Lâm Linh hít sâu: “Trời ơi, đáng sợ quá, việc này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn cho đứa bé đó.”
“Mẹ nó, đúng là đồ cặn bã!” Giang Triều đấm mạnh xuống bàn cơm, ly, dĩa, thìa trên bàn đều lung lay: “Nếu để ông đây bắt được, thể nào cũng phải chặt thứ đó xuống nhét vào miệng hắn.”
Giọng nói căm phẫn và biểu cảm tàn nhẫn trên mặt anh ta khiến người khác không thể không hoài nghi anh ta có thể thật sự làm chuyện này.
Lúc Diệp Tiểu Nhu kể chuyện, ban đầu chỉ mỗi Giang Triều nghe, rồi người bên cạnh cũng im lặng, ngay sau đó, mọi người đều yên tĩnh nghe cô kể, ngay cả Dương Viêm ngồi đối diện cũng nhìn cô.
Giọng Lâm Linh run rẩy: “Về sau Oánh Oánh thế nào?”
“Được bố mẹ đón xuất viện, quá trình điều trị vẫn đang tiếp tục.”
“Vậy... tên cặn bã kia thì sao?”
“Đương nhiên hắn vào tù, nếu không thì pháp luật tồn tại để làm gì chứ?” Diệp Tiểu Nhu cầm lấy ly nước uống một ngụm, tóc mái che khuất trán cô, khóe miệng cô như hơi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo: “Có điều, trước khi bị bắt, lúc hắn ra ngoài đã bị người nào đó đánh trọng thương. Khi được đưa đến bệnh viện để điều trị thì trượt chân ngã xuống giường, chắc hẳn hiện giờ vẫn chưa khỏi hẳn.”
Dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức trở nên thâm thúy, Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, bảo: “Đừng nhìn tôi, nếu là tôi thì sẽ không để lại di chứng đơn giản như vậy đâu.”
Cô liếc nhìn Giang Triều, Giang Triều sợ run cả người, nghĩ thầm vừa rồi anh ta chỉ nói lời cay độc thôi, mà vị đây, có thể làm chuyện này thật đấy!
... Thế nên tên biến thái ở bệnh viện tâm thần bị đá một cú phế đi kia, di chứng lưu lại chắc hẳn đã đủ để hắn nhớ kỹ cả đời.
Diêm Tiêu Tiêu chợt hỏi: “Vậy còn cô gái Tiếu Tiếu bị xâm hại kia thì sao?”
Diệp Tiểu Nhu im lặng một lúc, đáp: “Vào tháng Oánh Oánh nhập viện, đã tự sát.”
Tất cả mọi người trầm mặc.
Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu: “Xin lỗi, tôi nên kể chuyện nào vui vẻ mới đúng.”
Cô mỉm cười, mắt lại ươn ướt.
Giang Triều bỗng đứng dậy, cầm một chai bia, đưa lên miệng dùng răng cắn nắp mở ra: “Nào, cạn ly, vì những người kiên cường sống tiếp.”
Vì những người vẫn kiên cường sống tiếp giữa thế gian không mấy tốt đẹp này.
Diệp Tiểu Nhu thấy Giang Thạc cầm rượu lảo đảo bước về phía cô, anh ta không nói một lời, chỉ đứng trước mặt cô uống hết ly.
Để xoa dịu bầu không khí, lão Mã bắt đầu kể một số vụ án thú vị, nhưng sau khi mọi người cười xong, vẫn không nhịn được mà chìm vào câu chuyện đau đớn vừa rồi. May thay cồn giúp tê liệt thần kinh, khiến người khác khó có thể nghĩ sâu xa, từ từ, vẻ khổ sở trên mặt họ cũng biến mất.
Cuối cùng chỉ còn ba người Diêm Tiêu Tiêu, Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu là tỉnh táo, ngay cả Lâm Linh, sau khi uống mấy ly vang đỏ cũng đỏ bừng mặt.
Vì lý do cơ thể nên Diêm Tiêu Tiêu chỉ nhấp vài ngụm, nhưng vẫn dính rượu rồi, cô ấy đành gọi lái xe thuê, đỡ lão Mã về nhà, cũng thuận tiện đưa Lâm Linh ở khá gần nhà về.
Cặp sinh đôi họ Giang đã bất tỉnh nhân sự, được chủ nhà hàng sắp xếp tài xế đỡ lên xe chở về nhà. Trước khi lên xe, Giang Triều được nhân viên phục vụ đỡ còn giãy giụa nhìn Diệp Tiểu Nhu.
