Người Hai Mặt

Chương 56: Chương 56




Thật không may, đây không phải là tin xấu duy nhất mà Khương Dương nhận được tối nay.
Một lúc lâu sau, Lâm Diệp Tư, người phụ trách thẩm vấn hai nghi phạm còn lại, cuối cùng cũng quay trở lại.

Cô không hỏi được thông tin hữu ích nào, điều duy nhất có thể chắc chắn là cả hai người này đều không có cơ hội giết Chu Đồ.
Dù sao, lúc đó họ đã ở trong cục cảnh sát.
“Cả Vương Minh Hâm và Quách Kiện đều nói rằng họ không biết gì về cái chết của Viên Uyển.”
Lâm Diệp Tư miễn cưỡng mở chai nước và uống một ngụm: “Chúng ta không có bằng chứng xác thực để khiến họ mở miệng.”
Tiền Trác là người mang đến tin tốt đầu tiên.
Anh ta ở nhà Chu Đồ đến gần sáng mới vội vã trở về, thở hổn hển.

Điều đầu tiên Tiền Trác làm sau khi ngồi xuống ghế là điên cuồng gãi đôi chân đầy vết muỗi đốt của mình.
“Trời ơi, muỗi đêm nay độc quá!”
Anh ta kêu thảm thiết.
“Nói cho tôi nghe về phát hiện của cậu đi.”
Khương Dương nói.
Với tất cả những đả kích mà cô đã trải qua trong một đêm này, cô thật sự rất cần một lời động viên.
“Đội trưởng, chị đoán không sai!”
Tiền Trác thở hổn hển nói: “Tụi em đã tìm thấy rất nhiều đồ ăn cắp trong nhà của Chu Đồ! Theo lời nguyên chủ, những món đồ này đã bị mất trong vòng ba tháng.

Em đoán, gần đây Chu Đồ quá nghiện ăn cắp nên thường xuyên ra ngoài ăn cắp những món đó.”
Không có gì ngạc nhiên khi hắn rất đề phòng cảnh sát ở vũ trường.
Mặc dù một số thứ có thể được giải quyết bằng tiền, nhưng để đồn ra bên ngoài cũng không phải chuyện gì vẻ vang.

Hơn nữa, nếu ai cũng biết chủ vũ trường là kẻ ăn cắp thì còn khách nào muốn đến chơi?
“Trong số những món đồ bị đánh cắp, em cũng tìm thấy một chiếc vòng cổ của người chết.”
Tiền Trác hiếm khi cau mày và thu hồi tư thế ngồi không đúng cách của mình: “Trên chiếc vòng cổ này chỉ có dấu vân tay của Chu Đồ và người chết.

Chồng của người chết, Lưu Thành Đống, nói rằng trước đây chiếc vòng cổ vẫn luôn được giấu trong tủ của cửa hàng.”
Cửa hàng là ngôi nhà ma ám đó.
Nói cách khác, trong ba tháng này, Chu Đồ đã vào nhà ma ám đó, thậm chí còn trộm đồ của Viên Uyển.
Sau đó, thật không may, hắn cũng đã chết.
Chỉ sau Viên Uyển.

Giờ khắc này, là thời điểm tối tăm nhất của màn đêm.

Đèn tắt, thậm chí không có một tia sáng nào ở phía chân trời.

Nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không thấy được gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng mèo hoang rít gào.
Tiếng kêu thê lương và khản đặc.
Khương Dương liên tưởng đến tiếng khóc khản đặc của trẻ sơ sinh trong phim kinh dị.
Những người có mặt đồng thời im lặng.

