Người Hầu Của Ma Cà Rồng

Chương 3: Người ngang ngược



Được rồi, cảnh quay đầu tiên của "Mộng Hoa" sẽ là lần gặp gỡ của nam chính và nữ chính. Kịch bản chắc mọi người cũng đã rõ rồi!

Đạo diễn Trần là một người có dáng người khá cao lớn. Gương mặt trải đời cộng với khí chất nghiêm nghị vừa nhìn vào đã đem cho người ta cảm giác không khỏi sợ hãi và chút phục tùng.

- Nhưng mà đạo diễn, Lang Kiều Mộng hình như vẫn chưa đến!

Một nhân viên hấp tấp lên tiếng. Lúc nãy trợ lý của Lang Kiều Mộng nói rằng họ bị kẹt xe tạm thời không tới được. Nhưng không ngờ lại lâu đến như vậy...

- Cái gì? Bây giờ đã là mấy giờ rồi còn chưa đến?

Đạo diễn Trần khó chịu ra mặt. Ông quát lớn khiến những người có mặt không khỏi thấp thỏm.

- Nếu nữ chính chưa đến vậy quay trước những phân cảnh nhỏ sau đó cũng được!

Hiểu Vương là người bình tĩnh nhất. Hắn nhìn ông rồi lên tiếng đề nghị.

-.....Cứ vậy đi!

Đạo diễn Trần nhìn người trước mặt. Ông ta biết rõ hắn là ai vì trong cả giới này có ai mà qua được Hiểu ảnh đế? Chỉ là đây là lần đầu tiên ông ta hợp tác với người này. Thái độ xem ra cũng khá là cao ngạo. Nhưng nếu thật sự là kẻ tài giỏi thì dù có ngạo mạn cũng không khó hiểu.

Vả lại nếu cứ đợi Lang Kiều Mộng thì tiến độ quay phim sẽ bị chậm trễ.

Do đó, ông ta suy nghĩ chốc lát liền chấp nhận lời đề nghị của hắn.

- Được rồi! Vậy chúng ta bắt đầu phân cảnh nam chính Lãng Du trò chuyện với phụ thân của mình! Mọi người nhanh chóng vào vị trí!

Nghe tiếng gọi, mọi người ai nấy đều lập tức nhảy vào việc và Hiểu Vương cũng bắt đầu lấy cảm xúc để hóa thân vào nhân vật.

- Cảnh 1 chương 1 của "Mộng Hoa", lần đầu, action!

..................

"Chắc tên đó hiện tại vẫn còn quay...."

Mạnh Cường nhận ly cafe từ nhân viên bán hàng xong thì nhìn vào chiếc đồng hồ cũ trên tay của mình.

Mới có mười mấy phút, chắc vẫn chưa quay xong. Cậu nghĩ thầm bởi lẽ dù gì cũng đã đọc sơ qua kịch bản của bộ phim lần này. Bộ phim này có nội dung rất hay nhất là ở những mảng khai thác nội tâm và tình cảm giữa nam nữ chính. Vì thế một cảnh quay ít nhất cũng phải ba chục phút. Đó còn chưa tính đến những lần quay thất bại.



Mang tâm thế thong thả nên Mạnh Cường rất chậm rãi mà trở về trường quay.

Nhưng vừa đi giữa chừng thì bỗng có ai đó va vào người cậu.

- Bị đui hả?

Bất chợt bị người ta chửi khiến Mạnh Cường có chút ngơ ngác.

Đùa à? Là cô ta đụng trúng cậu, cậu mới là người nên nói câu đó chứ?

Nhưng Mạnh Cường cũng khômg tính so đó với phụ nữ, vả lại xem ra cô gái trước mặt mình cũng đang bận. Chưa kể đến đằng sau cô ta còn có một cô gái nhỏ lo lắng chạy theo.

Vì thế Mạnh Cường cũng nói lời xin lỗi, rồi muốn lách người rời đi.

- Thái độ gì đó hả? Đụng trúng người khác mà còn làm vẻ mặt đó nữa?

Dường như cô gái đó không đồng ý với thái độ khá là lãnh đạm của cậu nên tức giận cao giọng khiến cho vô số ánh mắt tập trung vào phía hai người.

- Tiểu thư của tôi ơi, cô làm ơn đừng kiếm chuyện nữa mà!

Cô gái đằng sau cuối cùng cũng đuổi kịp liền muốn khóc thành tiếng. Lúc nãy cãi nhau trên đường, bây giờ lại cố ý gây chuyện. Lang Kiều Mộng ơi, cô có còn muốn làm diễn viên hay không chứ?

- Cô đụng trúng tôi, tôi không truy cứu thì cô truy cứu cái gì?

Mạnh Cường vẫn giữ thái độ hòa hoãn mà mỉm cười nói với người đối diện.

- Ha, rõ ràng là cố ý đụng trúng tôi, đúng là tên....ưm...

Chưa nói xong cô trợ lý đã gập người xuống xin lỗi cậu sau đó kéo cô gái kia đi.

Làm trợ lý như cô ta khổ quá rồi!

- Chậc, đúng là xui xẻo!

Mạnh Cường tặc lưỡi với cái số đen đủi hôm nay của mình. Chắc chắn là do ám khí của tên Hiểu Vương kia để lại. Đúng là tên ác ma đáng ghét!

Trên đường đi cậu không ngừng nguyền rủa cậu chủ của mình cho đến lúc trở về trường quay.



..............

- Cậu đi hóng gió à?

Hiểu Vương nhíu mày nhìn cậu trai trước mặt đang đưa ly cafe cho mình. Trên người cậu ta có mùi gì thì phải....nước hoa sao?

Bất chợt, hắn cúi người ngửi lên người cậu khiến Mạnh Cường giật bắn mình.

Tên khốn biến thái!

- Gặp gỡ ai sao?

Hiểu Vương cau mày hỏi. Thái độ rõ ràng là vô cùng không vui.

- Lúc nãy trên đường có...

Chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ.

- CÔ THÁI ĐỘ NÀY LÀ SAO? CÔ CÓ CÒN MUỐN ĐÓNG BỘ PHIM NÀY NỮA KHÔNG HẢ?

Đạo diễn Trần tức giận quát lớn.

- Tôi nói rồi, tôi chỉ có 1 tiếng để quay phim. Tốt nhất, là nên nhanh một chút!

Lang Kiều Mộng hờ hững xem móng tay. Cứ như sự tức giận của người đối diện chẳng có chút trọng lượng nào.

- CÔ...

Quay lại chỗ hắn và cậu...

- Sao vậy? Quen?

Thấy cậu nhìn chầm cô diễn viên nào đó, hắn liền vô thức nhíu mày lại. Cô ta có gì mà tên nhóc này nhìn dữ vậy? Hắn cũng không ngửi được thứ gì đặc biệt từ cô ta.

- À.....cũng chẳng có gì cả...

Cậu thở dài rồi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe. Cậu hiểu rõ tên này sẽ không bao giờ để cậu yên nếu cậu giấu hắn điều gì. Thôi vậy, cũng chẳng phải chuyện gì to tác, nói ra cũng đâu có vấn đề gì!