Tỗng Trẫm Lăng nhìn ba người nói. Sau đó tiếp tục là người dẫn đường cho tất cả.
Hiểu Lương nghe vậy liền gật đầu đi theo. Mà cả Hiểu Vương và Mạnh Cường cũng không có ý kiến gì.
- Lên đây tôi cõng em!
Hiểu Vương khụy người xuống nói với cậu. Lúc nãy hắn đã xé một mảnh tay áo giúp cậu băng lại vết thương tránh cho nó bị dính bẩn nhiễm trùng.
Nếu mà thường ngày có lẽ Mạnh Cường sẽ bảo rằng bản thân khỏe chán không phải con nít nhưng mà bây giờ đang là tình huống khẩn cấp nên cậu liền lập tức để cho Hiểu Vương cõng mình. Chỉ là vừa đi, cậu vừa nói với hắn.
- Nếu mà thấy mệt hoặc cần thiết thì cứ bỏ em xuống! Không cần cố đâu, em cũng không có yếu đuối!
Hiểu Vương nghe vậy thì chỉ khẽ cười nhẹ. Hắn biết cậu không yếu đuối. Chỉ là trước mặt hắn. Cậu cũng không cần phải mạnh mẽ làm gì. Cứ để cho hắn bảo vệ cậu là được. Dù cậu có yếu đuối thế nào thì cũng đều không có vấn đề gì cả...
Kế đó, mọi người đi theo chỉ dẫn của Tống Trẫm Lăng. Chỉ là không ngờ, đi một hồi lại gặp phải người quen.
- Anh hai!!
Đám người Mạnh Cường vừa đi không bao lâu thì bất chợt nhìn thấy ba bóng dáng thấp thoáng đằng xa đang đi về phía này. Vốn còn không biết là địch hay bạn thì bất chợt một trong số ba người chạy đến với vẻ mặt vui vẻ nhìn cậu.
Hóa ra là Mạnh Hạo!
- Tôi còn tưởng thuốc ngủ của anh sẽ kéo dài lắm chứ?
Triệu Kha nhàn nhạt nói. Sau đó nhìn hai anh em Mạnh Cường. Bất giác, trong lòng Triệu Kha như ngộ ra gì đó. Nhìn nét vui tươi của hai anh em. Rồi nét quật cường trên hai gương mặt đó. Triệu Kha cứ như đã hiểu lý do vì sao Triệu Quốc Khải động lòng với thánh nữ. Quả nhiên, so thế nào thì cậu ta cũng không so lại người đó. Chưa kể còn là một người đã khuất mà gã ta không bao giờ có được..
Hiểu Tâm đâu rảnh dài dòng với Triệu Kha. Gã khẽ tiến lại chỗ của anh em mình. Sau đó nói sơ về tình huống hiện tại.
- Chuyện chúng ta gặp nhau ở đây có vẻ không bình thường...
Hiểu Lương cau mày nhìn xưng quanh. Dù cho ba người họ có chạy trốn thế nào cũng không thể trùng hợp chạy đến cấm địa sương mù được.
Phút chốc anh cả nâng mắt. Ánh nhìn lạnh lẽo bao phủ lên Triệu Kha đang từng bước tiến lại. Trừ khi là kẻ này giở trò.
Như biết được ý nghĩ của anh mình. Hiểu Tâm khẽ lắc đầu rồi nhàn nhạt nói.
- Không phải cậu ta đâu! Đường này là do em chọn. Cũng không biết vì sao lại gặp được mọi người..
Nếu kẻ chỉ đường là Triệu Kha thì gã đã không ngừng ngại mà chỉa mũi giáo về cậu ta. Nhưng mà rõ ràng đường đi là do gã chọn còn Triệu Kha kia chỉ im lặng đứng một bên mà thôi.
- E là chút nữa chúng ta sẽ lại gặp được thêm ai đó...
Hiểu Vương nhìn hai người anh của mình. Hắn không chắc bản thân đoán có đúng hay không. Nhưng hắn cảm thấy bọn họ giống như bị mắc bẫy vậy....
- Ừ, nhưng mà phải rời đi trước đã!
Hiểu Lương như cũng có ý niệm giống hắn. Nhưng mà ở lại đây cũng không an ổn gì do đó anh cả nhìn mọi người rồi nói.
Kế đó, tất cả mọi người liền tiếp tục rời đi. Và người chỉ dẫn vẫn là Tống Trẫm Lăng không thay đổi.
- Không ngờ ngươi sẽ phản bội ông ấy...
Triệu Kha đi bên cạnh Tống Trẫm Lăng khẽ nói. Cậu ta nhớ rõ người này vốn cũng chẳng ưa thích gì cha nuôi mình. Tuy là không quá mức như Mạc Khang Lâm nhưng mà rõ ràng cũng chẳng ưa thích gì. Nếu không phải hồi đó cha nuôi của cậu ta từng cứu mạng gia đình kẻ này thì có lẽ Tống Trẫm Lăng đã tạo phản từ lâu rồi.
- Câu này tôi nói mới đúng! Không phải cậu tôn thờ ông ta lắm sao?
Tống Trẫm Lăng không để ý biểu cảm của người kia là gì. Ánh mắt vẫn đặt ở phía trước nhìn đường. Miệng nhàn nhạt lên tiếng không rõ ý vị.
Nếu nói có điều gì làm Tống Trẫm Lăng kinh ngạc thì chắc chắn là chuyện Triệu Kha làm phản rồi. Bởi lẽ cậu ta lúc nào cũng mụ mị xem Triệu Quốc Khải là cả tính mạng của mình.
- Tôi chỉ là vì chính bản thân mà thôi!
Triệu Kha nhìn về phía xa xăm. Ánh mắt có chút rũ xuống. Có lẽ giờ đây cha nuôi đã phát hiện rồi đi! Ông ấy chắc hẳn đang rất tức giận vì bị phản bội...mà thôi đi, đã làm rồi thì còn gì mà phải hối hận chứ...đây cũng là do cậu ta quyết định. Muốn ăn năn hay hối lỗi gì đó cũng không còn cần thiết.
Cuộc hội thoại của cả hai cứ thế rơi vào điểm dừng. Tống Trẫm Lăng vẫn tập trung làm tròn nhiệm vụ của mình. Chỉ là không ngờ đi một lúc lại giống như lời Hiểu Vương đã nói.
Tất cả thoáng chừng dừng bước. Ánh mắt đề phòng nhìn những kẻ trước mặt. Mà nói đúng hơn là đoàn người trước mặt mới đúng.
- Không ngơ lại đối đầu nhanh như vậy, Triệu Quốc Khải!