Ngoại truyện này là về anh cả nha! Và hai, ba ngoại truyện tiếp theo sẽ về cp phụ! Cp chính của chúng ta sẽ xuất hiện sau nhê!!!
............
Hiểu Lương còn nhớ, khoảng thời gian mình gặp Tống Trẫm Lăng là lúc nào.
Nói sao cho đúng nhỉ? Dù có qua bao lâu anh cả vẫn luôn nhớ mãi khoảnh khắc đó.
Cứ như là một thứ quan trọng khắc sâu vào tim không thể xóa nhòa vậy.
...........
Tại bữa tiệc của công ty Triều Cao...
"Nhàm chán thật..."
Hiểu Lương ngoài cười nhưng trong lòng lại đang cảm thấy vô vị.
Bữa tiệc này đa số là dành cho các tiểu thư cùng các thiếu gia quen biết rồi yêu đương với nhau.
Nó thật sự không hợp với anh chút nào.
Vì sao ư? Vì từ nãy đến giờ có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp đến làm quen với anh.
Nhưng mà tiếc thật, anh lại thích con trai...mà cả bữa tiệc này, nhìn tới nhìn lui lại chẳng thấy ai ưng ý.
Đa số điều là những thiếu gia phong lưu ăn chơi.
Có khi lại là loại cứng nhắc như thằng em ba của mình...
Hiểu Lương thật sự mong rằng ba mình mau về sớm.
Anh không muốn phải tham gia mấy bữa tiệc này nữa đâu...
Nhấp nhẹ lấy một ngụm rượu.
Nhưng mà nó lại chẳng ngon như máu một chút nào.
Bất giác, anh cả cảm thấy hơi khát.
Mấy bữa nay anh uống máu cũng chẳng ra mùi vị gì cả.
Nó cứ nhàn nhạt y như muối..
Chán nản là thế, anh cả quyết định kiếm chỗ nào đó để hút một điếu thuốc.
Ấy vậy mà lại bắt gặp cảnh một cậu nhân viên đang cúi gầm mặt.
Hai tay nắm chặt lại với nhau.
Đối diện còn có một cặp đôi đang không ngừng chửi rủa.
Mà điều khiến anh để ý không phải là thái độ tồi tệ của cặp đôi kia hay vẻ đáng thương của cậu nhân viên.
Mà điều khiến anh cả vô thức liếc mắt là mùi máu đang sộc lên tận cả mũi.
"Thật thơm..."
Anh cả không nhịn được mà liếm môi một cái.
Hóa ra, câu nhân viên kia bị thương ở tay.
Máu đang không ngừng nhiễu từng giọt xuống đất hòa cùng với hai hàng nước mắt.
Bất giác, như một phản xạ của cơ thể.
Anh cả vậy mà lại tiến về phía bọn họ.
Chưa kể còn giải vây cho người nhân viên kia.
Mà tất cả mọi chuyện vốn đã được sắp xếp.
Chỉ là sau này...Hiểu Lương mới nhận ra mà thôi.
Mà dù vậy cũng không còn quan trọng nữa..lời đã nói sao có thể rút lại? Tình đã trao sao có thể nguyên vẹn như thuở ban đầu?
..............
- Sau này cậu nên cách xa đám người đó một chút! Họ không dễ chịu gì đâu!
Hiểu Lương tốt bụng đưa người ta trở về khách sạn ở tạm.
Trên đường đi thì cậu nhân viên đó nói cho anh biết tên mình là Tống Trẫm Lăng.
Hiện tại vẫn chưa tìm được công việc nào thích hợp.
Được bạn bè giới thiệu cho nên mới đi làm nhân viên trong các nhà hàng, khách sạn.
Không ngờ hôm nay lại xui xẻo gặp phải mấy nhà giàu khó ở.
- Mấy kẻ đó đa số sẽ không nghe lời người khác nói đâu.
Nên là cậu né xa ra đi, nhìn cậu...là biết thuộc tiếp người dễ dàng bị người ta ức hiếp rồi...
Hiểu Lương nhàn nhạt nói kế đó xe cũng đã đến trước cổng khách sạn nơi người kia ở.
Tống Trẫm Lăng thấy vậy liền vội vã cúi đầu cảm ơn anh cả không ngớt.
Kế đó liền mau chóng mở cửa xe ra ngoài.
Nhìn thái độ của cậu lúc đó cứ y như trẻ con vậy.
Nó khiến Hiểu Lương vô thức không thể rời mắt.
"Cậu ta cũng đáng yêu chứ...chỉ là hơi ngốc một chút mà thôi..."
Hiểu Lương nghĩ nghĩ rồi chuẩn bị lùi xe lại.
Anh cả vậy mà quên luôn cả chuyện muốn hút máu của người ta.
Ấy thế mà Tống Trẫm Lăng vừa thoát khỏi kiếp nạn lại không biết suy nghĩ gì mà quay đầu đi lại gõ vào cửa kính xe của anh.
Nhìn nét mặt cậu là biết có chuyện rồi.
Do đó Hiểu Lương cũng rất tốt bụng mà mở cửa kính ra nói chuyện với người ta.
Có vẻ như anh cả đang rất nhàn rỗi?
- Sao vậy? Cậu để quên gì sao?
Hiểu Lương thấy người kia ấp a ấp úng liền lên tiếng hỏi.
Nhưng mà lúc nãy Tống Trẫm Lăng cũng đâu có mang cái gì theo đâu.
Nên là anh cả cũng hỏi cho có mà thôi.
- Ừm....tôi...tôi để quên bóp tiền ở chỗ lúc nãy rồi...anh...anh có thể cho tôi mượn một ít được không? Tôi...tôi hứa là ngày mai nhất định sẽ trả lại tiền cho anh!!!
Hiểu Lương nghệch mặt nhìn cậu.
Con người có thể ngốc đến mức này sao? Chắc nhân vật trước mặt anh cả là phiên bản duy nhất quá.
- Tôi không có lừa anh đâu! Nếu...nếu mà anh không tin tôi! Anh..anh có thể đi chung với tôi nha!!
Tống Trẫm Lăng tưởng người kia không tin mình liền vội vã nói.
Đổi lại thì nhận được một nụ cười bên môi của Hiểu Lương.
- Tôi không biết nên nói cậu ngốc thế nào nữa! Sao có thể bảo người lại vào chỗ mình ở chứ? Không sợ sao?
Anh cả dựa lưng vào ghế đệm sau lưng.
Kế đó thuận tiện mà mở cửa xe ra.
Anh đã cho cậu cơ hội không trở thành bữa ăn của mình rồi.
Nhưng mà là do cậu không biết nắm bắt.
Do đó nếu có gì xảy ra thì cũng không thể trách anh nha!