“Cô... sao cô không say?”
Diệp Tiểu Nhu cười cười với anh ta: “Tôi ngàn ly không say.”
“Không thể nào! Chắc chắn cô gian lận! Tôi muốn nghe chuyện của bệnh nhân thứ hai, tôi muốn...” Còn chưa dứt lời, anh ta đã ói ra đất.
Diệp Tiểu Nhu vội né tránh, may sao trước đó đã sắp xếp nhân viên đưa họ về nhà.
Cô quay đầu nhìn, không ngờ Dương Viêm lại ngồi trên bậc cửa, chống hai tay lên đầu gối, anh hơi cúi đầu, có vẻ không thoải mái.
Theo cô biết, Dương Viêm là người yêu sạch sẽ ở mức độ nhất định, bất cứ khi nào cần kiểm tra bằng chứng trong vụ án, anh luôn có thể tiện tay lấy một đôi găng tay trắng tinh từ trong túi ra. Từng ngóc ngách trong phòng làm việc của anh không hề dính hạt bụi nào, sàn nhà còn được lát bằng đá cẩm thạch nhìn sạch nhất, ngay cả bàn làm việc cũng không tì vết. Hôm ấy, máu tươi từ vết thương dây bẩn quần áo, anh cũng mau chóng thay bộ khác. Cô dám chắc, trong ngăn tủ ở văn phòng của anh nhất định để không dưới ba chiếc áo sơmi sạch sẽ.
Lúc nào người đàn ông này cũng duy trì bề ngoài tươm tất, chưa từng lộ ra một chút nhếch nhác trước mặt người khác.
Cô đang định hỏi anh, chợt nghe Dương Viêm khàn giọng gọi cô một tiếng: “Diệp Tiểu Nhu.”
“Vâng? Tôi ở đây, sếp.”
Dương Viêm vẫn cúi đầu, nâng tay lên: “Qua đây đỡ tôi một chút.”
Anh vắt áo khoác vest lên một cánh tay, giơ cánh tay khác lên, ngón tay thon dài buông thõng.
Lần đầu tiên cô thấy anh uể oải như thế.
Anh là Dương Viêm luôn luôn có thể giữ lý trí, không gì không làm được đó ư?
Diệp Tiểu Nhu nhìn quanh.
Sao lại chỉ còn mỗi mình cô thế này, bọn lão Mã không ở đây, cô thực sự hơi luống cuống chân tay.
Nhưng ngay khi cô vừa chạm vào cánh tay anh, người đàn ông chợt xoay ngược cánh tay lại, nhanh chóng kiềm chế cổ tay cô.
Đây là một loại phản xạ có điều kiện theo bản năng trong trạng thái không tỉnh táo, trong nháy mắt ấy thậm chí anh có thể không biết người mình bắt lấy là ai.
Cơ thể khó chịu, thần kinh căng thẳng.
Như lần đầu họ gặp mặt, Diệp Tiểu Nhu đã vô thức dùng nón bảo hộ cứng cáp đánh anh bị thương. Nhưng rõ ràng Dương Viêm dịu dàng hơn cô, phản ứng căng thẳng đầu tiên của cô là tấn công, còn anh, chỉ tránh né và kiềm chế.
Diệp Tiểu Nhu định bỏ ra, nhưng cũng sợ sẽ kích thích phản ứng căng thẳng của anh nhiều hơn, nếu làm không khéo hai người sẽ đánh nhau, cô đành đứng yên không nhúc nhích, cứ để anh cầm lấy cổ tay mình.
Anh dùng nhiều sức, sức mạnh cứng rắn của người đàn ông này khiến cô nhíu mày.
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng sếp, thấy anh vẫn cúi đầu, có vẻ chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô bèn gọi tên anh: “... Dương Viêm?”
Rốt cuộc Dương Viêm cũng phản ứng, anh ngẩng đầu, khi thấy Diệp Tiểu Nhu thì hơi ngẩn ra.
Quả nhiên, hai mắt đen láy của anh vẫn bình tĩnh, nhưng không lý trí và thâm thúy như thường ngày, còn thoáng qua vài phần mơ màng. Ngay cả gương mặt anh tuấn kia nhìn cũng hơi tái nhợt, môi thiếu chút huyết sắc so với bình thường.
“Anh sao vậy? Không thoải mái à? Hay say rồi?”
