Người Không Tồn Tại

Chương 1



Trong quán cafe yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ phát ra tiếng ly tách cùng muỗng chạm nhau vang lên giòn giã, Cố Dĩ Nguyên ngồi yên ở chỗ của mình, cô đem vòng tay đã đeo thật lâu tháo xuống, suy nghĩ hồi lâu không nỡ lại mang vào. Sáng sớm nay, cô nhận được điện thoại của bạn gái, chính xác mà nói là điện thoại của bạn gái trước Vương Lỵ, cùng cô nói chuyện chia tay lần nữa.

Cố Dĩ Nguyên, giới tính nữ, thích con gái, là lạp lạp* trời sinh. Cô không biết tại mình lại không thể thích nổi nam nhân, lại yêu thích mỹ nữ nhu mềm những nữ sinh mãnh mai. Từ mấy năm trước sau khi cùng người nhà xuất quỹ, cô cũng không còn liên lạc với họ, may mà đó không phải ba mẹ ruột của cô, bây giờ họ cũng có con của chính mình rồi, chắc hẳn không có cô cũng không có vấn đề gì.

*Ý chỉ người đồng tính 

Một thân một mình tới thành phố Gia Hải, dốc sức làm vài năm, Cố Dĩ Nguyên từ một luật sư nho nhỏ bây giờ trở thành kim bài luật sư cấp cao nhất. Tình yêu của cô và Vương Lỵ kéo dài 5 năm, từ năm cô 23 tuổi cho tới bây giờ 28 tuổi, lúc này người kia muốn chia tay, muốn cùng một gã đàn ông kết hôn, lý do như vậy, Cố Dĩ Nguyên không chấp nhận cũng không đồng ý. Cô cảm giác mình và Vương Lỵ còn có cơ hội vãn hồi, gã đàn ông kia mọi thứ đều không bằng mình, trừ phi đầu óc Vương Lỵ bị hư hỏng mới có thể chọn hắn.

Nghĩ rõ quyết định của chính mình, Cố Dĩ Nguyên nở nụ cười thản nhiên, giờ này trong quán cafe cũng chẳng có ai, mà Cố Dĩ Nguyên là khách quen của nơi này lại khó có dịp gặp được mỹ nữ, nhìn thấy cô sắc mặt âm trầm mấy ngày nay bây giờ mới lần đầu nhìn thấy cô cười lên, người phục vụ đi ngang qua nhìn thấy liền sửng sốt, mãi đến khi điện thoại trên bàn của Cố Dĩ Nguyên vang lên, hắn mới vội vàng dời ánh mắt.

"A lô, xin chào, tôi là Cố Dĩ Nguyên, xin hỏi có chuyện gì không?"

Tuy điện thoại hiển thị số điện xa lạ nhưng vì phòng là chuyện công việc, Cố Dĩ Nguyên vẫn nhận. Sau khi cô nói xong, bên kia là một khoảng trầm mặc yên lặng dài dằng dặc, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không có, loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy có chút tà môn, giữa lúc cô muốn cúp máy thì cuối cùng người bên kia cũng chịu mở miệng.

"Xin chào, mời cô sáng mai 7 giờ tới tham dự lễ tang của Đoạn Vũ Mật- bạn học Cao trung, địa chỉ là Phong Đào đường số 47." Người nói chuyện nghe có vẻ là một nữ nhân, nhưng giọng nói nói chuyện của người đó lại chậm rãi không giống bình thường, nó khiến người ta nghe liền cảm thấy phía sau có chút lạnh.

Lễ tang bạn học? Bỗng nhiên tin tức này tới làm cho Cố Dĩ Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc, cô cúp máy sau đó cẩn thận suy nghĩ về cái tên kia, nhưng mà kỳ lạ, cô đối với cái người tên Đoạn Vũ Mật không có quá nhiều ấn tượng. Ngày xưa, với thành tích vượt trội Cố Dĩ Nguyên là đối tượng yêu thích kết giao của cả lớp, bạn bè của cô rất nhiều, với tính cách của mình cô sẽ không chủ động đi làm quen với người khác, đều là người khác tới kết giao với cô.