Trong khoảnh khắc, một bầu không khí lạnh lẽo khó chịu dường như lơ lửng trong không trung, cuốn theo bầu không khí chết chóc, bao quanh mọi người.
“Ôi mẹ ơi!”
Đột nhiên, Tiền Trác bóp cổ họng và hét lên một cách kỳ lạ: “Nhà ma đó, không tà như vậy chứ?!”
Giọng nói của anh ấy có thể làm mọi người hoàn hồn.
“Tiền Trác!”
Lâm Diệp Tư đột nhiên rùng mình một cái, sau đó tức giận quay đầu lại mắng kẻ chủ mưu, “Đang yên đang lành, anh muốn hù dọa ai!”
“À, à, đừng tức giận!”
Tiền Trác bị mắng cúi đầu, một hồi rất thành thật nói: “Tôi cảm thấy bầu không khí không thích hợp, cho nên muốn làm dịu chút thôi.”
Lâm Diệp Tư: “Có ai làm dịu bầu không khí bằng cách này không?”
Nói cũng lạ, tâm trí của Khương Dương dần trở nên rõ ràng hơn khi hai người họ đùa giỡn.
“Hành vi trộm cắp của Chu Đồ cùng cái chết của hắn có thể có liên quan.”
Khương Dương phân tích: “Camera giám sát cho thấy lần cuối cùng Chu Đồ vào cửa hàng quần áo của Viên Uyển là vào ngày 12 tháng 8, chỉ cách một ngày sau khi Viên Uyển mất tích.

Lúc này, Viên Uyển có thể vẫn còn ở trong cửa hàng quần áo.

Nếu Chu Đồ chết vì vụ án giết người, có lẽ do hắn đã nhìn thấy thứ mà hắn không nên nhìn thấy.”
Có thể Chu Đồ muốn trộm hoặc là hắn có suy tính khác.

Tuy nhiên, lần vào cửa hàng đó là làm cho hắn rước hoạt sát thân.
“Cái chết của Chu Đồ thật sự là một vụ giết người.”
Lận Thời Thương đồng ý.
Trước khi biết điều đó, anh đã bước qua khỏi cửa văn phòng.

Ẩn dưới cặp kính, một đôi mắt hẹp dài lặng lẽ nhìn chằm chằm Khương Dương, sâu đến mức không thể nhìn thấy cảm xúc dâng trào trong mắt.

“Đội trưởng Khương có tin tốt.”
Anh nói: “Có người đang lợi dụng truyền thuyết về ngôi nhà ma ám này làm vỏ bọc để dựng nên một vụ án giết người.”
“Pháp y Lận, làm thế nào anh xác định được Chu Đồ bị giết?”
Khương Dương đi theo Lận Thời Thương vào phòng giải phẫu.

Chu Đồ, người đã hôn gió cô trước đó, đã mất hết sức sống và biến thành một cái xác lạnh lùng trên bàn giải phẫu.
“Góc độ của vết thương chí mạng.”
Lận Thời Thương nói.
“Góc độ?”
Khương Dương nghi ngờ tiến lại gần thi thể, chăm chú nhìn một hồi.

Lúc này, mảnh thủy tinh vỡ dùng làm hung khí giết người đã được lấy ra, có thể nhìn thoáng qua những vết thương kinh hoàng trên lưng thi thể.
Tuy nhiên, cô không thấy gì cả.
May mắn thay, Lận Thời Thương rất chu đáo, anh đã đưa ra lời giải thích.

Anh hơi cụp mắt xuống, ra hiệu cho Khương Dương nhìn hung khí giết người, quan sát hình dạng vết thương: “Rõ ràng, khi mảnh thủy tinh đâm vào cơ thể, nó vuông góc với lưng của người chết, gần như tạo thành một góc vuông 90 độ.”
Bằng cách này, miệng vết thương chí mạng mới có thể nhỏ như vậy.
Hung khí giết người vuông góc với cơ thể con người?
Bất giác, Khương Dương cũng chú ý tới điểm kỳ lạ đó, nếu như Chu Đồ thật sự không cẩn thận ngã vào thủy tinh vỡ, góc độ làm sao có thể chính xác như vậy?
Điều này thật sự quá kỳ lạ!
“Khi một người từ phía sau ngã xuống trong tư thế đứng, cơ thể và mặt đất có một góc nhất định, và không thể rơi hoàn toàn vuông góc với mặt đất.”
Trong lòng Khương Dương chấn động, vội vàng nói: “Cho nên, nếu Chu Đồ thật sự bất hạnh trượt chân ngã vào mảnh thủy tinh trên mặt đất, vết thương không thể nào vuông góc với lưng thi thể.”
Vết thương chí mạng này là sơ hở lớn nhất!
Có lẽ là bởi vì sự ăn ý của hai người nên sau đó Lận Thời Thương cũng liền nói: “Ngoài ra, lượng thủy tinh vỡ trên mặt đất tại hiện trường quá nhỏ để có thể cố định hoàn toàn mảnh kính được dùng làm hung khí giết người.

