Người Khác Là Vực Sâu

Chương 21



Trong phòng thẩm vấn, ngoại trừ Dương Viêm và nghi phạm thì không có người thứ hai.

Vì sau khi ấn hắn xuống ghế, hai người giám sát đã ra ngoài ngay, chính Dương Viêm đã dặn dò điều này, anh muốn tất cả sự chú ý của hắn chỉ đặt trên người anh.

Dương Viêm thả lỏng tựa lưng vào ghế, đặt một tay trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, anh quan sát nghi phạm trước mắt.

Diệp Tiểu Nhu nhìn ngón tay Dương Viêm gõ nhẹ trên bàn, nghiêng đầu.

Cô vẫn chưa biết Dương Viêm sẽ dùng biện pháp gì để đối phó tên biến thái này, nhưng dù bằng cách nào, cô cũng tin người chiến thắng nhất định sẽ là anh.

Sở hữu lối tư duy đầy lý trí và kiên định, tất nhiên Dương Viêm sẽ có những quy tắc rất cứng rắn của riêng mình, bất cứ loại tội ác nào cũng không thể thoát khỏi quy tắc tư duy của anh.

Mà tên tội phạm kia.

Quả thực hắn giống hệt phân tích của anh và Diệp Tiểu Nhu vào lúc trước: Chiều cao tầm thước, khoảng một mét bảy, gầy guộc, tóc và râu trên mặt không được cắt sửa đã lâu, gần như che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Cũng không biết quần áo của hắn vốn có màu đen hay bị bẩn thành đen, chỉ mới nhìn thôi mà như có thể ngửi được mùi hôi thối trên người hắn, vừa thấy đã biết ngay là một người lang thang trong thời gian dài.

Nhưng hắn cũng có nhiều đặc điểm nổi bật khác người bình thường, ví dụ như, cánh tay hắn rất dài, dù phần cổ tay lộ ra ngoài rất ít, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm thấy đôi cánh tay kia như ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ. Cũng giống như ngoại hình của hắn, thoạt trông lôi thôi, nhưng chẳng một ai biết dưới bề ngoài dơ bẩn này còn có một trái tim độc ác đến mức nào.

Dựa vào lý thuyết Tội phạm bẩm sinh của nhà Tội phạm học người Ý Lombroso*: Có một dạng tội phạm sở hữu một số đặc điểm hoặc yếu tố bẩm sinh về sinh lý, tâm lý hoặc thể chất khác người bình thường, từ đó kết luận rằng việc những kẻ này phạm tội là điều đương nhiên và không thể tránh khỏi.

*Cesare Lombroso: một nhà Ưu sinh học, nhà Tội phạm học, nhà Não tướng học, bác sĩ và là người sáng lập trường phái Tội phạm học người Ý. Ông được coi là người sáng lập ra ngành Nhân học Tội phạm hiện đại.

Mà tên tội phạm đây, hiển nhiên có một phần phù hợp lý luận này.

Trong hơn một phút Dương Viêm quan sát hắn, hắn không hề ngước mắt, căn phòng thẩm vấn lặng ngắt như tờ.

“... Sao họ không nói chuyện thế?” Trong phòng giám sát, Vương Tranh không nhịn được mà thì thầm một câu, bị người bên cạnh xuỵt một tiếng cảnh cáo.

Cứ yên tĩnh kỳ lạ như vậy trong chốc lát, rốt cuộc tên kia cũng ngước mắt nhìn Dương Viêm.

Diệp Tiểu Nhu nhìn đăm đăm vào ánh mắt hắn trên màn hình, cho đến khi cô nghe thấy hắn lên tiếng: “Là anh tìm được tôi?”

Dương Viêm đáp: “Ừ, là tôi.”

Môi hắn khô nứt, vừa nhìn đã biết do thiếu nước lâu ngày, khi hắn cười rộ, gần như có thể thấy tơ máu rỉ ra từ khóe miệng nứt nẻ, hệt như giọng hắn, rất đáng sợ: “Tôi thật sự đã nghĩ tới, tôi đã nghĩ là anh, cũng chỉ mỗi anh thôi.”

Mấy lời này cứ như đang vả vào mặt tổ chuyên án, cười nhạo những cảnh sát đó, nếu không nhờ Dương Viêm, bọn họ sẽ không thể bắt được hắn dễ như vậy.

