Khi công việc khôi phục hiện trường dần tiến triển, những cảnh tượng của vụ việc như được tái hiện trước mắt.
Máu trong phòng ngủ dường như nồng nặc hơn, Khương Dương có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của chính mình trong không khí gần như đóng băng.
Những hình ảnh chạy nhanh qua trong tâm trí của cô, mọi thứ dần trở nên rõ ràng.
Bề ngoài, Cổ Hạo Bằng là kẻ chủ mưu, còn người phụ nữ không rõ thân phận và Lỗ Quốc Chí là đồng phạm của anh ta. Thông qua việc thông đồng với người phụ nữ, Cổ Hạo Bằng đã dàn dựng hiện trường vụ cướp, thành công uy hiếp Lỗ Quốc Chí để cướp xe cho hắn, hỗ trợ hắn bắt nạn nhân và phi tang xác.
Nhưng có lẽ Cổ Hạo Bằng không nhận ra mình chỉ là con dao trong tay người phụ nữ đó!
Một con dao mà cô ta dùng để lột da người!
Tuy nhiên, câu hỏi bây giờ là, người phụ nữ này là ai? Tại sao lại lấy da người? Và sau khi lấy da người, cô ta đã làm gì?
Đúng lúc này, điện thoại di động của Khương Dương đột nhiên vang lên.
Cô bấm WeChat, quả nhiên nhìn thấy tin tức mới của Tiền Trác. Cô dặn Tiền Trác điều tra thông tin của An Uyển, bây giờ đã có.
An Uyển và Cổ Hạo Bằng đúng là có quan hệ! Hơn nữa quan hệ không bình thường!
Theo thông tin điều tra được, An Uyển và Cổ Hạo Bằng quen nhau từ ba tháng trước. Lúc đầu, An Uyển là người bỏ rơi nhiều người theo đuổi, nhưng lại rất ngoan ngoãn với Cổ Hạo Bằng. Sau đó, Cổ Hạo Bằng không thể rời xa cô ta nữa.
Mở đầu này không khác gì những câu chuyện tình éo le ngoài kia.
Nhưng Khương Dương hiểu rằng An Uyển đã sắp xếp từ trước – người phụ nữ chơi đùa Cổ Hạo Bằng và Lỗ Quốc Chí trong lòng bàn tay rất có thể là cô ấy.
Tiêu tốn biết bao nhiêu tâm tư mà còn dụng tâm kín đáo!
Nghĩ tới đây, Khương Dương dùng đầu ngón tay gõ nhanh màn hình điện thoại vài cái, gọi cho Trần Lãng Phong: “Alo, đội phó Trần? Tôi là Khương Dương.”
“Đội trưởng Khương, tôi có chuyện muốn nói.”
Ở đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt dịu dàng và hiền lành của Trần Lãng Phong lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Chúng tôi đã tìm thấy Cổ Hạo Bằng và chiếc xe của hắn.”
“Không phải rất tốt sao?” Khương Dương nghi ngờ hỏi.
Trần Lãng Phong nặng nề thở dài: “Nhưng mấu chốt là, khi chúng tôi tìm thấy, hắn đã là một cái xác.”
Khương Dương: “Tìm thấy thi thể ở đâu?”
“Phố cũ phía sau ngõ Phượng Cảng.”
Trần Lãng Phong nhanh chóng báo lại địa chỉ: “Lúc đó Cổ Hạo Bằng đang ngồi trong chiếc xe với một con dao cắm vào ngực trái. Sau khi so sánh, có thể xác nhận rằng dấu vân tay được lấy ra từ cán dao, là của hắn.”
Có vẻ như là tự sát.
Khương Dương không khỏi nhíu mày: “Lát nữa tôi sẽ tự mình qua đó. Ngoài ra, còn có một việc cần anh dẫn người đi làm.”
“Đội trưởng Khương cứ việc căn dặn.”
“Chúng tôi nghi ngờ An Uyển có liên quan rất nhiều đến vụ án này, người này rất nguy hiểm.”
Khương Dương quay lại và liếc nhìn vết máu kinh hoàng trên tường:
“Nếu có thể, hãy đưa cô ấy trở lại cục cảnh sát càng sớm càng tốt.”
Khi Trần Lãng Phong lên đường, Khương Dương và Lận Thời Thương đã đến con phố cũ nơi tìm thấy thi thể.
So với bên ngoài náo nhiệt ồn ào, con phố đơn giản này quá cũ nát, chỉ có ánh đèn của xe cảnh sát nhấp nháy trên đường phố. Khương Dương tăng tốc, nhanh chóng đi đến trước xe của Cổ Hạo Bằng.
Cô nghiêng người và nhìn qua cửa kính xe.
Cổ Hạo Bằng úp mặt xuống ghế lái, trên người một lỗ hảy máu.
Khương Dương có thể nhìn thấy con dao sắc nhọn trên ngực hắn qua cửa kính ô tô. Và bên cạnh tay trái của Cổ Hạo Bằng, có một mảnh giấy viết đầy chữ.
