Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Chương 21



Tối hôm qua tôi ngủ xoay đầu về phía quạt điện, sáng nay thức dậythấy đầu óc rất nặng, cả người nóng ran. Nói đơn giản là bị cảm, trongmùa hè nóng bức mà bị cảm đúng là chuyện vừa dễ sợ vừa buồn hết sức.

Thế là tôi đành ở lại đại bản doanh, nhìn những người khác ngồi thuyền nhỏ mà đi.

Chung Nguyên cũng ở lại, tại vì hắn phải sửa tư liệu gì đó. Tôi bịhắn bắt uống hai bình Song Hoàng Liên Khẩu, nói thiệt chứ cái này khôngphải cho người uống, nhưng Chung Nguyên nói, nếu tôi không uống sẽ không cho ăn dưa hấu, tên này rất đê tiện, lại lấy chuyện như vậy uy hiếptôi.

Uống thuốc xong, tôi ngồi một chỗ, ôm nửa quả dưa hấu dùng muỗng nhỏxúc ăn, vừa nhìn Chung Nguyên ở bên cạnh sửa tài liệu. Bản thân mìnhngồi ăn, nhìn người khác làm việc, cảm giác thật sảng khoái >

Đáng tiếc không hoàn mỹ là, mỗi khi Chung Nguyên nghiêng đầu hámiệng, tôi phải thức thời xúc một muỗng lớn đút cho hắn, nhìn dáng vẻđắc ý được hầu hạ đó, tôi thực muốn đem nửa quả dưa kia đập vào đầu hắn, nhưng mà không dám.

Chú đầu bếp không có việc gì chạy tới tán chuyện với chúng tôi, chú quan sát một hồi rốt cục hỏi: “Hai đứa chừng nào kết hôn?”

Tôi đang ngậm dưa hấu trong mồm suýt nữa thì nghẹn, chú ơi chú suy nghĩ hay quá đi, cái này làm sao có thể…

Chung Nguyên lại bình tĩnh ngẩng đầu nhìn chú đầu bếp, mỉm cười đáp: “Tạm thời chưa định kết hôn ạ.”

Tôi không khể không cảm thán, thằng cha này thủ đoạn cao hơn mình, bị người khác hiểu lầm còn bình tĩnh được như thế, đáng tiếc tôi không vậy được, xoa xoa miệng, u oán nói với chú ấy: “Chúng cháu, khụ khụ, chúngcháu không phải như mọi người nghĩ …”

Chú đầu bếp phi thường khinh thường cười khẩy một tiếng, hình như hoàn toàn không thèm tin lời tôi nói, tôi rất buồn a.

Chung Nguyên ghé vào tai tôi, tủm tỉm nói: “Biết tại sao anh không giải thích chưa?”

Lúc này, chú đầu bếp ho khan hai tiếng, nói: “Không quấy rầy nữa” rồi nhẹ nhàng rời đi, để lại tôi không có đường chối cãi ngồi đực mặt.trong giây phút đó tôi bi thảm phát hiện ra, chuyện giữa tôi và ChungNguyên không thể giải thích rõ rồi, chỉ có cách duy nhất là hắn tìm bạngái hoặc tôi tìm bạn trai.

Trong hai cách đó, tôi cân nhắc một lúc, phát hiện ra Chung Nguyêntìm bạn gái dễ dàng hơn, dù sao hắn cũng là tai họa, người thích hắnnhiều lắm, ngay cả cô bán tạp hóa cũng nhớ hắn mà. Nhưng tại sao ChungNguyên chưa có bạn gái? Tuy chuyện này hắn chưa nói qua, nhưng cùng hắntiếp xúc nhiều như vậy, có thể dùng từ “như hình với bóng” để hình dung, nếu hắn có bạn gái thì tôi đã biết rồi.