Dương Viêm có vẻ không ngạc nhiên, hỏi: “Ồ? Anh biết tôi?”

“Tôi không biết tên anh, nhưng tôi biết, anh rất giỏi.”

Dương Viêm gật đầu: “Tốt lắm, vậy chúng ta trao đổi tên trước đi, tôi tên Dương Viêm.”

Hắn tắt hẳn nụ cười, giọng điệu quái dị: “Tôi không có tên.”

“Tôi đang nói đến tên trước đây của anh.”

Nghi phạm im lặng một lúc, như đang hồi tưởng, trả lời: “Tên trước đây sao? Nghe anh nói vậy, quả thực tôi từng có.”

“Không chỉ một cái tên, chắc hẳn anh phải có nhiều thứ hơn đúng không?” Dương Viêm quan sát đồng tử của hắn, không bỏ qua dù chỉ một chút biến hóa nhỏ bé: “Anh từng có bố mẹ, tuy họ đã qua đời, nhưng... anh còn một người em gái, cô ấy còn sống sao?”

Nghi phạm híp mắt: “Sao anh biết?”

Dương Viêm hơi nhếch môi: “Những thứ tôi biết, còn nhiều hơn những điều anh nghĩ tôi biết đấy.”

Đúng lúc này, Dương Viêm làm một động tác, anh đặt tay còn lại lên bàn, sau đó chống hai khuỷu tay trên bàn, hai tay tạo thành tư thế như hình tháp.

Theo góc độ Tâm lý học, cử chỉ này tràn đầy tự tin, biểu cảm của anh vẫn rất thản nhiên, tựa như anh chỉ là một nhà Tâm lý học đang đối mặt với bệnh nhân, anh thể hiện thái độ vô cùng kiên nhẫn với người trước mặt.

Không một ai sẽ tỏ ra kiên nhẫn như vậy với một tên ác quỷ, nhưng điều đó lại được anh thực hiện hết sức nhuần nhuyễn.

“Lâm Y Y.” Khi Dương Viêm nhắc tới cái tên này, rõ ràng cơ mặt nghi phạm đã run nhẹ.

Lâm Y Y, nạn nhân thứ hai mà cảnh sát phát hiện, có thể dễ dàng nhận ra hắn rất nhạy cảm với tên cô ấy.

“Bọn họ đều giống hệt người kia, nhưng Lâm Y Y giống nhất, đúng chứ?”

“Anh biết mình đang nói gì không?”

“Dĩ nhiên tôi biết, anh cũng biết tôi đang nói gì mà.” Dương Viêm điềm tĩnh trả lời: “Mục đích của tôi đơn giản lắm, tôi chỉ cần biết nữ sinh trung học kia đang ở đâu thôi. Về phần anh có nhận tội không, có thừa nhận hành vi phạm tội không, đều không liên quan đến tôi.”

Hiển nhiên nghi phạm hơi bất ngờ khi nghe thấy thế. Bấy giờ, ánh mắt của hắn cũng thay đổi, hắn vô thức liếc nhìn camera.

Diệp Tiểu Nhu chú ý tới hành động lén lút của hắn, nở nụ cười.

Không hổ là anh đấy, Dương Viêm.

“Ông chủ Dương đang làm gì vậy...” Không rõ Vương Tranh đã lặng lẽ bước tới sau lưng Diệp Tiểu Nhu từ lúc nào, cậu ta hỏi nhỏ cô: “Sao tôi nghe mà mù tịt thế?”

“Giao dịch.” Diệp Tiểu Nhu giải thích: “Anh ấy đang dẫn dắt nghi phạm làm giao dịch với mình.”

Nhưng cô cũng biết, việc này không hề dễ dàng, tên tội phạm này còn gian xảo hơn hẳn tưởng tượng của họ, IQ của hắn cũng vượt xa tội phạm bình thường.

Vương Tranh nghe không hiểu, bèn hỏi tiếp: “Còn gì nữa không? Ông chủ Dương giỏi quá, anh ấy biết tên biến thái này là ai à? Biết luôn hắn có một em gái?”

