Dương Viêm đang suy nghĩ, bỗng có cuộc gọi tới, anh cúi đầu xem, là Tiêu Ngũ.
Thấy tên Tiêu Ngũ, Diệp Tiểu Nhu giật mình, lần nào người này gọi đến cũng không phải chuyện tốt, không lẽ xảy ra việc gì nữa rồi?
Dương Viêm nhận điện thoại, Diệp Tiểu Nhu chợt nghe thấy giọng Tiêu Ngũ: “Anh Viêm, anh đang ở đâu?”
Lần đầu tiên cô nghe được Tiêu Ngũ xưng hô nghiêm túc với Dương Viêm như vậy.
Có vẻ bình thường khi Tiêu Ngũ gọi “Anh”, đều sẽ xảy ra tình huống nghiêm trọng cần hỗ trợ, quả nhiên cô đã đoán trúng.
Dương Viêm nói: “Ở bên ngoài, sao vậy?”
“Việc gấp, mau đến Cục Cảnh sát một chuyến.” Tiêu Ngũ nhấn mạnh: “Rất vội, anh lái xe nhanh, tôi không đi đón anh được, chờ anh trong Cục.”
Nói xong cúp máy ngay.
Dương Viêm nhíu mày, hiển nhiên anh cũng không đoán được tình huống này.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Nơi này cách Cục Cảnh sát rất gần, anh đi đi, tôi ở đây quan sát, xem cậu ta có ở nhà không.”
Dương Viêm bảo: “Không được, cô đi cùng tôi.”
Diệp Tiểu Nhu cười cười: “Người như Trần Giai Vỹ, một mình tôi có thể xoay xở. Anh yên tâm, tôi sẽ không hành động một mình đâu. Trong lúc chờ anh, tôi sẽ quan sát ở đây, tránh việc cậu ta chạy lung tung khó tìm.”
Ngộ nhỡ án mất tích có dính dáng tới Trần Giai Vỹ thật, thì nhất định phải có người theo dõi nơi này.
Rõ ràng ở nhà nhưng không mở cửa, nơi này nhất định có vấn đề.
Cũng không phải cô tự tin, mà chỉ dựa vào vóc dáng của Trần Giai Vỹ, quả thực cô có thể ứng phó được.
May thay nơi này cách Cục Cảnh sát gần, với tốc độ của Dương Viêm, đi một chuyến nhiều nhất cũng chỉ cần nửa giờ. Dương Viêm nghĩ nghĩ, giọng Tiêu Ngũ nôn nóng như vậy, thực sự không phải việc nhỏ, anh gật đầu: “Được, tôi đi xem một chút rồi sẽ về ngay.”
Chẳng mấy chốc Dương Viêm đã lái xe đi, Diệp Tiểu Nhu dán tai lên cửa lắng nghe, cảm thấy trong nhà trọ có người thật. Lúc cô đưa tay chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe thấy tiếng bước chân, rốt cuộc người bên trong cũng chịu mở cửa.
Diệp Tiểu Nhu lập tức lùi về sau một bước.
Mặc dù thoạt nhìn người rất yếu, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Dương Viêm chỉ mất mười phút đã chạy đến Cục Cảnh sát, vừa xuống xe anh đi thẳng tới Đội Trọng án số hai.
Tiêu Ngũ thấy anh, chỉ chỉ máy tính trước mặt: “Anh xem này.”
Trên màn hình là một căn phòng tối, một cô gái bị trói tay chân.
“Bọn tôi đã xác nhận, là cô gái mấy mất tích ngày trước.” Tiêu Ngũ nói: “Bên trinh sát kỹ thuật vừa mới truy vết ra một web đen. Anh xem video này, có thể nhìn ra gì không?”
Cô gái trong video đang chìm trong trạng thái hôn mê, dễ dàng thấy sau khi bị trói, cô ấy còn bị ngược đãi, trên người chỉ mặc nội y, nhưng cũng không thể nhìn rõ vết thương. Trong căn phòng tối, ngoại trừ một số thùng carton cũ nát, họ chỉ thấy chai nước khoáng đã uống hết để cạnh cô gái.
Trong phần bình luận, có người treo giải thưởng, muốn người bắt cóc tra tấn, thậm chí là hành hạ người phụ nữ này đến chết.
- Tôi ra hai tệ, lột hết quần áo của cô ta, cưỡng hiếp cô ta.
