Người Hầu! Anh Yêu Em

Chương 109: Nhớ lại





Tỉnh lại với trí nhớ đã được hồi phục nhưng Từ Phương Hiểu vẫn giả vờ là vẫn chưa hồi phục trí nhớ, Mộ Khánh Dương thấy cô tỉnh lại môi anh liền nở nụ cười vui mừng:

"Hân Hân! Em tỉnh lại rồi sao? Em cảm thấy thế nào rồi?"

Từ Phương Hiểu cười nhạt lắc đầu đáp:"Em không sao! Mọi người không cần phải quá lo lắng đâu, em ổn rồi."

Yến Quang Nam đứng cạnh Từ Phương Hiểu lên tiếng hỏi cô:

"Hân Hân! Em có biết ai đã bắt cóc em không?"

"Em không biết! Lúc đấy em mới vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi liền bị đánh ngất từ lúc đấy em không còn nhớ gì nữa." Từ Phương Hiểu lắc đầu nói với Yến Quang Nam.

Âu Hoằng Phong ngồi xuống ghế nắm lấy bàn tay của Từ Phương Hiểu giọng nói ôn nhu, dịu dàng cất lên:


"Phương Hiểu! Chuyện lúc sáng không phải như những gì mà em đã nhìn thấy đâu anh thật sự bị Dương Mộc Đồng gài bẫy hãm hại, xin em hãy tin anh từ trước đến giờ anh chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em cả."

Vũ Quân Minh kéo tay mọi người lên tiếng giọng nói vừa đủ nghe không quá lớn cũng không quá nhỏ:"Chúng ta hãy đi ra ngoài để cho hai người họ nói chuyện riêng đi."

Mọi người gật đầu bước ra ngoài, Từ Phương Hiểu bề ngoài tỏ vẻ lạnh lùng nhưng bên trong cô khác hoàn toàn:" Anh cứ giải thích tiếp đi tôi đang nghe đây."

"Em còn nhớ lúc anh uống ly rượu mà người đàn ông ở trong quán bar đã kêu em uống không? Anh dám chắc rằng trong ly rượu đó có bỏ thuốc và anh càng khẳng định anh và Dương Mộc Đồng không hề xảy ra bất cứ chuyện gì hết, anh không có làm gì cô ta cả." Âu Hoằng Phong cố gắng giải thích cho cô tin và hiểu.

Từ Phương Hiểu khẽ bật cười một tiếng nhìn Âu Hoằng Phong:

"Thiếu gia! Anh cần gì phải khẩn trương quá vậy? Cứ bình tĩnh nói."

"Em mới vừa gọi anh là gì? Thiếu gia? Em nhớ lại rồi sao?" Âu Hoằng Phong nghe cô gọi một tiếng thiếu gia liền vui mừng cuối cùng cô cũng đã nhớ lại rồi.

"Thiếu gia! Anh và em hãy cùng nhau diễn một vở kịch cho mọi người xem đi." Từ Phương Hiểu nhướng mày nở nụ cười đầy ẩn ý với anh.

"Hả? Diễn một vở kịch? Ý của em là sao?" Âu Hoằng Phong vẫn chưa hiểu ý của cô nói, anh ngơ ngác hỏi.

Từ Phương Hiểu nở nụ cười gian xảo, tinh ranh đôi mày cứ nhướng nhướng với Âu Hoằng Phong.

Hoa Châu Châu nghe tin Từ Phương Hiểu bị bắt cóc hiện tại đang ở bệnh viện Hoa Châu Châu lo lắng chạy đến bệnh viện ngay trên đường cô mua một hộp cháo đem đến cho Từ Phương Hiểu.

Ting! Ting! Hoa Châu Châu mở điện thoại ra xem hopjp cháo ngay lập tức rơi xuống, mắt trợn ngược kinh hãi, hoảng hốt khi thấy thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh cầm súng bắn vào chân của ba mình, Hoa Châu Châu hoảng loạn bấm gọi cho Dương Nguyên Khánh:

"Dương Nguyên Khánh! Anh bị điên rồi sao? Tôi đã đồng ý làm gián điệp cho anh tại sao anh lại còn cho người bắn ba của tôi?"

"Chỉ là bắn vào chân thôi mà sẽ không chết đâu tôi làm như thế chỉ là muốn cảnh cáo cô đừng có ý nghĩ sẽ làm phản nếu không viên đạn sẽ không còn trúng ở chân đâu mà là đầu đấy." Dương Nguyên Khánh chậm rãi đáp lại với ngữ điệu độc ác, vô tình.