Diệp Tiểu Nhu nhìn cậu ta, ung dung cười, phá vỡ điểm khiến cậu ta hào hứng: “Không, anh ấy không biết, anh ấy cũng không biết tên kia là ai.”

Vương Tranh càng thêm bối rối: “Vậy sao anh ấy lại biết hắn có em gái?”

“Anh cảm thấy họ và tên của một người sẽ mang ý nghĩa gì?” Diệp Tiểu Nhu cũng không cho cậu ta thời gian suy nghĩ, trả lời: “Khi mỗi người được sinh ra, cho dù là trẻ mồ côi cũng sẽ có một cái tên thuộc về mình, đây là dấu ấn suốt đời do bố mẹ trao tặng. Nhưng hắn lại bảo mình không có dấu ấn này, vậy chỉ còn một khả năng thôi: Hắn tự từ bỏ, hoặc hắn bị vứt bỏ.”

Vương Tranh nghe hiểu những lời này: “Vậy nên, hoặc hắn bị bố mẹ vứt bỏ, hoặc hắn rời khỏi bố mẹ?”

“Khả năng lớn nhất là vế trước, hắn từng bị bố mẹ ngược đãi ở một phương diện nào đó, sau đó lại bị vứt bỏ, có lẽ nghiêng về người bố nhiều hơn, bởi vì hắn không có cảm xúc hận thù với phụ nữ lớn tuổi. ‘Con mồi’ mà hắn lựa chọn đều có chung đặc điểm, nằm trong khoảng hai mươi đến hai mươi bốn tuổi, tóc dài, gầy yếu, không thích xã giao, hắn cũng chuộng xử nữ hơn. Tất cả đều là vài đặc điểm của một người, người có thể khiến hắn vừa yêu vừa hận, đầy ghen tị, có dục vọng giết chóc và ngược đãi, chỉ có thể là em gái nhỏ hơn hắn, nhận hết toàn bộ chiều chuộng của bố mẹ, có lẽ là em cùng cha khác mẹ, cùng mẹ khác cha, thậm chí có thể khác mẹ khác cha. Mà ắt hẳn người em gái kia đã chết, thế nên hắn đành trút hết mọi cảm xúc tiêu cực của mình lên người mục tiêu khác.”

Nếu đây chỉ là suy đoán dựa vào danh tính của nghi phạm thì suy đoán này đúng, bởi việc tâm trạng của nghi phạm có thay đổi đã chứng minh điều ấy.

Dương Viêm thẳng thắn về mục đích của mình đã khiến hắn bất ngờ. Hắn vốn cho rằng Dương Viêm hoàn toàn đứng về phía cảnh sát, thế nên hắn đã liếc nhìn camera trong vô thức, vì hắn muốn xem cảnh sát sẽ tỏ thái độ gì khi nghe những lời này, đương nhiên, hắn không thấy gì cả.

Ở trước mặt Dương Viêm, dù hắn thông minh cỡ nào thì cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn liếc qua một cái đã nhìn thấu thôi.

...

“Thứ anh nhắc đến đã bị tôi vứt bỏ từ lâu rồi.” Nghi phạm lên tiếng, đôi mắt sắc bén như dã thú nhìn Dương Viêm chằm chặp: “Mà thứ anh muốn tìm, là đồ thuộc về tôi, sao tôi có thể giao cho cảnh sát chứ, không có khả năng ấy đâu.” Nói tới cuối cùng, trong giọng hắn đã dần toát lên vẻ kiêu ngạo điên rồ. Hắn coi hai cô gái trẻ tuổi thành “đồ” của hắn, cũng đồng nghĩa, hắn đã sớm xem “con mồi” mình lựa chọn thành vật sở hữu trong tay mình, hắn có thể hành hạ “đồ” của mình đến chết bất cứ lúc nào.

Trong mắt hắn, sinh mệnh bị hắn tra tấn tới chết ấy chẳng quan trọng gì, đây cũng là đặc tính của phần lớn kẻ có nhân cách chống đối xã hội.

“Mẹ nó biến thái thật, người này nhất định là đồ tâm thần.” Vương Tranh nói.

“Không, hắn không phải.” Diệp Tiểu Nhu thản nhiên bảo: “Hắn chỉ tự tạo cho bản thân một vỏ bọc mắc bệnh tâm thần thôi.”