Suy nghĩ hồi lâu, Cố Dĩ Nguyên phát hiện đối với con người kia hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng gì, ngay cả mặt mũi căn bản không nhớ nổi, dường như đối phương hoàn toàn không hề tồn tại. Gần đây cô xử lý một vụ kiện khó giải quyết, bị cáo bên kia là đại ca hắc đạo trộn lẫn, mà bản thân cô vì chuyện này bị không ít phiền phức. Lúc đầu Cố Dĩ Nguyên không muốn đi nhưng nghĩ tới đối phương ít ra cũng là bạn học Cao trung của mình, cũng có người gọi điện, nếu mình biết còn không đi quả là không phúc hậu.

Ra quyết định kỹ càng, Cố Dĩ Nguyên trở về nhà thật sớm, sớm lên giường nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, cô mặc một bộ tây trang màu đen, mở xe chạy đến địa chỉ kia. Dựa vào gợi ý hướng dẫn, chỗ tổ chức lễ tang dường như rất xa, ở một nơi xa xôi cạnh thành phố, Cố Dĩ Nguyên không hiểu sao phải tổ chức lễ tang ở một nơi xa xôi vậy, cũng chỉ có thể giữ vững tinh thần để tránh khỏi tai nạn này nọ.

Xe chạy hơn một tiếng mới tới nơi, tắt máy xe, nhìn kiến trúc xung quanh, làm cô tò mò là nơi đây căn bản không phải nơi cử hành lễ tang gì mà ngược lại là một mộ viên. Cố Dĩ Nguyên nhíu mày, có chút nghi ngờ tính chân thật của cú điện thoại hôm qua, cô xuống xe đi vào phía trong mộ viên, một người giữ cửa đi tới.

"Vị tiểu thư này, cô đến thăm người thân?"

"À… không phải, tôi tới dự tang lễ." Nói xong câu đó, Cố Dĩ Nguyên rất nhanh nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của người giữ cửa, chính cô cũng cảm thấy kết sức kỳ quái, thường rất ít người tổ chức lễ tang ở mộ viên, chẳnglẽ ở gần đây? Nhưng cuộc gọi hôm qua chỉ rõ địa chỉ là chỗ này.

Trong lúc Cố Dĩ Nguyên còn chìm trong hoang mang, một nữ sinh toàn thân màu đen tựa hồ thấy cô, hướng về phía cô đi tới. Nữ sinh kia một thân tây trang, mang cặp kính đen, nhìn qua rất thành thật. Người này… Cố Dĩ Nguyên có chút ấn tượng, không phải lớp trưởng của cô cao trung- Trần Tuyết sao?

"Nhất Nguyên, thật là cậu à, mới vừa rồi còn tưởng mình bị hoa mắt! Cậu xinh đẹp hơn xưa nhiều, mình thiếu chút nữa thì không nhận ra cậu, cậu nói xem, sao lớn lên cao vậy, quả thực là đại ngự tỷ siêu cấp." Trần Tuyết nhìn Cố Dĩ Nguyên ở trước mặt, đôi mắt mở to. Cao trung năm đó, người bạn học cũ này của cô chính là nhân vật quan trọng của trường, thành tích tốt thì không tính, hết lần này tới lần khác dáng người lại đẹp. Chỉ là lúc đó Cố Dĩ Nguyên còn nhỏ, khí thế kém xa vẻ cường đại của hiện tại.

Mắt thấy trước mặt là một nữ nhân mét 70, hôm nay một thân màu đen chính trang, cả cà vạt đen trên cổ, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong, mười phần cấm dục. Mái tóc dài màu cafe phiêu tán trên một bên vai, tóc mái bị cô vén ngược một bên, lộ ra một bông tai kim cương trên vành tai.

Sau khi ngũ quan phát triển, cởi bỏ những ngây ngô non nớt của tuổi trẻ, lông mi dài hơi nhướng lên, mắt phượng hẹp dài mang theo vài tia nghiêm túc quen thuộc, cánh môi thoa son đơn giản tỏa sáng lấp lánh, Trần Tuyết nhìn cảm giác không thể dời được ánh mắt, nếu để cho đám nam sinh cao trung nhìn thấy, không biết sẽ điên thành cái dạng gì.

"À… đã qua lâu như vậy, cậu còn nhớ rõ biệt danh này." Nghe Trần Tuyết gọi mình như vậy, Cố Dĩ Nguyên cười nói. Cô tên đầy đủ là Cố Dĩ Nguyên, bởi vì hai chữ sau cùng với chữ Nhất Nguyên đồng âm, làm cho mọi người trong lớp đều "thân thiết" gọi cô là Nhất Nguyên.