Vì vậy, khi Chu Đồ ấn vào mảnh thủy tinh, mảnh thủy tinh sẽ vì ảnh hưởng bởi sức nặng mà mất thăng bằng, nảy sinh sự dịch chuyển góc độ, ảnh hưởng đến miệng vết thương.

Nhưng ở vết thương chí mạng tôi không thấy hiện tượng này.”
Từ đó chúng ta có thể thấy….Vết thương chí mạng là do hung thủ tấn công người chết từ phía sau bằng những mảnh thủy tinh.

Tuy nhiên, sau đó hung thủ đã dựng hiện trường giả.

Đây không phải là sự cố ngoài ý muốn! Đây là một vụ giết người!
“Hiện tại có thể khẳng định là hung thủ đã giết Chu Đồ cũng ở trong vũ trường Phong Ba vào đêm xảy ra vụ án.”
Khương Dương suy nghĩ một chút, xoa ngón tay cái: “Bước đầu, chúng tôi nghi ngờ cái chết của Chu Đồ có liên quan đến cái chết của Viên Uyển, rất có thể trong lúc trộm đồ, Chu Đồ vô tình thấy quá trình hung thủ đã giết chết Viên Uyển hoặc là… gặp hung thủ.”
Bất kể Chu Đồ có nhận ra điều này hay không, hung thủ vẫn nhớ rõ hắn.

Do đó mới có vụ giết người lần này.
Nhưng điều kiện tiên quyết cho suy đoán này là…Hung thủ giết Viên Uyển và Chu Đồ là cùng một người.
“Mặc dù thủ đoạn giết người không giống nhau, nhưng tôi cũng nghi ngờ người gây ra hai vụ án là cùng một người.”
Lận Thời Thương cũng đồng tình.
Khương Dương: “Vậy tại sao một người bị bóp cổ, một người bị đâm chết?”
Lý do là trong các vụ giết người hàng loạt nói chung, không phải tất cả đều sử dụng cùng một phương pháp để giết người sao? Vì sao trong hai vụ án này, hung thủ lại sử dụng hai phương thức khác nhau?
Lận Thời Thương im lặng một lúc.
“Bởi vì chúng ta đã bất ngờ đến, quấy rầy bước đi của hung thủ, hắn bắt buộc phải giết Chu Đồ.”
Lông mi Lận Thời Thương hơi rũ xuống, nhìn thi thể Chu Đồ tái nhợt trên bàn giải phẫu.
Vài giờ trước, Chu Đồ vẫn còn là người.
“Đối với hung thủ, đây là một vụ giết người không có sự chuẩn bị trước.

Do quá vội vàng nên hung khí giết người mà hắn sử dụng cũng là những mảnh thủy tinh mà hắn vô tình nhặt được.

Nhưng hắn không nương tay.”
Trên lưng Chu Đồ chằng chịt những vết sẹo.
Ngoài những vết thương nhẹ do bị đẩy lên đống thủy tinh sau khi chết, còn có năm hoặc sáu vết đâm sâu có thể nhìn thấy xương, ba vết thương trước khi chết và hai vết thương sau khi chết.
Mỗi nhát đều cố ý giết người.
Khương Dương vẫn nhớ cảnh cô nhìn thấy ở tầng hầm của vũ trường.
Trong bóng tối, mùi máu tanh nồng nặc, màu đỏ tươi chảy khắp mặt đất, giống như một con ngựa đỏ tươi tung hoành.

Nhìn từ xa còn bắt mắt hơn cả cái cửa sổ hoa hồng khổng lồ kia.
Có thể tưởng tượng khi giết Chu Đồ hung thủ đã tàn ác như thế nào.
Một làn sóng im lặng quét qua phòng giải phẫu, bao phủ bởi những vết máu.
Một lúc lâu sau, Lận Thời Thương mím môi mỏng: “Tôi đã tìm thấy một thứ trong quá trình khám nghiệm tử thi, có thể hữu ích cho cô trong việc tìm kiếm hung thủ.”
Trong nháy mắt, hai mắt Khương Dương sáng lên.
“Cái gì vậy?”
Cô háo hức hỏi.
“Đầu tiên, tôi không tìm thấy vết thương kháng cự trên cơ thể, điều đó có nghĩa là anh ta chưa bao giờ đấu tranh với hung thủ.