Vương Tranh hơi sửng sốt, ngay cả Tiêu Ngũ cũng quay đầu nhìn cô, Diệp Tiểu Nhu không để ý tới ánh mắt của họ, cô vẫn quan sát màn hình.

“Chắc hẳn anh đã biết rõ mình không còn khả năng trốn thoát. Nhân chứng, người ở tầng trên căn hộ của Lâm Y Y, còn cả nhiều vật chứng mà anh lưu lại cũng đủ để định tội anh. Vậy nên anh sẵn lòng để cô gái kia từ từ thối rữa ở một nơi nào đó, biến mất, cũng không thèm nhìn cô ấy lần nữa... hoặc nhìn bọn họ, đúng không?”

Có lẽ điều gì đó đã kích thích hắn, nghi phạm hơi di chuyển cơ thể.

Ai nấy cũng chú ý tới, lúc này hai tay bị còng tay khóa lại của hắn đang run nhẹ.

Nhưng không phải do sợ hãi hay căng thẳng, mà hắn đang hưng phấn.

Hắn hưng phấn, bởi vì hắn đang hồi tưởng hoặc đang tưởng tượng cơ thể của những cô gái đó lại nằm trong tay hắn, thậm chí bọn họ còn thấy tay phải của hắn làm động tác vuốt ve, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, như đang nhớ về cơ thể mềm mại của nạn nhân khi bị hắn cưỡng bức.

Quả thực làm người ta sởn cả gai ốc, khó lòng tưởng tượng nổi khi những cô gái đó bị hắn hành hạ đến chết, họ đã tuyệt vọng tới mức nào.

Đang ở trong nhà mình, vốn dĩ là nơi an toàn nhất, nhưng bọn họ lại bị lột sạch quần áo, trói chặt trên chiếc giường mình ngon giấc mỗi ngày, miệng bị bịt kín, ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không gọi được.

Dù đã tử vong, nhưng trong một khoảng thời gian rất dài, linh hồn của họ vẫn bị mắc kẹt ở đó, trơ mắt chứng kiến tên ác quỷ kia dùng vũ khí sắc nhọn phân chia cơ thể mình.

Dương Viêm lấy một thứ trong túi ra, hỏi hắn: “Muốn hút thuốc không?”

Là bật lửa, anh cầm trong tay nghịch nghịch.

Tuy anh hỏi như vậy nhưng cũng không móc điếu thuốc ra.

Ánh mắt kẻ kia cũng trở nên sắc bén hơn.

“Được, anh đã không muốn khai thì để tôi đoán thử.” Dương Viêm đặt bật lửa lên bàn, nhàn nhã ngả lưng về sau, nói: “Tất cả các nơi anh từng xuất hiện đều chỉ giới hạn trong hai khu vực nội thành, vậy nên cô gái kia vẫn đang ở trong phạm vi hai khu vực này, mà địa điểm cuối cùng anh xuất hiện... Để tôi ngẫm xem, là ở gần chỗ mấy công trường mới bắt đầu thi công...”

Hắn vẫn nhếch môi, máu rỉ ra từ vết nứt nẻ đã nhiễm đỏ bờ môi hắn.

“Anh mê mẩn thế giới dưới lòng đất, vì hồi nhỏ anh thường xuyên chơi trò trốn trong lòng đất với em gái, hay đó là nơi anh từng bị người khác giấu?” Dương Viêm quan sát đồng tử của hắn, chú ý từng biến hóa của cặp đồng tử kia, chậm rãi nói: “Hóa ra là thế, đây là trò chơi giữa anh và cô ấy.”

Con ngươi của hắn lập tức co lại.

“Cô ấy đã chết? Chết thế nào? Bị anh giết sao? Anh giấu thi thể của cô ấy... ở nơi hai người chơi trò chơi?”

Con ngươi hắn giãn ra, hô hấp dồn dập, cơ mặt bắt đầu run rẩy, hắn sắp không khống chế nổi cảm xúc.

Hắn bị nói trúng hết rồi.