- Cứ đợi cô ta chết thế sao? Nhàm chán quá, tôi ra năm tệ, mời SZ cắt bỏ tay chân cô ta.
- Nghe nói SZ đã bị cảnh sát bắt, đây là SZ mới sao?
Dựa vào việc đọc bình luận, có thể nhận ra SZ đã trở thành mật danh của kẻ sát nhân ở nơi tập trung tội phạm này.
Trong web đen đều giao dịch bằng tiền ảo, tức bitcoin, tỷ giá hối đoái* của bitcoin thay đổi liên tục, hiện tại một bitcoin tương đương với khoảng 50 nghìn nhân dân tệ.
*Tỷ giá hối đoái (còn được gọi là tỷ giá trao đổi ngoại tệ) giữa hai tiền tệ là tỷ giá mà tại đó một đồng tiền này sẽ được trao đổi cho một đồng tiền khác. Nó cũng được coi là giá cả đồng tiền của một quốc gia được biểu hiện bởi một tiền tệ khác.
Trong web đen tồn tại vô số kiểu livestream tàn nhẫn như vậy. “Căn cứ tội phạm” nấp ở tầng sâu internet này, người thường không tài nào tiếp xúc được, chúng còn được mã hóa nhiều lớp nên rất khó truy vết.
“Ít nhất đã trôi qua ba ngày.” Dương Viêm quan sát hai mắt cô gái trên màn hình, trầm giọng nói: “Cô ấy không hôn mê sâu, nhưng ý thức không rõ ràng, ắt hẳn đã bị bỏ thuốc.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiêu Ngũ bảo: “Người đăng tải video này tên SZ.”
Dương Viêm nhíu mày: “Thẩm Trạch?”
“Đúng, người đầu tiên bọn tôi nghĩ đến cũng là Thẩm Trạch, nữ sinh này cũng đáp ứng tiêu chí chọn nạn nhân của hắn ở mức độ nhất định. Nhưng hiện tại hắn đang bị giam giữ, còn thời gian đăng tải video này rơi vào rạng sáng hôm qua. Bọn tôi đã hỏi Thẩm Trạch, lần này hắn rất thành thật, không giở trò, nói thẳng SZ kia đang bắt chước hắn, hắn không có đồng lõa. Anh nghĩ hắn nói thật không?”
Dương Viêm trả lời: “Thẩm Trạch không có khả năng có đồng lõa, người đăng video này chắc hẳn đang cố ý lấy thân phận của Thẩm Trạch để khoe khoang bản thân, dẫn dắt người khác treo giải thưởng.”
Nếu một bitcoin tương đương năm mươi nghìn thì bây giờ giá trị giải thưởng đã lên tới mấy trăm nghìn, không ai biết rốt cuộc tên bắt cóc có xuống tay với cô gái kia không.
“Nên đây lại là một án bắt chước?” Tiêu Ngũ hít sâu một hơi, mắng: “Mẹ nó, nhóm phần tử phạm tội này hết bắt được một tên giết người lại xuất hiện một kẻ bắt chước, một đám biến thái.”
“Không truy được nguồn của video, nhưng bọn tôi đã phân tích, xung quanh nơi này hẳn sẽ có nhà xưởng, tăng âm lượng lên có thể nghe được tiếng máy móc làm việc. Trong nhà Triệu Hy Văn bị bắt cóc được quét dọn rất sạch sẽ, không có dấu vết vùng vẫy, bọn bắt cóc đã xử lý hết, hơn nữa còn phá hủy camera trước cửa nhà hàng xóm của cô ấy, năng lực phản trinh sát rất mạnh.”
Nếu không phải bây giờ Thẩm Trạch đang ở trại tạm giam, mọi người sẽ nghi ngờ chính hắn đã làm việc này.
Hiện tại, họ đã đào ra thi thể ở ba địa chỉ còn lại do Thẩm Trạch cung cấp. Từ đó, toàn bộ án mạng bị che giấu mấy năm qua đã trồi lên mặt nước, nhưng vụ án mới này khiến mắt mọi người như phủ một làn sương u ám.
Vốn cho rằng chỉ cần Thẩm Trạch khai ra, không lâu nữa họ sẽ có thể kết án, không ngờ rằng lúc này lại bắt đầu một vụ án mới.
