham nhám, nóng hổi khẽ liếm những ngón tay của Ken, Mây vễnh cái đuôi tí ti múa máy qua lại một cách nhàn hạ.



Mọi người đâu cả rồi?



Ken không quan tâm. Vừa đặt cặp lên bàn thì cậu đã ụp mặt ngủ li bì. Đêm qua cậu lại mất ngủ. Cậu dáo dác xem lớp học, chiếc bàn của cậu đã được xoá lằn bút chì chia giới hạn.



Xốc tép cặp lên vai, cậu bẻ cổ áo chemise ngay ngắn, những tiếng nói ồn ào bên ngoài bắt đầu lẻn vào tai. Mắt cậu dõi qua cửa sổ.



Mây bị nhét vào cặp, Ken vuốt tóc, lẳng lặng tắt quạt máy, đóng cửa lớp lại rồi hoà vào sân trường đầy ắp học sinh.



Mất hút.



Tôi tự dưng muốn nhắm mắt và bất tỉnh đi. Sao sợ quá! Cứ như tôi sắp đi vào chỗ chết tới nơi ấy!



Không khí cứ sục sôi, càng nóng khi nhắc đến người cuối cùng.



- Cô gái thứ ba của chúng ta là ai? Có ai biết không? – Chị An Nhiên bắt tông cao hò hét, những chàng trai đưa các ứng cử viên lên cũng bị giữ lại trên đó.



Tôi đặt tay lên tim. Nhắm mắt.



Đừng! Đừng ai nhắc tới tôi nhé! Tôi sợ lắm!



Thở dốc. Tay lạnh cóng. Ban Mai cũng ngồi xuống nắm tay tôi.



- Bồ sao vậy?



- Tớ sợ!



- Không ai ăn thịt cậu đâu! Hãy tự tin lên, cậu là một trong ba cô gái xinh đẹp nhất An Đằng. – Tự dưng tôi nghe chút xót xa trong giọng nói của Mai.



Bảo Trân vỗ vai tôi, nhẹ giọng:



- Fighting!



Tôi nhờ hai cô gái dìu dậy. Thất thần.



Mai bĩu môi.



- Mặt cậu xanh như tàu lá!



Tôi lè lưỡi, nắm chặt tay con nhỏ:



- Hình như tớ bị sợ đám đông!



Trên cao, giọng nói trong trẻo của chị An Nhiên với tôi bỗng như tiếng ma quỷ tru lên gọi hồn mình. Những học sinh ồn ào này hoá thành quái vật. A! Tôi sợ tất cả!



Tôi muốn trốn!



- Ai biết tên cô gái thứ ba hét thật lớn lên cho cô ấy chú ý nào! – MC vui vẻ đến lố giọng.



Tôi bần thần, chân run rẩy. Có tiếng nói rất lớn, ồ ồ làm ai cũng chú ý:



- CHÂU HẠ ANH!!!



Tim tôi đứng yên trong tích tắc. Tôi biết giọng nói này, là An Tử Đằng.



Hừm! Cái kẻ bất nhân bất nghĩa bán đứng tôi đầu tiên lại là tên Hà Mã chết bầm! Ai cho hắn nhiều chuyện thế chứ! Hắn không nói tôi đâu có thù hắn thế này!



Tử Đằng thối tha! Cậu nhớ bản mặt cậu đấy!



Rất nhanh sau, tất cả mọi người hưởng ứng, đồng thanh vang trời:



- CHÂU HẠ ANH! CHÂU HẠ ANH! CHÂU HẠ ANH!!!



Nhiều người phát hiện ra tôi – con bé kính ngố với mái tóc ngắn củn cùng cái mặt lơ ngơ hết nói, nó ăn mặc tềnh toàng, áo không ủi, váy bám bẩn nước ngọt, tóc tai bù xù hết cả lên.



Tôi muốn độn thổ xuống đất ngay lập tức!



An Tử Đằng tóm được tôi, gương mặt tràn đầy hứng khởi:



- Tiểu Anh, cô gái của tôi, được đưa cô bước lên sân khấu là một điều vinh hạnh!



Nghe vậy, Mai nguýt dài, hích hông Đằng:



- Thôi đi! Cóc ghẻ đừng có hòng ăn thịt thiên nga!




- Nè con “Mai trê” kia! Tôi đụng gì tới cô chưa hả? – Hà Mã lườm sắc lẹm, quay qua khẩu chiến với Mai.



Bảo Trân nhanh lẹ hộ mang tép sách vở của tôi, vừa giúp tôi chỉnh lại tóc. Mọi người bu lấy tôi, tròn vo như ổ kiến.



Tôi nhận được sự khích lệ của mọi người. Mặt đỏ gay.



- Tôi thấy cậu mặt mày đểu cáng thế nếu đem lên truyền hình quả là mất mặt An Đằng à!



