Người Hầu Của Ma Cà Rồng

Chương 44: Nỗi ám ảnh



Đúng là chẳng thay đổi chút nào....

Lam Hữu Nhân cười nhạt nhìn bạn mình đang đi xa dần. Anh ta vốn chỉ có ý nhắc nhở thôi. Vả lại, hai người kia có là hậu duệ của thánh nữ cũng không liên quan tới anh ta. Anh ta không thích cách làm của đám ma cà rồng tàn bạo. Chậc, làm vậy khác nào nói ma cà rồng chỉ biết tàn sát giết người vô lý. Cho nên nếu thật sự có cuộc chiến xảy ra giữa họ Hiểu và các gia tộc khác. Anh ta nhất định sẽ đứng về phía Hiểu gia. Giúp Hiểu gia chống chội lại đám khốn đó.

- Nghĩ gì đăm chiêu vậy?

Ngô Hữu Trác đang cầm bịch máu hút cạn thì thấy Lam Hữu Nhân đứng như trời tròng nên lại gần hỏi chuyện. Mới đi một chút thôi mà tên hôn phu của cậu ta biến thành pho tượng luôn rồi à?

- Không có gì! Chỉ là nói chuyện với bạn mà thôi!

Lam Hữu Nhân mỉm cười nói.

- À là người hồi nãy..... Mà tôi thấy máu của cậu nhóc đi chung trong có vẻ rất ngon!

Ngô Hữu Trác liếm môi một cái. Đã là ma cà rồng đương nhiên sẽ thích món ăn thơm ngon rồi.

- Cậu ta có chủ rồi! Em đừng có làm càn!

Lam Hữu Nhân nhìn người bên cạnh nhắc nhở. Hiểu Vương kia có máu điên trong người. Nếu để hắn biết có người đang nhắm đến người yêu bé nhỏ của mình chắc chắn sẽ gây ra một trận hỗn loạn.

- Xì, cảm thán thôi không được sao?

Ngô Hữu Trác bĩu môi nói.

- Được rồi, em muốn về chưa, tôi đưa em về? Ở lại đây cũng không có gì làm...

Lam Hữu Nhân theo thói quen đưa tay lên đầu người bên cạnh xoa lấy xoa để. Ái dà, chắc là anh ta bị nghiện xoa đầu chăng?



- Cái tên này rối hết rồi!

Ngô Hữu Trác lườm nguýt vị hôn phu đáng kính của mình một cái. Sau đó quăng bịt máu đã cạn xuống đất.

- Tôi cho em cắn lại là được chứ gì?

Tên họ Lam vui vẻ áp sát mặt nhìn Nhô Hữu Trác. Vì đã quá quen với mấy cái hành động biến thái này nên Ngô Hữu Trác cũng không lấy làm lạ. Không những thế còn cố tình áp mặt mình gần hơn rồi liếm nhẹ lên môi kẻ kia một cái. Vốn dĩ Lam Hữu Nhân định đưa tay kéo cậu ta vào một nụ hôn thì người kia đã nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay của anh ta. Sau đó liền nhỏen miệng cười nói.

- Không tệ đó!

Đạt được mục đích xong liền vui vẻ bỏ đi.

- Con cáo gian xảo!

Lam Hữu Nhân nhếch môi mỉm cười. Sau đó cũng thong thả bước theo sau lưng Ngô Hữu Trác.

................

- Anh hai....có phải, chuyện trong giấc mơ là....là thật không?

Kể xong câu chuyện bản thân luôn chôn giấu nhưng Mạnh Hạo lại chẳng thấy an tâm chút nào bởi sắc mặt lúc này của cậu.

- Chuyện này...

Mạnh Cường còn không biết phải nói sao cho thõa thì Hiểu Tâm ở trên ghế lái đã nhàn nhạt đưa ra lời khuyên.



- Nếu đã vậy, cậu có giấu cũng bằng thừa thôi.

Coi như gã nhiều chuyện đi. Chỉ là gã thấy nếu Mạnh Hạo kia đã thấy toàn bộ sự việc rồi thì che giấu cũng còn ích gì đâu? Chưa kể, lỡ như cứ giấu giếm y hoài thì giấc mơ đó liệu sẽ biến mất sao?

Mạnh Cường nghe gã nói vậy liền thở dài một cái. Dẫu cậu không muốn y phải chịu tổn thương nhưng dù sao che giấu quài cũng không tốt. Vả lại, nếu nói ra ít nhiều A Hạo vẫn có thể cảnh giác mà bảo vệ chính mình.

- Thật ra chuyện đó xảy ra khá lâu rồi...là lúc em vừa tròn tám tuổi.

Mạnh Cường khẽ nắm lấy tay em mình siết nhẹ như sợ y sẽ kích động.

- Cũng như những gì trong mơ em đã thấy. Lúc ấy, ông nội, chú và dì dẫn chúng ta đến đây dự tiệc. Nhưng khi đó anh hai lại làm lạc mất em....sau đó...

Mạnh Cường kể đến đây thì giọng nói nhỏ dần. Đây không chỉ là ác mộng có Mạnh Hạo mà còn là sự ray rứt của cậu. Nếu cậu không lơ là cảnh giác.... Nếu không để em ấy đi lạc thì đã không như vậy....

Cậu nhớ rõ lúc mọi người kiếm được Mạnh Hạo. Nói đúng hơn là cậu và anh cả Hiểu Lương. Chân tay y khi ấy đã bị đánh đến bầm tím. Chưa kể trên mặt còn có vết tát chồng chất. Và....cổ, cánh tay, bắp chân đều có dấu răng do ma cà rồng để lại.

Mạnh Hạo khi ấy khóc rất nhiều, đến mức khàn luôn cả tiếng nhưng đám ma cà rồng đó không hề dừng lại.

Đến khi cánh cửa bị mở toang ra. Cậu đã mất kiểm soát mà lao vào đánh chúng không thương tiếc. Tuy cũng bị ăn lại nắm đấm khá nhiều nhưng đám khốn kia bị thương nặng hơn cậu. Sau đó cậu dìu em mình ra ngoài. Cả quãng đường đi, A Hạo luôn báu víu lấy áo cậu. Thằng bé cứ không ngừng khóc nấc lên khiến cậu cảm thấy đau đớn vô cùng.

Sau khi mọi người trở về nhà, ông nội Hiểu đã cho người đi xử lý đám khốn kia. Còn về Mạnh Hạo thì ông đã giúp y xóa đi phần ký ức tăm tối đó. Chỉ là không ngờ nó sẽ biến thành cơn ác mộng đeo bám...

"Có lẽ, việc này là vì dòng máu của thánh nữ đang chảy trong người của hai anh em họ..."

Hiểu Tâm liếc mắt lên gương chiếu hậu nhìn hai anh em cậu mà đăm chiêu suy nghĩ.

Bởi lẽ lúc đó mọi người tưởng rằng Mạnh Hạo còn nhỏ nên sức mạnh của thánh nữ không phát huy toàn thể nên mới dễ dàng xóa bỏ đi phần ký ức đó. Cũng giống như lần ông nội muốn xóa đi ký ức của Mạnh Cường nhưng không được. Chỉ là khi ấy họ nghĩ rằng vì Mạnh Cường đã lớn nên sức mạnh mới dần dần hòa nhập với cơ thể. Hóa ra dù còn nhỏ và đã xóa đi ký ức rồi thì cũng chưa hẳn là tốt đẹp, ổn thoã...