“Cô ấy từng bị ngược đãi, anh là người tham gia, hay nhân chứng nhỉ? Hằng ngày anh đều hồi tưởng về lúc ở cạnh cô ấy, ký ức này vừa khiến anh sung sướng, lại mang tới nỗi đau đớn tột cùng. Mà ngoại hình của cô ấy đang dần trở nên nhạt nhòa trong trí nhớ của anh, vì thế anh bối rối, hoang mang với cái chết của cô ấy. Anh bắt đầu nghi ngờ, liệu cái chết của cô ấy có phải sự thật không, nghi ngờ này khiến anh chìm trong bóng tối suốt ngày đêm, không dám nhìn ánh mặt trời dù chỉ một lần, chỉ có trong bóng tối anh mới cảm thấy an toàn.”

“Khi hồi ức khiến anh không thể chịu đựng nổi nữa, anh bắt đầu tìm kiếm, rồi sử dụng cách của mình để giải tỏa nỗi đau khổ này, lấy lại từng niềm vui đã đánh mất đó. Mạc Tiểu Văn, Lâm Y Y, Lưu Dĩnh... bọn họ cũng không phải người đầu tiên anh giết, anh lựa chọn họ, vì nghĩ họ là xử nữ, hơn nữa cũng bị người nhà thờ ơ mặc kệ, một người cách ly xã hội như vậy, cho dù có chết cũng rất khó được người khác phát hiện. Trong mắt anh, họ chẳng khác gì anh, đều bị gia đình vứt bỏ, là kiểu người không còn chốn về, nên anh tìm kiếm đồng loại của mình, anh muốn kéo họ xuống địa ngục cùng anh, phải không?”

Cơ thể hắn đột nhiên cử động.

Tiếng ma sát giữa còng tay với bàn thẩm vấn khiến mọi người trong phòng giám sát giật mình.

Biểu cảm của hắn đã bắt đầu mất kiểm soát, trên khuôn mặt bị râu che kín bộc lộ vẻ điên cuồng.

“Anh, câm, miệng!” Âm thanh rít ra từ kẽ răng hắn.

Cuối cùng ác quỷ cũng để lộ răng nanh của hắn.

“Anh xử lý thi thể của họ thế nào vậy? Cũng thiêu hủy như những động vật nhỏ bị anh hành hạ đến chết kia à?” Dương Viêm vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, giọng nói không hề dao động, hỏi: “Nữ sinh trung học đó cũng không phải đối tượng yêu thích của anh, bởi vì cô ấy cao quá, hoạt bát quá, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà đã có bạn trai. Cô ấy cũng không phải loại con mồi mà anh lựa chọn, anh bất đắc dĩ... Do cô ấy bắt gặp anh làm chuyện xấu, đúng không?”

“Tôi sẽ không để các người tìm được cô ấy.”

Xích chân ma sát với sàn nhà vang lên từng tiếng đứt quãng.

“Cô ấy không phải con mồi của anh, anh cũng không thèm dùng thủ đoạn của mình để ‘xử trí’ cô ấy, nên anh để cô ấy sống, anh muốn khiến cô ấy đau khổ khi chứng kiến bản thân chết trong cơn giày xéo từng chút một, anh lấy việc này để báo thù cảnh sát vì đã mang ‘con mồi’ của anh đi.”

Dương Viêm cầm bật lửa, châm lửa.

Ánh lửa hắt vào đôi mắt người đàn ông, hệt như ma trơi nơi địa ngục tối tăm, thiêu rụi chiếc đuôi kiêu hãnh và rực rỡ của quỷ dữ.

Nhóm cảnh sát trong phòng giám sát không rõ lý do, chỉ mình Diệp Tiểu Nhu bỗng nhiên siết chặt nắm tay, cô hơi nghiêng người về trước.

Vương Tranh kế bên đã nhận ra vẻ khác thường của cô, cậu ta quay đầu nhìn, thấy cô nhếch môi, một đốm lửa nhỏ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp đen láy, khắp người cô tựa như đã thoáng qua biến hóa nhỏ bé nào đó. Cậu ta không thốt nên lời, nhưng lờ mờ cảm nhận được cô đang chờ đợi điều gì đó, và cuối cùng, thần kinh căng thẳng của cô đã đạt tới đỉnh điểm ngay lúc ấy.

Cô đang chờ đợi việc gì? Có điều gì đó sắp xảy ra sao?