Nghe Mai nói, bây giờ tôi mới phát hiện máy quay đang túc trực hướng lên sân khấu. Trời ơi! Tôi càng muốn chết dí dưới đây! Không muốn lên đâu!



Bỗng chốc tiếng chí choé của Đằng và Mai rát rạt như tiếng đạn vang trên chiến trường. Tai tôi ong ong, má nóng bừng.



- Gì chứ? Cô dám chê An Tử Đằng, người đã lên ti vi cả giải bóng rổ quốc gia ư? Người ta muốn ghi hình tôi còn không hết! Cô dám!



- Xuỳ! Thôi mi ơi! Đừng quăng lựu đạn nữa! Chết chùm người vô tội tội nghiệp lắm!



- Cái con nhỏ này cô!



- Trời ơi thôi đi! Nhân vật chính là Anh Anh chứ đâu phải hai người đâu mà rần rần quá! Lo động viên Tiểu Anh đây nè! – Trân nhăn nhó, tách hai đứa oan gia ra, lên giọng giáo huấn.



Đằng quay qua tôi với đôi mắt thương cảm:



- Sao cậu run quá vậy?



Tôi lắp bắp:



- Thôi tớ không lên đâu!



Lúc đó, trên sân khấu đã dần hối thúc:



- Hạ Anh! Hạ Anh! Bạn có ở dưới đó không? Mau bước lên sân khấu nào! Mọi người, vỗ tay ủng hộ cô gái nhỏ của chúng ta đi!



- Tớ dắt cậu lên ha! – Đằng lo lắng nhìn tôi, nhẹ giọng, tay cậu nắm tay tôi, lạnh lẽo.



Giọng tôi nghẹn lại, ú ớ:



- Tha cho tớ đi!



- Thôi nào Tử Đằng! Đừng làm Anh sợ! – Mai trừng mắt lạnh lùng, ôm lấy tôi. – Ngốc quá! Chỉ là bước lên một nơi cao xa hơn thôi! Cậu mạnh mẽ lên vì nhìn xuống phía dưới cậu sẽ bắt gặp những nụ cười của bọn tớ! Chúng tớ luôn ủng hộ, dõi theo cậu!



Tay Đằng đã buông ra, nhưng cảm giác vẫn lạnh. Tôi nhìn Đằng, chần chừ. Có tiếng xầm xì sau lưng.



Bất thình lình, có ai đó lướt qua tôi, nhanh đến tôi không ngờ. Người đó bắt nhầm lấy tay tôi, nắm rất chặt, siết rất mạnh. Bàn tay ấm quá! Bàn tay này không mang chút run sợ nào!



Tôi nhìn mọi người tròn xoe mắt phía sau, Đằng nhún vai nhìn tôi bị cuốn theo sải chân dài của ai kia.



Cái dáng cao với chiếc chemise hơi nhàu, áo bỏ ra khỏi quần từ lâu, vạt áo phất phơ trong gió nhẹ. Bóng lưng to cao, mái tóc nâu thoang thoảng hương thảo mộc quen thuộc.



Tôi vô thức đi theo, mắt dán vào bàn tay đang nắm tay mình. Chiếc vòng tay có ngọc bích xanh thanh nhã. Tôi đi nhanh đến nổi thấy sải chân dài ra hơn bình thường nhiều lắm. Đi đến đâu, mọi người dạt ra hai bên, tiếng to tiếng nhỏ như hai lần hai cô gái kia được dắt lên.



- Vâng, Hạ Anh dũng cảm của chúng ta đang cùng một nam sinh điển trai bước lên sân khấu. Ôi trông họ thật xứng đôi quá đi! Nào, xin mời hai bạn đứng về chỗ này!



Tôi hoàn hồn xong thì phát giác ra bản thân bị kéo lên sân khấu với vận tốc ánh sáng, quay qua, lên con trai bỏ tay vào túi quần, mơ màng. Ánh mắt tím đó ngan ngát một biểu cảm đầy lòng tin ở tôi.



- Ken?



Tôi trố mắt xem cái tên cả gan bắt cóc mình lên sân khấu, Ken thờ ơ nhìn tôi, rồi đứng về chung góc với Khiết và Minh.



Chị An Nhiên tặc lưỡi phiếm đùa:



- Quả là An Đằng ngoạ hổ tàng long, ẩn chứa nhiều nam thanh nữ tú như vậy. Năm nay có thi “Hoa khôi An Đằng” ắt năm sau trường nên tổ chức sân chơi cho các boy với! Các bạn nam cũng thật là đáng yêu đấy!



Lời của chị nói được tràng pháo tay giòn giã của tụi con trai. Tôi đứng giữa Lam và Kỳ, khẩn trương hít thở sâu.