Tôi đột nhiên nhớ ra Chung Nguyên từng xem sách tâm lý tình yêu trong thư viện, lại thông qua tôi mời Tứ cô nương tham gia đi thực tiễn, nhưvậy, vậy …

Đáp án hình như có rồi, tôi vuốt cằm suy nghĩ xa xôi một lát, nghiêmtúc nói với Chung Nguyên: “Chung Nguyên, hay là, ngươi giúp ta theo đuổi Tử Kiện, ta giúp ngươi theo đuổi Tứ cô nương?”

Chung Nguyên đang gõ bàn phím bùm bùm liền ngừng lại, xoay qua đối diện tôi, nheo mắt lại, vẻ không thể tin: “Em nói cái gì?”

Tôi đọc ra tín hiệu nguy hiểm trong mắt hắn, tôi suy đoán chắc làchuyện riêng của hắn bị tôi biết được nên thẹn quá hóa giận, vì thếthoải mái vỗ vỗ vai hắn, hào sảng cười nói: “Thực ra tâm tư của ngươiđối với Tứ cô nương ta đều biết, Tứ cô nương cũng có ấn tượng tốt vớingươi … hai chúng ta là ai nào, không cần khách khí nha. Ha ha …”

Sắc mặt Chung Nguyên trầm xuống, nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên hắn đè tôi xuống sàn, sau đó cả người đè lên người tôi, ánh mắt nhìn tôi rấtlạ, cúi đầu, chậm rãi tiến sát gần.

Tôi hoảng sợ, không biết là thằng cha này lại bị cái chứng gì, chẳngphải chuyện riêng bị phát hiện sao, cũng có gì đâu, tuy là tôi biết Tứcô nương không nhất định là thích hắn, nhưng chưa chắc không được mà …

Tôi động tay muốn đứng lên, nhưng lại bị hắn dứt khoát ấn ngược lại,một tay hắn giữ vai tôi, ánh mắt nheo lại, lạnh lùng nói: “Anh và Tứ cônương không có khả năng, em và Lục Tử Kiện cũng không có khả năng.”

Tôi không biết là bị lời nói của hắn dọa hay là bị khí chất khủng bốáp đảo, tóm lại mất tinh thần, ngây ngốc hỏi: “Tại … tại sao?”

Đúng lúc này cửa phòng khách mở ra, chú đầu bếp tiến vào lớn tiếnghỏi: “Tiểu Mộc Đồng, tối nay cháu muốn ăn gì?” Nói tới đây đột nhiênngừng, chú nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó ho khan hai tiếng, nói:“Ngượng quá … hai đứa tiếp tục, tiếp tục …”

Tôi mới phát hiện tư thế của tôi và Chung Nguyên lúc này rất mờ ám,vì thế xấu hổ đẩy hắn ra, đứng lên, ánh mắt mơ hồ nói: “Phiền ngươi tựtrọng một chút”

“Tự trọng?” Chung Nguyên lập lại từ này, đột nhiên mỉm cười, giơ ngón trỏ lên dí dí vào đầu tôi: “Đồ ngốc”

Tôi ôm đầu, kì quái nhìn hắn, thằng cha này cảm xúc mau thay đổithiệt, một giây trước còn tức giận vì bị phát hiện thì giây sau lại cười một cách thần kì, cũng không biết sao hắn vui như vậy, thấy người kháclúng túng thì rất vui sao? Lương tâm thằng cha này lủng một lỗ to rồi!



Buổi tối trước khi đi ngủ Nhất Nhị Tứ quây quần ngồi kể chuyện phiếmmới biết được, hôm nay lúc 6 người bọn họ ra ngoài cũng không có chialại thuyền, nói cách khác, Tứ cô nương với Lục Tử Kiện hai người ngồicùng một thuyền suốt cả ngày!

Tôi bất an kéo cánh tay Tứ cô nương, hỏi: “Mày có bắt nạt Tử Kiện không?”

Tứ cô nương mất kiên nhẫn đẩy tay tôi ra, đáp đại: “Không có”

Tiểu Nhị cười nói: “Đương nhiên không có, Lục Tử Kiện hái cho nó quátrời đài sen thôi, nó rất thích mà, lúc trở về còn có một con chó bựmuốn cắn nó, Lục Tử Kiện hiên ngang khí phách đứng ra che chắn, sau đóđuổi con chó kia đi, chậc chậc, anh hùng cứu mỹ nhân nha!”

