Hiểu Tâm bị trúng đòn bất ngờ nên không né kịp. Do đó cả phần bụng là một mảng rách lớn, máu lại cứ không ngừng chảy xuống.
Gã nhanh chóng nắm lấy cánh tay của kẻ kia. Sau đó rút mạnh ra mặc cho máu cứ phun không ngừng.
- Đừng có tưởng mấy trò vặt này lừa được ta!
Nói xong liền vung tay đấm mạnh vào mặt của kẻ kia. Sau đó liền không nhận nhượng mà siết chặt cổ của hắn ta. Ánh mắt cũng trở nên lạnh toát và cực kỳ hung tợn.
- Khụ..khụ...
Kẻ kia vũng vẫy muốn thoát khỏi nanh vuốt của Hiểu Tâm nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm mặc gã khống chế.
- Đằng sau lưng!
Bất ngờ, Mạnh Hạo hô lớn. Nghe thấy giọng y, gã liền như thanh tỉnh khỏi sự điên cuồng khát máu đang dần chiếm cứ cơ thể.
Cũng là lúc này một tên nào đó bất chợt xuất hiện sau lưng Hiểu Tâm khiến gã phải buông bỏ kẻ trước mặt mà xoay lại tiếp chiến.
Tên bịt mặt bị gã rút cạn sức lực mà đột ngột ngã xuống. Ánh mắt lại nhìn về phía Mạnh Hạo đang lo lắng cho Hiểu Tâm mà không khỏi nhếch môi giễu cợt.
"Cớ sao lại giống như vậy...tại sao cả hai anh em các người đều giống với kẻ đó như vậy....."
Kế đó hắn ta vô lực mà bất động. Trên cơ thể là các vết thương do Hiểu Tâm để lại. Chưa kể, phần cổ còn đang rướm máu đỏ.
Mà có vẻ kẻ vừa xuất hiện không có ý định làm hại hai người mà chỉ đến tiếp viện. Tên đó nhanh chóng dùng sức của mình thoát khỏi đòn tấn công của Hiểu Tâm. Sau đó đỡ lấy kẻ đang gục trên đồi hoa dậy ôm vào lòng rồi phóng đi mất.
Nhìn kẻ kia tơi tả bầm dập, kẻ bịt mặt nhịn không được liền phun ra một câu "Ngu ngốc!".
Đến khi cả hai kẻ đó biến mất, Hiểu Tâm lúc này mới mệt mỏi gục xuống. Tuy không bị thương nặng nhưng gã thật sự cũng không tốt hơn là mấy nhất là với chỗ máu đang chảy dài trên bụng.
Mạnh Hạo thấy vậy liền vội vã đỡ lấy gã. Sau đó nhìn trên quần áo chính mình xem chỗ nào trông có vẻ sạch sẽ nhất thì xé ra để giúp gã băng bó.
- Anh ráng chịu một chút! Xong xuôi...xong xuôi tôi đưa anh về!
Tuy trong lòng có phần sợ hãi nhưng y vẫn cố gắng kiềm chế mà giúp gã băng bó vết thương. Ánh mắt nhìn gã lúc này không khỏi toát lên sự đau lòng, thương xót.
- Không chết dễ vậy đâu..
Gã thấy y như sắp khóc đến nơi thì nhàn nhạt lên tiếng. Nếu dễ chết như vậy thì gã bỏ mạng lâu rồi. Vả lại mấy cái này cũng không tính là vết thương gì chí mạng cho kham. Hồi đó tụ tập đi đánh nhau cùng với Hiểu Vương có khi còn tàn tạ hơn bây giờ gấp bội mà không phải vẫn an nhiên hay sao?
- Anh im miệng giùm chút đi!
Mạnh Hạo tức giận hét một tiếng. Y không hề có ý muốn mắng gã đâu chỉ là lo cho gã mà thôi..
Nếu không phải y vô dụng thì Hiểu Tâm đã...
Mím chặt môi của mình, y nhanh chóng giúp gã thắt lại miếng vải ngay bụng.
Nhìn thấy y như vậy, gã có chút giật giật môi. Sau đó đưa một tay lên búng nhẹ váo trán của y.
- Bộ dạng ngu ngốc chết được!
- Ừ, tôi ngu ngốc được chưa?
Mạnh Hạo không phản bác mà nhẹ nhàng đỡ gã đứng dậy. Phải nói gã cao hơn y cả một cái đầu mà thân hình cũng to lớn hơn nên y có chút chật vậy mà đỡ lấy gã.
- Ăn cái gì mà lớn tướng vậy chứ...
Y lẩm bẩm nhưng vẫn ráng gượng đỡ gã đi nhanh về phía lâu đài. Mà hình như y quên mất là thính giác của ma cà rồng rất nhạy. Do đó mới không biết kẻ bên cạnh đang khẽ cười nhạt một cái. Sau đó cố gắng không áp hết trong lượng lên cơ thể nhỏ nhắn của y tránh làm cho y tốn sức.
"Không ngờ có ngày bị thương nhưng lại cảm thấy thú vị..."
Hiểu Tâm thầm nghĩ trong đầu. Nói thế nào thì cũng....không tệ lắm!
.............
Ở một nơi nào đó cách xa chỗ ở của nhà họ Hiểu...
Rầm!
- Ngươi dám làm trái lời ta?!
Gã đàn ông tức giận siết chặt cổ áo của người đối diện. Mà người này chính xác là kẻ ban nãy đánh nhau cùng với Hiểu Tâm.
- Chủ nhân...tôi..tôi xin lỗi..
Người kia mím môi, giọng nói rõ ràng có chút không cam lòng và chua xót nhưng kẻ được gọi là chủ nhân lại chẳng màng đếm xỉa.
- Lôi hắn ta xuống tầng hầm! Nên nhớ, các ngươi muốn làm gì đều phải thông qua ý của ta rõ chưa?
Ném người kia xuống đất một cách mạnh bạo. Sau đó liền lên tiếng răng đe đám thuộc hạ của mình.
- Khụ...
Kẻ kia bị đập thẳng lưng xuống đất mà phun ra một ngụm máu. Ánh mắt trống rỗng, vừa bi ai vừa đau thương đến lạ.
"Chủ nhân...."
Đến khi bị đưa đi, ánh mắt của hắn ta vẫn luôn đặt trên vị chủ nhân cao quý. Nhưng người đó lại không hề có chút nào để tâm. Thậm chí còn không hề biết được sự tồn tại của ánh mắt đó.
- Xin lỗi...xin lỗi em, anh nhất định sẽ không để hai đứa nhỏ chịu tổn thương đâu! Gia đình chúng ta rồi sẽ được đoàn tụ! Nhất định là vậy, nhất định là vậy!
Gã đàn ông ôm lấy khung hình nâng niu trân quý. Đó là bức ảnh về một người phụ nữa có mái tóc đen huyền tuyệt đẹp. Chưa kể đến, đôi mắt lại lấp lánh như ngàn vì tinh tú đẹp đẽ khiến cho người ta không khỏi yêu mến, động lòng...
Mà lạ thay, người phụ nữ này lại có nét gì đó rất giống với anh em nhà họ Mạnh...