Hoa Châu Châu tức giận đôi mắt đỏ hoe quát lớn:"Dương Nguyên Khánh! Bây giờ tôi đã trở thành thuộc hạ đồng ý làm gián điệp cho anh rồi anh còn muốn cái gì nữa đây? Tôi nói cho anh biết nếu như ba mẹ tôi có mệnh hệ gì thì tôi liều chết với anh đấy."

"Cô hãy đến Dương gia gặp tôi ngay bây giờ tôi có chuyện muốn hỏi cô đây nếu như không đến thì cô cũng biết hậu quả rồi đấy."

Hoa Châu Châu tắt máy tay siết chặt điện thoại, tức giận đến run bần bật, ánh mắt hiện rõ sự căm thù đến tận xương tủy:"Dương Nguyên Khánh! Tôi nhất định sẽ trả lại tất cả những gì mà anh gây ra cho tôi nợ máu trả bằng máu."

Trời gần tối, Bạch Nhã Băng đến bệnh viện gặp Từ Phương Hiểu bước vào phòng bệnh Bạch Nhã Băng nở nụ cười rất tươi nhìn cô và Âu Hoằng Phong:

"Chúc mừng cô đã nhớ lại mọi chuyện và làm lành với Hoằng Phong."

"Đã có được đoạn camera đó rồi sao?" Từ Phương Hiểu cười nhẹ không nhanh không chậm hỏi Bạch Nhã Băng.

"Tất nhiên rồi! Bạch Nhã Băng tôi mà chút chuyện nhỏ này phải xong nhanh chứ." Bạch Nhã Băng nhướng mày vui vẻ đáp lại.

Bạch Nhã Băng mở đoạn camera trên điện thoại của mình đưa cho cô và Âu Hoằng Phong xem, trong đoạn camera ấy chính là cảnh Dương Mộc Đồng đưa anh vào khách sạn, mọi thứ đều được cô ta sắp đặt.

Âu Hoằng Phong ngồi bên cạnh của Từ Phương Hiểu cất giọng nói với cô:

"Em đã thấy chưa? Anh đã nói rồi anh là người bị hại rồi."

"Em biết rồi." Từ Phương Hiểu khẽ cười đáp lại.

"Vậy là tôi cũng phải cùng hai người diễn vở kịch này rồi, không diễn không được." Bạch Nhã Băng lên tiếng.

"Đúng vậy! Không diễn không được, Hoằng Phong lần này anh nhớ diễn tốt vào đừng để Dương Mộc Đồng nghi ngờ nếu thất bại em sẽ xử đẹp anh đấy." Từ Phương Hiểu nheo mắt nói với Âu Hoằng Phong.

"Em yên tâm anh sẽ cố gắng diễn thật tốt." Âu Hoằng Phong xoa xoa bàn tay của cô tươi cười nói.


Dương gia

Hoa Châu Châu bước vào bên trong Dương Nguyên Khánh đã ngồi ở phòng khách đợi cô, Hoa Châu Châu đứng đấy vẻ mặt lạnh lùng đôi mắt sắc bén hỏi:

"Anh muốn hỏi chuyện gì thì anh hỏi đi."

Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn Hoa Châu Châu nhếch mép chậm rãi nói:

"Cô đã biết Lam Lam chính là Mộ Kiều Lam rồi đúng không? Cô cũng đã biết chuyện Từ Phương Hiểu là em gái song sinh của Lam Lam rồi phải không? Còn nữa có phải Lam Lam đã nhớ ra mọi chuyện rồi?"

Hoa Châu Châu giật nảy mình, kinh ngạc nhìn Dương Nguyên Khánh giả vờ không biết gì:

"Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu gì cả gì mà em gái song sinh chứ?"

"Cô đừng có mà giả vờ nữa nếu như cô không thành thật nói thì tôi không dám chắc ba mẹ của cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Dương Nguyên Khánh bắt đầu uy hiếp cô.

"Quả thật tôi đã biết Lam Lam chính là Mộ Kiều Lam và biết Hân Hân chính là em gái song sinh của Lam Lam nhưng Lam Lam vẫn chưa nhớ lại mọi chuyện cô ấy không hề nhớ gì cả cho dù chúng tôi đã làm mọi cách nhưng vẫn như vậy cô ấy vẫn không thể nhớ lại được gì." Hoa Châu Châu gật đầu thừa nhận nhưng chuyện Mộ Kiều Lam nhớ lại mọi chuyện cô vẫn giấu nhất quyết không nói cô không muốn Mộ Kiều Lam gặp nguy hiểm.