Và từ việc Chu Đồ sẵn sàng quay lưng lại với hung thủ, có thể thấy rằng hai người có một mối quan hệ quen biết nhất định.”
Lận Thời Thương dừng một chút: “Ít nhất, Chu Đồ tin tưởng hắn.”
Khương Dương nhanh chóng ghi lại hồ sơ: “Hiểu rồi! Hung thủ rất có thể là người có quan hệ tốt với Chu Đồ, rất có thể là khách quen của vũ trường, Chu Đồ không cảnh giác với hắn.”

“Đúng rồi.”
Nói xong, Lận Thời Thương lại đi đến bên thi thể, dùng dao mổ nhẹ nhàng rạch một đường, cho thấy độ sâu của vết thương trí mạng trước mắt Khương Dương.
Dưới ngọn đèn không bóng, vết thương hằn rõ ràng.
Khương Dương nhíu mày.
Đôi mắt lo lắng của Lận Thời Thương dừng lại một lúc rồi cau mày lại, thấp giọng nói: “Thứ hai, có thể xuyên thủng hung khí giết người đến độ sâu như vậy, cho thấy hung thủ nhất định là một người rất mạnh mẽ, thể chất cường tráng, hung thủ bóp cổ Viên Uyển cũng giống vậy.”
Bởi vì cần rất nhiều sức mạnh để siết cổ một người trừ khi sử dụng công cụ.
Khương Dương gật đầu đồng ý.

Với sự phân tích và hồ sơ tâm lý của Lận Thời Thương, hình ảnh hung thủ dần trở nên rõ ràng trong tâm trí cô.
Đó là một người đàn ông trưởng thành hoặc gần trưởng thành.
Hắn có thể không phải là kiểu người có ngoại hình khiến người ta phải cảnh giác, thường đến vũ trường Phong Ba, có mối quan hệ tốt với chủ vũ trường, Chu Đồ.

Ít nhiều gì, hắn đã tiếp xúc với Viên Uyển, người đến chơi và nảy sinh ác cảm trong quá trình tiếp xúc.
Quan trọng nhất là…Người đàn ông này đang ở trong vũ trường vào thời điểm đó!
Lâm Diệp Tư đếm số người trước khi quay lại cục cảnh sát, lúc đó có 57 người trong vũ trường.

Trong số 57 người này, nếu không tính phụ nữ, người già thì chỉ còn lại 22 người.
Có 22 người phù hợp với điều kiện, còn chưa đủ dễ sao?
Cuối cùng, Khương Dương đã có cơ hội hít một hơi.

Cô tranh thủ lúc rảnh rỗi lén nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình nhìn thấy một màu trắng mờ dần xuất hiện trên đường chân trời phía đông.
Đêm dài đã qua.

Không hề hay biết gì thì trời đã sáng.
Khương Dương thở dài khi phát hiện thời gian trôi qua.

Cô lấy điện thoại di động ra và nhanh chóng gửi một tin nhắn wechat cho Trần Lãng Phong, hy vọng anh ấy sẽ kiểm tra xem có ai trong vũ trường đáp ứng những yêu cầu này hay không.
Không lâu sau, Trần Lãng Phong đã trả lời.
“Quả thật, có một người phù hợp, tên là Giả Thành, nhưng không nằm trong ba kẻ tình nghi trước đó.”
Để tiết kiệm thời gian, Trần Lãng Phong đã gửi một tin nhắn thoại.
“Sao anh lại loại trừ anh ta?”
Khương Dương hỏi.
Lần này, rất lâu sau Trần Lãng Phong mới trả lời cô: “Bởi vì Giả Thành và Viên Uyển không thường xuyên liên lạc, trước đây cũng chỉ gặp mặt vài lần.”
“Hơn nữa, cậu ta còn chưa thành niên.”
 
------oOo------