Mảnh giấy này rõ ràng là bị xé ra từ một cuốn sổ, trên mặt giấy còn có thể mơ hồ nhận ra chữ “Thư tuyệt mệnh”.
Bức thư tuyệt mệnh chỉ có bảy tám dòng, phần lớn là lời thú tội, quá trình phạm tội của Cổ Hạo Bằng cũng được mô tả chi tiết, hoàn toàn phù hợp với những gì họ điều tra được.
“Mẹ kiếp! Cái này nhất định là sợ tội tự sát!”
Tiền Trác mang theo một chiếc máy tính bảng đến trước mặt Khương Dương, so sánh bức thư tuyệt mệnh với nét chữ của Cổ Hạo Bằng: “Đội trưởng, cô còn nghi ngờ gì sao? Nhìn những chữ này, chúng giống hệt nhau!”
Nhưng sau một lúc, Khương Dương vẫn lắc đầu: “Không thể loại trừ khả năng bị sát hại. An Uyển theo Cổ Hạo Bằng khoảng ba tháng, muốn bắt chước nét chữ của hắn cũng không phải là không thể.”
Cho dù Cổ Hạo Bằng tự sát hay bị giết cũng quan trọng, họ không thể xem thường.
“Tiếp tục lục soát xe!”
Khương Dương nói, mở cửa hàng ghế sau của xe.
Không ngờ vừa mở cửa xe ra, hai ba con ruồi “ù ù” từ trong xe nhảy ra.
Đây là ruồi ăn tử thi!
Khương Dương ngay lập tức nhìn vào băng ghế sau. Với ánh trăng mờ ảo, cô nhìn thấy một vết lõm mờ mờ trên tấm thảm ở ghế sau. Vết lõm là một hình vuông đều đặn, nhưng nó không rõ ràng.
Khương Dương so sánh kích cỡ: “Kích cỡ này… nhìn như bị tủ lạnh ép ra.”
Nếu có thể hấp dẫn những con ruồi này vào sau xe, chứng tỏ là thứ được chở trong tủ lạnh kia, nhất định là những thứ như thi thể. Ví dụ như những tấm da người còn thiếu!
Khoảnh khắc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Khương Dương, giống như bị thiên thạch đập mạnh, khiến trái tim cô rung chuyển liên tục.
Bất kể Cổ Hạo Bằng tự tử hay giết người, chắc chắn phải có người khác trong xe khi hắn chết.
Đây là người đã lấy đi tủ lạnh trong xe và da người bên trong!
Đối với Lận Thời Thương, điều quan trọng nhất là phán đoán hắn tự sát hay bị giết.
Tuy nhiên, điều này thường khó phân biệt.
Vì vậy, lúc Khương Dương đi về phía Lận Thời Thương, cô đối với việc này cũng không hy vọng nhiều: “Pháp y Lận, anh có phát hiện gì không?”
Nhưng phát hiện của Lận Thời Thương nằm ngoài dự đoán của cô.
“Bây giờ, chỉ mới mười phút trôi qua kể từ khi Cổ Hạo Bằng chết. Con dao sắc bén được sử dụng làm hung khí là cùng loại với con dao đã giết những cô gái đó.”
Lận Thời Thương dùng sức rút con dao ra khỏi thi thể: “Và điều chắc chắn bây giờ là Cổ Hạo Bằng không tự sát.”
Con ngươi Khương Dương hơi giãn ra, lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ: “Làm sao anh biết?”
“Cách hắn cầm con dao.”
Lận Thời Thương xòe năm ngón tay ra, nắm lấy cán dao sắc bén theo dấu vân tay in trên dao, khôi phục cách cầm dao của Cổ Hạo Bằng lúc bấy giờ.
Sau đó, Khương Dương nhìn thấy anh chậm rãi xoay cổ tay, nhắm lưỡi dao vào ngực mình.
Ngay sau đó, lưỡi dao bất ngờ đâm xuống.
Nhìn thấy ánh sáng lóe lên và con dao sắc bén sắp cắm sâu vào da thịt của Lận Thời Thương, Khương Dương không cần suy nghĩ mà ra tay.
Cô siết chặt cổ tay Lận Thời Thương.
“Lận Thời Thương! Anh đang làm gì vậy?!”
Khương Dương hạ giọng. Giọng nói lạnh lùng thấu xương, giống như một cơn gió từ vùng bắc cực.
Đối mặt với câu hỏi khẩn trương của cô, Lận Thời Thương nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài hơi hạ xuống, lộ ra vẻ ngây thơ vô tội: “Đội trưởng Khương, tôi không có ý định đùa giỡn với bản thân của mình.”
Khương Dương cố gắng hết sức nghĩ lại, mới nhận ra rằng khoảnh khắc trước khi con dao sắc bén đâm vào ngực, Lận Thời Thương đã kiềm chế sức mạnh của mình.
Những sợi dây căng thẳng trong lòng cô mới thả lỏng.
Ngay sau đó, sự xấu hổ muộn màng xông tới, trong nháy mắt che mất Khương Dương: “À, thật xin lỗi!”