“Chúng ta phát hiện hơi muộn, video này được tải xuống từ livestream hôm qua. Anh xem, cuối cùng hắn còn báo trước thời gian livestream lần sau, là ngày mai, nhưng chưa nói cụ thể mấy giờ, chúng ta không còn nhiều thời gian.” Tiêu Ngũ nhíu mày: “Lãnh đạo bảo tốt nhất chúng ta phải tìm thấy cô gái này trước ngày mai, nếu không sẽ mất đi một mạng người nữa. Giờ bọn tôi đang đè tin tức, không dám để lộ ra ngoài.”
Dương Viêm nói: “Không đè được đâu.”
Tiêu Ngũ: “Hả?”
“Hung thủ đăng video livestream này lên web đen, không chỉ vì giải thưởng, cũng không chỉ vì tiền.” Dương Viêm nhìn màn hình, bình tĩnh nói: “Nếu chỉ vì tiền, hắn có thể từ từ thỏa mãn đám người treo giải thưởng. Nếu muốn nhiều giải thưởng, chí ít cũng sẽ làm chút gì đó, ví dụ như bắt đầu thực hiện từng yêu cầu từ mức giải thưởng thấp trước, quay chụp cơ thể cô gái khỏa thân, xúi giục họ tăng giá. Nhưng hắn không lộ diện trong livestream, cũng không làm gì con tin, trái lại cuối cùng chỉ thông báo thời gian... Điều này chỉ có hai khả năng.”
Tiêu Ngũ nhanh nhạy đoán ra, khó tin hỏi: “Ý anh là, rất có thể Triệu Hy Văn và hắn cùng một giuộc? Livestream này chỉ là bọn họ đang làm màu?”
“Đây là khả năng thứ nhất, còn khả năng thứ hai.” Dương Viêm dừng một chút, thốt ra hai từ: “Khiêu khích.”
Tiêu Ngũ hơi hiểu ra: “Khiêu khích cảnh sát?”
Dương Viêm lắc đầu.
“Không chỉ cảnh sát, có lẽ hắn nhắm vào thành phố này, thậm chí cả hệ thống xã hội pháp quyền. Hắn là một người rối loạn nhân cách chống đối xã hội điển hình, trong lòng chất chứa căm phẫn lẫn không cam lòng, còn rất tự tin vào bản thân.” Dương Viêm quay đầu nhìn Tiêu Ngũ: “Nếu tôi đoán không sai thì video đã quay này, không chỉ mọi người có thể truy vết tới, mà ắt hẳn sẽ nhanh chóng bị tung ra ngoài.”
“Hắn cố ý để cảnh sát thấy video này.”
Tiêu Ngũ bàng hoàng.
Anh ta vừa mới hiểu ra lời Dương Viêm thì đã có người chạy tới báo đã xảy ra chuyện, ai đó đã bắt đầu tung video này lên internet, còn nói muốn vào xem trước livestream! . Hãy tìm đọc trang chính ở { 𝑇RuM𝑇RU𝑌E N.vn }
Tiêu Ngũ bỗng nhìn Dương Viêm, anh ta còn chưa mở miệng, Dương Viêm đã gật đầu: “Tôi sẽ gọi Lâm Linh đến trợ giúp nhân viên kỹ thuật của các anh, hãy cố hết sức ngăn chặn việc lan truyền video.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiêu Ngũ bảo: “Còn nữa, trước đây Thẩm Trạch nói hắn biết bạn gái của Trần Giai Vỹ ở đâu, nhưng trong danh sách nạn nhân hắn khai không có người này. Chẳng lẽ... cô gái này có liên quan với Trần Giai Vỹ sao? Không phải cô ấy chính là cô bạn gái mất tích kia chứ?”
“Không, bạn gái Trần Giai Vỹ tên Dương Tuyết Phi, lúc trước chắc mọi người đã điều tra...”
Dương Viêm đột nhiên nhận ra gì đó, sắc mặt hơi thay đổi.
Tiêu Ngũ nhìn vẻ mặt bất thường của anh, hỏi: “Sao vậy?”
Dương Viêm xoay người vội vàng ra ngoài: “Tôi cần xác nhận một việc, không cần đi cùng, chờ tin của tôi!”
Tiêu Ngũ chưa từng thấy anh sốt sắng như vậy. Dù sao thì, mặc kệ xảy ra chuyện tày trời gì, người đàn ông này cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh, nhưng lúc này quả thực anh ta cũng không rảnh để quan tâm chuyện của anh.
Vụ án bắt cóc livestream đã nước đến chân rồi, phải mau chóng điều tra rõ ràng. Bằng không, cô gái kia có thể vì tiền thưởng mà bị hành hạ đến chết trước mặt nhiều người mất!