Cuối cùng Dương Viêm cũng nhận ra mình đang làm gì, cổ tay mềm mại và mảnh khảnh trong tay đã bị anh nắm đỏ, anh lập tức buông tay, dùng sức day day ấn đường của mình: “Xin lỗi, làm đau cô rồi?”
Anh đứng lên, hơi lảo đảo, nhưng cũng may vẫn đứng vững: “Tôi chỉ hơi khó chịu thôi... Không có việc gì đâu.”
Diệp Tiểu Nhu sắp thở ra một hơi, đã thấy thân thể anh loạng choạng, cô vội vàng tiến lên đỡ anh.
Dương Viêm gần như phải dồn sức nặng nửa người lên người cô mới miễn cưỡng không ngã sấp xuống.
Diệp Tiểu Nhu ngửi được hương thơm nhẹ quen thuộc trên người anh, kèm theo mùi rượu nồng nặc. Lúc uống rượu, anh còn chống đỡ tỏ ra tỉnh táo, những người khác vừa đi, anh lập tức để lộ trạng thái thật sự.
Cô đoán do anh thức đêm làm việc nên tình trạng sức khỏe còn kém, nhưng vẫn gắng gượng theo họ liên hoan uống rượu, kết quả đã thành thế này đây.
“Tôi đưa anh về nhà.” Diệp Tiểu Nhu lấy chìa khóa xe trong túi áo khoác của anh ra, một tay cầm áo khoác của anh, một tay đỡ anh, cô khó khăn mở cửa sau xe, đỡ anh ngồi lên ghế sau.
Nhưng cô không có bằng lái, dù có bằng lái cô cũng đã uống rượu, vẫn phải tìm lái xe thuê thôi.
Nhưng tìm lái xe thuê thế nào? Đáng thương thay Diệp Tiểu Nhu cô mới ra tù vài tháng, chưa từng gọi xe, ra ngoài đều dùng hai chân, lần đi xa nhất cũng ngồi xe Tiêu Ngũ. Cô theo Lâm Linh học nhiều ứng dụng di động như vậy, nhưng không hề học gọi xe.
Thật ra việc này cũng tương đối dễ, nghiên cứu một chút cũng biết, vấn đề lớn hơn nữa là: Anh ở đâu?
“Sếp, anh ở đâu?”
Dương Viêm tựa đầu vào ghế sau, nhắm mắt, như đã mất đi ý thức, Diệp Tiểu Nhu sờ trán anh, cảm thấy không nóng lên. Nhưng trông anh vẫn không thoải mái, anh nhắm mắt, lại hơi nhíu mày, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Diệp Tiểu Nhu vội gửi một tin nhắn vào nhóm WeChat, nói mình muốn đưa sếp về nhà, hỏi họ có ai biết địa chỉ nhà anh không.
Người duy nhất còn tỉnh táo, Diêm Tiêu Tiêu mau chóng gửi lại một tin thoại: “Việc này không dễ, bọn chị cũng không biết nhà sếp ở đâu. Cậu ấy có mấy căn hộ, nhưng bọn chị chưa từng đến nhà cậu ấy, cũng không biết thông tin liên lạc của người nhà cậu ấy.”
Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc: “Không ai biết à?”
Diêm Tiêu Tiêu: “Ừ, em cũng biết hành tung của sếp rất thần bí, không phải nói đùa đâu. Chị và lão Mã đã làm việc với cậu ấy ít nhất tám năm, chưa bao giờ biết nhà cậu ấy ở đâu. Trước kia khi gặp tình huống đặc biệt, ví dụ như bị thương gì đó, bọn chị sẽ đưa cậu ấy đến khách sạn, hoặc sẽ đưa về căn hộ gần công ty nghỉ tạm... là căn hộ em đang ở đó. Em cũng biết ấy, ngành này của chúng ta không phải là công việc kinh doanh bình thường như bên ngoài, người muốn tìm chúng ta nhiều lắm, đừng nói là sếp, chị và lão Mã cũng rất chú ý đến việc bảo vệ riêng tư của gia đình, huống chi là sếp chúng ta.”
Diệp Tiểu Nhu bất đắc dĩ trả lời: “Vậy phải làm gì đây...”