Tôi càng nghe càng không bình tĩnh, được ở chung với Tử Kiện, được Tử Kiện anh hùng cứu mỹ nhân, đây là những chuyện mà tôi tha thiết ước mơa, chuyện tốt như vậy sao lại chỉ xảy ra cho Tứ cô nương chứ … Qúa lãngphí, lấy thân thủ của nó, cần gì Tử Kiện phải cứu, chỉ cần một đá của nó thì con gì cũng tàn phế, nói coi, người thực sự cần Tử Kiện cứu là tôinè ….

Lão Đại nhìn rõ suy nghĩ trong lòng tôi, nó vỗ vỗ đầu tôi, hiền lànhthân thiết nói: “Tam đầu gỗ a, mày đừng mơ tưởng Tử Kiện nữa đi, cả đờinày mày không thoát khỏi bàn tay Chung Nguyên đâu!”

Tôi: “…”

Thế là tôi càng thêm buồn rầu.

….

Ngày hôm sau là ngày nghỉ ngơi, đám nam sinh đi ra ngoài mua vé xelửa, tôi cùng Nhất Nhị Tứ nhàn rỗi không có gì làm, chuyển sự chú ý vàocây hạch đào ở sân sau.

Trong sân sau của nhà Tử Kiện có một cây hạch đào rất lớn, trĩu nặngnhững trái đào tròn tròn căng mọng như quả trứng gà. Lúc hạch đào mọctrên cây thì bên ngoài là một lớp vỏ màu xanh, hạch đào bình thườngchúng ta ăn thực ra chính là loại này. Buồn cười là Nhất Nhị Tứ bọn nóchỉ nhìn thấy đào hái xuống rồi trong thành phố bán, chứ bao giờ tận mắt nhìn thấy đào mọc trên cây, cho nên khi tôi nói với bọn nó trái này làhạch đào, cả ba đứa đều tỏ vẻ hoài nghi. Nhất là Tứ cô nương, nó nhấtquyết không tin, còn nói cái gì mà Tam đầu gỗ là đồ ngốc tao không chấp.

Vì thế nên tôi rất giận, tính hái xuống vài trái rồi lột lớp vỏ màu xanh đi cho tụi nó nhìn mà học hỏi thêm kiến thức.

Cây đào này rất cao, đứng ở dưới không tài nào hái được, tôi bèn chàxát hai tay, bắt đầu trèo lên. Bản lĩnh cao cường nhất của tôi là trèocây với leo tường, tuy cái cây này rất cao, còn cong vẹo, nhưng tôi leolên chẳng tốn mấy sức.

Tứ cô nương thấy tôi leo lên, cũng khoái chí ôm thân cây cào cào định leo. Vừa thấy đã biết không có kinh nghiệm rồi, cũng may thân thủ củanó tốt, miễn cưỡng cũng trèo lên được. tôi ngồi trên cây, cười hì hìnhìn cái mặt cố hết sức của nó, rất có cảm giác thành tựu. nói thật, Tứcô nương đầu óc thông minh lại biết đánh nhau, tôi nếu đem so với nóđúng là không hơn gì, lúc này đương nhiên được thể tự cao một chút.

Tứ cô nương không phục, nắm nhành cây, hung tợn trừng mắt nhìn tôi.

Đột nhiên dưới tàng cây có người la lên: “Mấy em làm gì vậy, mau xuống đi.”

Tôi khom người xuống thì thấy hóa ra là mấy người đi mua vé đã về, vừa mở miệng chính là Chung Nguyên.

Tứ cô nương leo cây vốn đã dụng hết sức, lúc này phía dưới lại cóngười nói chuyện, nó bị phân tán, dưới chân trượt một cái, rơi xuống,cùng lúc đó lòng tôi cũng thót một cái. Tứ cô nương lúc này đã leo đượcmấy thước, tuy rằng có học qua công phu gì, nhưng đột nhiên ngã xuốngnhư vậy cũng rất nguy hiểm, không may xương đùi xương gì gì có làm saothì khổ.