Thật ra chuyện này cũng không trách Khương Dương được, trước đây cô có bao giờ thấy có người nào lại cầm hung khí lên thử trên người chính mình đâu?
Lận Thời Thương chắc chắn là người đầu tiên!
“Nếu đội trưởng Khương có thời gian, không bằng đoán thử xem dùng tư thế này có thể đâm vào vị trí vết thương và so sánh với vết thương trên thi thể.”
Lận Thời Thương cười, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Điều này tương đương với việc cứu Khương Dương ra khỏi tình trạng như xấu hổ.
“Tôi hiểu rồi!”
Sau khi so sánh qua lại mấy lần, Khương Dương đột nhiên nói: “Dựa theo cách cầm đao, Cổ Hạo Bằng căn bản không thể tự đâm thành vết thương hiện tại!”
Nói cách khác, hắn không thể gây ra một vết thương như vậy.
Vì vậy, dấu vân tay của Cổ Hạo Bằng trên cán dao chắc là được in lại sau khi hắn bị giết, hung thủ xóa dấu vân tay của mình trước, sau đó nắm tay hắn để in dấu vân tay lên cán dao.
“Hơn nữa, độ sâu của vết thương cũng không giống trước đây.”
Lận Thời Thương nói thêm: “Vết thương trên thi thể này nông hơn, chứng tỏ hung thủ kém sức hơn, nhiều khả năng là nam gầy yếu hoặc là phụ nữ.”
Điều này cũng có nghĩa là cảnh tự sát trong xe là cảnh tượng do ai đó sắp đặt! Kẻ giết Cổ Hạo Bằng muốn bắt Cổ Hạo Bằng gánh tội thay.
Và người đó rất có thể là An Uyển!
Chỉ cần đội phó Trần Lãng Phong không tiếp xúc với đồ ăn vặt, anh ấy sẽ bình tĩnh và đáng tin cậy.
Không lâu sau, anh ấy đã đưa An Uyển trở lại cục cảnh sát.
Lúc này mặc dù đang ngồi trong phòng thẩm vấn, nhưng vẻ mặt của An Uyển vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi. Nguồn sáng duy nhất trong phòng khiến đôi mắt trong veo, giống như một con cừu non không rành thế sự.
“Cô cảnh sát”
An Uyển nghiêng đầu hỏi: “Vội vã tìm tôi như vậy có chuyện gì sao?”
Nhưng đối với Khương Dương, người đã nhìn thấu cô, giả vờ vô tội không còn hiệu quả nữa: “Nói cho tôi biết! Làm sao cô khiến Cổ Hạo Bằng và Lỗ Quốc Chí hợp tác để giết người cho cô? Sau đó, cô làm thế nào để giết Cổ Hạo Bằng và để hắn gánh tội thay cô?”
Khương Dương ngước mắt nhìn, ánh mắt sắc bén.
Nếu là người khác, dưới ánh mắt như vậy, nhất định sẽ sợ bị con dao sắc đó chém ra hai mảnh.
Tuy nhiên, tố chất tâm lý của An Uyển sao có thể so sánh với người bình thường?
“Tôi biết cảnh sát phải chịu rất nhiều áp lực trong việc giải quyết vụ án, nhưng họ không thể chỉ đổ tội giết người cho tôi được!”
Đôi mắt ngấn nước, cô ta bắt đầu nức nở: “Cô nói tôi như vậy, cô có bằng chứng nào không?”
“Những gì cô làm, tôi biết rất rõ.”
Trần Lãng Phong bên cạnh cau mày: ” Bản ghi những cuộc gọi giữa cô và Cổ Hạo Bằng, khắp nơi trong xe của Cổ Hạo Bằng đều có dấu vân tay của cô, những thứ này còn chưa đủ sao?”
“Đương nhiên không đủ.”
An Uyển cười đáp: “Tôi và Cổ Hạo Bằng từng là người yêu của nhau, có nhiều cuộc gọi không phải là bình thường sao? Về phần dấu vân tay trong xe, rất dễ giải thích! Tôi bị anh ấy đưa đến một nơi khác, khi tôi loay hoay trong hoảng loạn, tôi đã để lại dấu vân tay.”
Trên thực tế không ai biết được sự thật sau cái chết của Cổ Hạo Bằng, cô không có gì phải sợ hãi.
Khương Dương nhếch khóe miệng: “Như vậy, cô An, cô có dám để chúng tôi đến nhà cô xem có tìm được bộ quần áo dính máu phù hợp với vết máu ở hiện trường, tủ lạnh trong xe có da người hay không?”
Lời còn chưa dứt, ngón tay An Uyển hơi cong lên.
Cô ấy sợ! Bằng chứng quan trọng đúng là ở nhà của cô ấy!
Trong lòng Khương Dương càng thêm tự tin, vội vàng thừa thắng xông lên: “Từ giả làm người bị hại, giết người, đem tủ lạnh về nhà, lịch trình của cô vội vã như vậy mà. Tôi đoán, cô còn chưa kịp xử lý những thứ đó đúng không?”
Tuy nhiên, nỗi sợ hãi của An Uyển chỉ tồn tại trong giây lát.