“Lẽ ra với tửu lượng của sếp thì không thể say, dù uống nhiều cậu ấy cũng có thể tự về nhà an toàn, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, cứ thấy cậu ấy hơi kỳ lạ... Có lẽ vì tối qua thức đêm ngủ không ngon chăng?” Diêm Tiêu Tiêu đang đỡ lão Mã về nhà, nói chuyện cũng hơi ngắt quãng: “Đúng là khiến người khác lo lắng mà, nếu không được thì em đưa cậu ấy tới công ty đi, dù sao cũng có phòng nghỉ của cậu ấy, sắp xếp cho cậu ấy ở đó, khóa kỹ cửa là được... Ôi chao, lão Mã ngã xuống rồi!”
Diệp Tiểu Nhu vội nói: “Chị bận trước đi, sếp bên này để em lo.”
Hiện tại người duy nhất còn tỉnh táo là Diêm Tiêu Tiêu cũng không biết địa chỉ của Dương Viêm, người khác càng không thể. Cô suy nghĩ hồi lâu, nghĩ tới Tiêu Ngũ, may sao cô có trí nhớ siêu việt, còn nhớ rõ mình từng thấy số điện thoại của Tiêu Ngũ, lập tức gọi điện thoại cho anh ta.
Có lẽ vì là số lạ, một lát sau Tiêu Ngũ mới bắt máy: “Xin chào, ai vậy?”
“Phó đội trưởng Tiêu, Diệp Tiểu Nhu đây, không bận chứ? Tôi muốn hỏi anh việc này.”
Tiêu Ngũ vẫn duy trì trạng thái làm việc của cảnh sát: “Đây là số điện thoại của cô sao? Cô mua điện thoại lúc nào? Cô muốn hỏi gì? Chuyện vụ án?”
Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú về vụ án, tôi muốn hỏi liệu anh biết Dương Viêm sống ở đâu không?”
Tiêu Ngũ nghi ngờ hỏi: “Thế nào? Cô muốn làm gì Dương Viêm?”
“Tôi muốn lẻn vào nhà anh ấy, chụp ảnh ngủ của anh ấy, được không?”
“Tất nhiên không được, đó là phạm pháp!” Tiêu Ngũ nói lời ngay lẽ phải.
Diệp Tiểu Nhu cạn lời: “Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên làm một người lính cho tốt thì hơn, tạm biệt anh.”
Tiêu Ngũ nói: “Cô đợi chút...”
Diệp Tiểu Nhu cúp điện thoại, Tiêu Ngũ lập tức gửi một tin nhắn tới: Tôi không biết anh ta đang ở đâu thật, anh ta vẫn luôn giữ bí mật về địa chỉ nhà mình. Người theo dõi anh ta trong xã hội nhiều vô kể, cô có việc gì gấp à?
Diệp Tiểu Nhu không muốn dông dài với anh ta, trả lời một câu: Không sao, đã biết, cảm ơn.
Cô tìm hiểu ứng dụng đặt xe thường dùng một chút, sau ba phút đã đặt được một lái xe thuê, điểm tới là công ty.
Khi tài xế đến, Diệp Tiểu Nhu ngồi cạnh Dương Viêm, vốn định gọi anh, nhưng vẫn để anh nghỉ ngơi một lát.
Ông chú lái xe thuê rất nhiệt tình: “Cô gái, bạn trai cô như vậy chắc sẽ khó chịu lắm, nhưng cẩn thận đừng nôn trong xe, có cần thì bảo tôi dừng xe nhé.”
Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Anh ấy sẽ không nôn, mà anh ấy không phải bạn trai tôi, là tôi...”
Tài xế cười ngắt lời: “Ồ, hiểu hiểu, còn chưa phải bạn trai, tình nhân nhỏ nhìn xứng đôi quá.”
Diệp Tiểu Nhu: “...” Quên đi, không cần giải thích với người ngoài, giải thích cũng vô dụng.
Cô quay đầu nhìn góc nghiêng của Dương Viêm. Thật ra, ngoài việc biết tên anh, biết thân phận ông chủ đứng sau của Cơ quan Điều tra các vấn đề xã hội Mặc Phi, cô hoàn toàn không biết gì về người đàn ông này. Ngay cả nhân viên đã làm việc với anh tám năm như bọn Diêm Tiêu Tiêu, họ cũng không biết địa chỉ và hoàn cảnh gia đình của anh.
Cô còn không bằng họ.
Kết hôn rồi sao? Có một nửa khác chưa? Sống chung với người nhà ư? Bình thường không làm việc thì đi đâu?