- Xem cô thực mất mặt, nhếch nhác như vậy lên ti vi tổ mất mặt trường! Không biết đem đồng phục mới cho tươi tắn hơn sao? – Song Kỳ nghiến răng, ghé vào tai tôi.



Tôi kiềm chế, nở môi cười chào duyên rồi từ tốn đáp:



- Tớ giản dị quen rồi. Tớ là học sinh, không quen phấn hương, quần áo lượt là. Đồng phục chỉnh tề, hợp quy tắc, không-cắt-xén-váy-phản-cảm là tớ mặc!



Tất nhiên cô ta hiểu mình vừa bị nói móc.



Chị An Nhiên lên tiếng phỏng vấn các chàng trai:



- Bạn tại sao lại tình nguyện đưa cô bạn xinh đẹp này lên đây?



“Minh cool” gãi đầu ấp úng, mặt đỏ lựng như trái cà chua, nhìn Quỳnh Lam rồi tủm tỉm đáp:



- Vì cậu ấy là gà bông của em!



Vừa đáp xong thì cả mặt cô bé Lam cũng đỏ ửng lên và mọi người hú lên như vừa khai quật một bí mật động trời.



- Còn cậu? Có phải cậu cũng dắt gà bông của mình lên sân khấu không? – Chiếc micro được di đến trước mặt Khiết, tôi nghe giọng chị Nhiên tinh quái hẳn lên.



Khiết tự tin đón lấy mic, giọng nói dịu dàng mà biết troll người vô cùng.



- Không ạ, em là tên con trai dễ động lòng trước cái đẹp.



- Là sao nè? – Chị Nhiên hỏi dồn.



- Ờ thì chỉ cần mở lời của bạn Kỳ thì em đã đưa bạn ấy lên sân khấu mà chẳng suy nghĩ nhiều ạ.



Mọi người cười ồ lên. Ai cũng thích thú khi cậu bạn vừa nhã nhặn lại cũng có lúc lại hóm hỉnh như vậy. Nhưng Ngô Song Kỳ đứng cạnh tôi thì đang bạnh quai hàm, tay vo thành đấm. Khiết nói vậy chả khác gì tố kì không biết ngượng nhờ con trai đưa lên sân khấu làm oách với thiên hạ? Rõ ràng là vậy mà. Có gì mà ngại chứ.



Chị Nhiên gật gù phục thái độ ranh mãnh của cậu em họ, trêu:



- Wow, quả là anh hùng khó qua ải mỹ nhân ha!



Chiếc mic dần đến trước mặt Ken, cậu ấy là người có thái độ điềm tĩnh nhất, không nóng không lạnh, thỉnh thoảng cong môi nhè nhẹ, nhưng chị An Nhiên chưa kịp hỏi câu nào thì phía dưới đã vỗ tay rợp trời.



- Hi, cậu bạn cũng cùng là học sinh 11A với Hiểu Khiết à?



Bên dưới sân khấu đã nhốn nháo:



- Học sinh mới. “Thiên Thần” I love you!!!



- Có một sự cuồng nhiệt rất nồng cháy từ các nữ sinh. Chao ôi! Vậy bạn Hạ Anh thật rất vinh hạnh khi được cậu bạn làm hộ tống rồi! Cậu có muốn nói gì với Hạ Anh không?



Lúc đó, Saitoh Ken quay qua nhìn tôi, môi nở nụ cười rất nhẹ. Cậu đưa hai tay mình lên ngực rồi làm thành hình trái tim giơ thẳng ra phía trước, bàn tay đó dần chỉ thẳng về hướng tôi.



Là thủ ngữ, một trong những động tác đáng yêu nhất: Tôi thích bạn!



Mọi người ồ lên, cảm giác tôi cũng ngượng ngùng theo. Chỉ đơn giản động tác đó thôi mà bên dưới một phen ồn ào bàn tán.



MC trở lại với chương trình, giọng khẩn trương:



- Vâng, chúng ta phải về với cuộc thi rồi. Không dài dòng nữa, An Nhiên xin được phép công bố thể lệ cuộc thi luôn đây. Và trong thời khắc này, những chàng trai tình nguyện đưa cô gái xinh đẹp của mình lên sân khấu sẽ có nhiệm vụ hỗ trợ cho họ hoàn thành tốt cuộc thi. Các bạn đồng ý không?



Ba tên con trai gật đầu.



Tôi đứng trên sân khấu, cố hít thở lấy bình tĩnh, từng lúc, tai căng ra nghe những lời nói của MC. Đôi mắt tôi nhìn Khiết, cậu cúi đầu, như là áy náy gì đó. Khiết không vui khi phải ở nhóm Song Kỳ sao?



- Mục tiêu của chúng ta là đi tìm ra “Cô nàng hoàn hảo” nhất. Thông minh, xinh đẹp, năng nổ và tài năng nhất. Ba cô gái, ai sẽ là người chiến thắng?