...
Diệp Tiểu Nhu định gõ cửa, nhưng không ngờ Trần Giai Vỹ đã đến mở ra.
Cửa vừa mở, Diệp Tiểu Nhu chỉ muốn giơ tay lên bịt mũi, nhưng lễ phép đã kìm chế cô làm.
Trần Giai Vỹ trước mắt râu ria xồm xàm, đầu tóc rối bù, quần áo trên người cứ như đã mặc một tuần. Hơn nữa, xét từ mùi hăng bốc lên từ trong căn trọ, có lẽ cậu ta mặc bộ đồ này không chỉ trong một tuần, Diệp Tiểu Nhu liếc nhìn đống rác chất cạnh cửa, nhíu mày. Rõ ràng ở lần gặp trước, trông cậu ta vẫn sạch sẽ gọn gàng.
Nhưng cũng có thể hiểu, ai có bạn gái mất tích mà vẫn có thể giữ gìn cuộc sống bình thường mỗi ngày được? Nếu cậu ta tươm tất thì mới kỳ lạ đấy.
Trần Giai Vỹ nhận ra Diệp Tiểu Nhu, nhưng cậu ta chưa kịp mở miệng, Diệp Tiểu Nhu đã hỏi: “Trần Giai Vỹ, tại sao cậu không nhận điện thoại?”
“Tôi không biết, đêm qua tôi ngủ không ngon, không nghe tiếng điện thoại, có chuyện gì sao? Có phải... có phải đã có tin tức của bạn gái tôi rồi không?!”
Ban đầu khi nói chuyện, nhìn cậu ta vẫn mất tinh thần. Nhưng lúc nhắc tới bạn gái, giọng Trần Giai Vỹ mới chợt nhanh hơn, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng.
“Vẫn chưa, tôi nghĩ mình nên đến xem chỗ ở của hai người trước, để tìm thử có manh mối mất tích của cô ấy không. Cậu sống trong này đã quen, có thể sẽ không nhận ra.” Diệp Tiểu Nhu kiên nhẫn giải thích, cô biết người này đã kiệt quệ tinh thần: “Có tiện để tôi vào không?”
“Ừ, vào đi, nhà hơi bừa.”
Trần Giai Vỹ mời cô vào, vừa vò đầu vừa cười khổ: “Trước kia trong nhà luôn do Tuyết Phi dọn dẹp, mỗi lần trước khi tôi về, cô ấy sẽ quét dọn một lượt. Thật ra bình thường cô ấy cũng hơi lười, không muốn làm gì, cả ngày ở nhà cũng không muốn ra ngoài. Vốn dĩ cô ấy bảo muốn làm streamer với bạn cô ấy, nhưng lại sợ mình làm không tốt, hầy... Tôi thường nói với cô ấy tôi sẽ nuôi cô ấy, cô ấy vẫn luôn rất nghe lời, trước giờ chưa từng đi lung tung...”
“Thế à?” Diệp Tiểu Nhu thuận miệng đáp.
Có thể nhận ra, Trần Giai Vỹ thương người bạn gái này rất nhiều, chuyện gì cũng sẵn lòng chiều theo ý cô ấy.
Khi cậu ta đang lẩm bẩm, Diệp Tiểu Nhu đã nhìn quanh một vòng.
Đây giống kiểu nhà mà đôi tình nhân nhỏ mới tốt nghiệp một hai năm và có kinh phí eo hẹp sẽ thuê.
Nhà trọ nhỏ hẹp, gồm một phòng ngủ một phòng khách, còn có một gác nhỏ rất thấp, khắp nơi đều thể hiện đúng đặc trưng của một cô gái yếu ớt lười biếng. Dưới sô pha trải một tấm thảm lông màu trắng, gối ôm màu xanh hồng, chén đũa ly đều có đôi có cặp. Mỹ phẩm chăm sóc da và đồ dùng cá nhân của phụ nữ xếp lung tung trên bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh. Trong phòng ngủ dán áp-phích màu hồng nhạt, đồ trang điểm vứt bừa bộn trên bàn và bàn trà.
Ngoại trừ một số vật dụng cần thiết của nam giới và ít quần áo, quả thực không có nhiều đồ của Trần Giai Vỹ, ngược lại, đồ dùng của con gái có rất nhiều. Rõ ràng Trần Giai Vỹ không nói dối về việc này, bạn gái cậu ta thật sự luôn ở đây vào phần lớn thời gian.