Đã từng, cô thường xuyên tự cho là mình thông minh, cô quan sát mỗi người, phân tích từng bí mật ẩn chứa trong hành vi của họ. Nhưng người đàn ông này tựa như một câu đố với cô, từ ngoại hình, lời nói cử chỉ hay hành vi, cô đều không thể nhìn thấu suy nghĩ và cảm xúc thật sự trong tâm trí lẫn nội tâm anh.
Mỗi người đều có hai mặt, thậm chí có nhiều mặt.
Còn Dương Viêm, mọi người chỉ biết một mặt của anh, vậy anh còn những mặt nào mà người khác không biết đây?
Gần tới khu dân cư, ngay khi đến trước công ty, Diệp Tiểu Nhu nhìn thoáng qua Dương Viêm, anh vẫn chưa tỉnh dậy.
“Cô gái, dừng xe phía trước sao?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn phía trước, vừa định nói phải, chợt thấy một người đang đứng dưới gốc cây phía trước công ty.
“Chú khoan dừng! Tới ngã tư phía trước thì rẽ ạ.”
Khi xe lướt ngang qua công ty, Diệp Tiểu Nhu nằm sấp bên cửa kính xe cẩn thận quan sát, nhưng vì bên kia cách đèn đường khá xa, người lại ở dưới gốc cây, nên ngoại trừ bóng người, cô cũng thấy không rõ gì khác.
Cô nói tài xế dừng xe dưới lầu tòa nhà cô đang ở, lái xe thuê nhiệt tình còn muốn giúp cô đỡ “bạn trai” lên lầu, Diệp Tiểu Nhu nhẹ nhàng từ chối.
Chỉ cần ý thức còn hơi tỉnh táo, người như Dương Viêm sẽ không cho phép một người lạ đụng vào mình, lòng cảnh giác của anh với người ngoài không hề kém hơn cô.
“Chúng ta chuẩn bị lên lầu, vào thang máy rồi.”
“Cô...”
“Là tôi đây, sếp, là Diệp Tiểu Nhu.”
Rốt cuộc Diệp Tiểu Nhu cũng hiểu về trạng thái chuẩn bị chiến đấu trong lời Dương Viêm, hóa ra chính anh vẫn luôn duy trì, ngay cả khi ý thức còn chưa tỉnh táo, anh vẫn cảnh giác với mọi thứ quanh mình. Chỉ khi nghe thấy người bên cạnh đáp là người một nhà, anh mới có thể làm theo lời cô, từng bước vào thang máy cùng cô.
Xét trên góc độ Tâm lý học, rõ ràng anh là một người rất khó tiến vào trạng thái thôi miên. Chí ít theo cô biết, không một nhà thôi miên nào có thể đột phá tầng ý thức mạnh mẽ bên ngoài của anh để xâm nhập vào phần tiềm thức sâu không thấy đáy của anh.
Tới tận khi đỡ anh vào căn hộ rồi bật đèn lên, để anh nằm xuống sô pha, Diệp Tiểu Nhu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cúi xuống, nói với Dương Viêm: “Này, có một người lén lút đứng ở cửa công ty, tôi đi xem là ai, anh nghỉ ngơi ở đây nhé.”
Dương Viêm cúi đầu, còn chưa mở mắt, cũng chưa trả lời cô, nhưng khi cô xoay người rời đi, chợt nghe được giọng nói yếu ớt của anh: “Diệp Tiểu Nhu.”
Diệp Tiểu Nhu dừng bước, ngoảnh lại.
“Đã dặn, không thể hành động một mình mà...”
Giọng anh thều thào, cô khẳng định thậm chí anh còn không biết đây là đâu, nhưng anh nói chuyện vẫn rất có logic: “Không được... Hành động một mình.”
Cô tới phía trước cửa sổ quan sát, có lẽ khi chọn nơi ở anh đã chú ý tới điểm này, từ cửa sổ cô có thể thấy cửa lớn công ty, đã không còn ai ở đó.
Dương Viêm tựa vào sô pha, hơi nghiêng mặt, hô hấp đều đều.
Có lẽ cảm nhận được hoàn cảnh an toàn, cuối cùng thần kinh căng thẳng của anh cũng thả lỏng, anh dần chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tiểu Nhu không dám chạm vào anh nữa, bởi vì chỉ cần hoàn cảnh có chút thay đổi cũng có thể khiến anh bừng tỉnh. Cô cố hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, lẳng lặng vào phòng mình.
Ba rưỡi sáng, đêm còn dài.
Dương Viêm đặt tay lên trán, khi dần tỉnh táo, cảm thấy xung quanh khác thường: Anh không nằm trên giường mình.