"Đó là đương nhiên, Nhất Nguyên gọi thân thiết hơn, được rồi, cậu cũng đến tảo mộ?" Trần Tuyết tò mò hỏi, cô vẫn không biết trong nhà Cố Dĩ Nguyên có ai qua đời, thật sự tò mò không biết tại sao cô xuất hiện ở nơi này.

"Mình? Không phải, hôm nay không phải lễ tang của bạn học cao trung của chúng ta sao? Chính là bạn… bạn Đoạn…" Cố Dĩ Nguyên cố nhớ ra tên người bạn học kia, thế nhưng, cô hoàn toàn không nhớ nổi.

"Cậu nói Đoạn Vũ Mật… tang lễ của cậu ấy kết thúc mấy hôm trước rồi mà?" Nghe Cố Dĩ Nguyên nói, Trần Tuyết tò mò hỏi ngược.

"Cái gì? Không thể nào, hôm qua điện thoại cho mình, nói là hôm nay."

"Thực sự đã kết thúc mấy hôm trước… không tin mình dẫn cậu đi xem bia mộ cậu ấy."

Nhìn vẻ mặt không tin của Cố Dĩ Nguyên, mặc dù Trần Tuyết không biết tại sao cô không tin nên dẫn cô đi vào bên trong.

"Nói thật, chuyện của Đoạn Vũ Mật thực sự quá đột ngột, lúc mình mới nhận điện thoại cũng không tin. Cậu ấy à, cao trung đặc biệt tầm thường, không nghĩ tới lên đại học lại biến thành một người xinh đẹp, mình và cậu ấy cùng trường đại học, nếu không phải cậu ấy nói với mình về cậu, mình sẽ không tin được đó là cậu ấy."

"Cậu ấy mấy năm ở đại học lăn lộn cũng không tệ, còn là hoa khôi của trường, điều kiện gia đình cũng tốt, cậu ấy còn con gái lớn của gia đình, không nghĩ tới bất ngờ bị tai nạn xe mất, thật đáng tiếc." Dọc đường đi, Trần Tuyết thấp giọng nói, mà Cố Dĩ Nguyên từ đầu đến cuối không nói được một lời, hai người tới trước mộ, ngay cái khoảnh khắc bia mộ Đoạn Vũ Mật xuất hiện trước mặt mình, Cố Dĩ Nguyên có chút tin là tang lễ thật sự kết thúc.

Cô có chút hốt hoảng, lấy điện thoại ra, bấm dãy số hôm qua gọi cho mình, gọi đi, phát hiện cú điện thoại kia là số không tồn tại.

Chuyện như vậy không khỏi khiến người ta nghĩ đến phương diện của ma quỷ, cô nhìn bia mộ trước mặt, ở trên không có ảnh chụp, từ đầu đến cuối cô cũng không thể nhớ nổi rốt cuộc dáng vẻ của Đoạn Vũ Mật ra sao, cao trung đã từng làm gì. Từ đầu đến cuối cô không nhớ nổi người kia và bản thân đã từng xuất hiện cùng nhau, cuộc gọi ngày hôm qua tại sao là cuộc gọi "ma"? Rốt cuộc là ai đang đùa dai như vậy?

"Nè, Nhất Nguyên, sắc mặt cậu sao khó coi vậy? Bất quá mình nhớ kỹ, hồi cao trung, Ngũ Mao thật sự rất thích cậu, bất quá cậu đối với cậu ấy rất xa cách, sau này cậu ấy không tìm cậu sao, sau đại học cậu ấy tìm mình muốn có phương thức liên lạc với cậu, sau đó hai cậu không gặp nhau à?" Nhìn thấy Cố Dĩ Nguyên đờ ra, Trần Tuyết còn nói thêm, nghe xong những lời này, Cố Dĩ Nguyên nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay túa ra một lớp mồ hôi mỏng.

Ngũ Mao? Đây là cái biệt danh gì chứ? Mình thật sự có cùng người kia nói chuyện sao? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có? Nghĩ đến cuộc gọi kỳ quái hôm qua, Cố Dĩ Nguyên càng nghĩ càng sợ, những lời kia của Trần Tuyết cô hoàn toàn không nghe vào tai.

"Thật ngại quá, tôi có chút khó chịu, về trước." Cố Dĩ Nguyên nói, sau cùng liếc mắt nhìn tên trên bia mộ, vội vàng rời khỏi mộ viên.