Đúng ngay thời khắc mấu chốt, có một người động thân lao ra, mở rộngvòng tay, vững vàng tiếp được Tứ cô nương. Nó sau khi qua cơn kinh ngạcphục hồi tinh thần lại, yên lặng nhìn người cứu mình, bốn mắt nhìn nhau, có cảm xúc gì đó rất khó hiểu bùng cháy …

Tôi ngồi trên cây, yên lặng rơi lệ, bởi vì người lao ra kia chính làTử Kiện. Trời cao ơi, câu chuyện kinh điển này sao không xảy ra với tôi, tại sao giấc mộng anh hùng cứu mỹ nhân lại xảy ra lần nữa mà nhân vậtchính vẫn lại là Tứ cô nương a …

Tôi ngồi trên cây, đau lòng muốn chết, bỗng nhiên nghe thấy Chung Nguyên ở dưới la lớn: “Đầu gỗ, em còn không xuống nhanh.”

Tôi hoảng sợ, tay nắm không chặt, thiếu chút nữa cũng ngã xuống giống Tứ cô nương, Chung Nguyên nhìn thấy tôi bị xấu mặt, trong lòng có vẻhớn hở: “Đồ ngốc, em định nhảy thẳng xuống hả?”

Tôi trừng mắt liếc Chung Nguyên một cái, nhanh nhẹn trượt từ trên cây xuống, vừa quay đầu lại thì bắt gặp cảnh Tử Kiện buông Tứ cô nương ra,sau đó dịu dàng an ủi vỗ nhẹ lên vai nó, hình ảnh thiệt là đẹp, đángtiếc tôi chỉ là người đứng xem.

Chung Nguyên xoa xoa đầu tôi, nói: “Leo cây ha, em giỏi lắm hả?”

Tôi chụp tay hắn lại, hướng Tử Kiện nói: “Lục sư huynh, anh hãy nói với Tứ cô nương đi, cây này là cây hạch đào.”

Tử Kiện cẩn thận liếc mắt nhìn Tứ cô nương một cái, chỉ thấy nó đangkhông phục trừng mắt nhìn tôi, quệt quệt miệng. Thế là Lục sư huynhthành thực tốt bụng nhân phẩm đạo đức tốt nhất của tôi quay mặt quahướng khác, không thành thực chút nào nói: “Anh … anh không biết là câygì.”

Tôi rơi lệ, đại ca à anh muốn lừa ai, anh lớn lên ở đây mà không biết là cái cây gì? Cho dù muốn che chở Tứ cô nương cũng đâu cần phải vậy …Chỉ hươu bảo ngựa, thiệt giống nhau, cấu kết làm việc xấu.

Dưới tài bẻ cong sự thật của Tử Kiện, Tứ cô nương giữ được mặt mũi.Nó đắc ý nhìn tôi một cái rồi xoay người rời đi, Tử Kiện đành nhìn tôicó lỗi, nói khẽ với tôi một câu: “Ngại quá, cây này đúng là hạch đào.”Nói xong vội vàng chạy đuổi theo Tứ cô nương.

Tôi toát mồ hôi, đại ca, anh nói lúc này thì có ích gì >

Lão Đại nhéo nhéo má tôi, Tiểu Nhị béo cằm tôi một cái, người quađường Giáp, người qua đường Ất lặng lẽ thở ngắn than dài trong một lúcrồi cũng tản đi.

Tôi cùng Chung Nguyên đi song song sau cùng, Chung Nguyên nhìn haithân ảnh phía trước, nói với tôi: “Em không biết bọn họ là một đôi rấtxứng sao?”

Tôi giận, hai người bọn họ xứng hay không xứng liên quan gì tới ngươi.

Chung Nguyên lại nhếch miệng cười: “Cho dù em không thấy thế thì bọn họ vẫn là một đôi rất xứng.”

Tôi khóc không ra nước mắt.