“Cậu không thể ăn cay đúng không? Có cần gọi phục vụ đổi một phần không cay không?”
An Nghi thử thăm dò hỏi cậu, sợ cậu cảm thấy ngại không dám nói.
“Không cần đâu.”
Ninh Tinh Hà không muốn cô bị mất hứng, vì cậu biết An Nghi rất thích ăn cay.
An Nghi làm sao không thể cảm nhận được cậu đối với cô có bao nhiêu dung túng.
Có lúc cô có thể cảm nhận được Ninh Tinh Hà đối với cô có chút quá tốt, vì mọi thứ cậu đều thuận theo cô,mà không có ý kiến gì.
Cô sợ mình sẽ bị cậu làm hư, đến lúc đó biến thành làm người ta thấy ghét mình thì phải như thế nào?
Suy nghĩ của con gái rất kỳ lạ, nghĩ tới nghĩ lui chính là bay đi xa luôn rồi.
An Nghi rất thích mùi vị của món bún cá này, phảng phất hương thơm và vị chua của chanh, kết hợp với vị cay của ớt cùng mùi vị cá tươi ngon, húp một ngụm cũng đủ cảm thấy sảng khoái.
An Nghi ăn rất ngon miệng, một miếng lại tiếp một miếng, căn bản không ngừng được.
Ngược lại là Ninh Tinh Hà, mỗi lần gắp, đều giống như dùng sức lực cả một đời, tràn đầy do dự.
An Nghi quan sát cậu mấy lần, thấy cậu ăn mà cũng có thể đau khổ như thế, thật sự không nhẫn tâm.
“Cậu đừng cố ăn nữa, ngày mai vẫn còn phải tham gia thi đấu, nhỡ chẳng may ăn rồi lại bị đau dạ dày thì làm sao…”
An Nghi nói tới nói lui rồi đột nhiên dừng lại, cô cau mày hối hận, trong lòng nghĩ cái miệng quạ đen này nói cái gì thế?
Ninh Tinh Hà chú ý đến biểu cảm thay đổi của cô, nhịn không được cười.
“Yên tâm, tớ không có yếu đến vậy đâu.”
An Nghi bĩu môi, nhịn xuống không nói thêm cái gì nữa.
Thấy khuôn mặt nhỏ của cô vì ăn cay mà biến thành đỏ bừng bừng, trên trán toát mồ hôi nữa, Ninh Tinh Hà rút ra hai tờ giấy đưa qua cho cô.
Ai ngờ An Nghi thấy thế liền nói: “Cậu trực tiếp lau cho tớ luôn là được rồi.”
Nghe thấy thế, cậu hơi ngơ ngác một chút, cả người đều cảm thấy căng thẳng.
Động tác của Ninh Tinh Hà có chút cứng nhắc, rất nhanh giúp An Nghi lau hai cái sau đó rụt tay lại.
An Nghi thấy bộ dạng của cậu, mắt híp lại, nhân cơ hội cố ý hỏi, “ Ninh Tinh Hà, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ tiếp xúc với con gái à?”
Nghe cô hỏi như thế, Ninh Tinh Hà có chút khó chịu.
Cậu như thế, cô không phải nên vui mừng mới đúng sao?
“Ừm, tớ không giống cậu, còn có một thanh mai trúc mã là Mộ Cảnh Nhiên kia.”
“…” An Nghi vốn muốn hỏi cậu, ai ngờ lại bị cậu lật ngược thế cờ.
Hai người ăn xong liền đi đến trạm tàu hỏa cao tốc, sau khi đến đó, Ninh Tinh Hà trước tiên đi lấy vé tàu mà cậu đã đặt trên mạng từ trước.
Mắt thấy sắp tới thời gian tàu đến, vì vậy hai người cũng không còn cơ hội để nói chuyện nữa.
An Nghi luôn kiềm chế đáy lòng sự buồn bã và chua xót, không biểu hiện ra trước mặt cậu.
Ở ga tàu có rất nhiều cặp tình nhân sắp phải đối diện với cảnh chia xa, bọn họ đều đứng đó và ôm đối phương thật chặt, đầy bịn rịn không muốn rời xa.
Xem tới một cảnh như thế An Nghi vừa có chút đỏ mặt, vừa có chút hâm mộ.
Lúc nào, cô và Ninh Tinh Hà mới có thể như vậy, tự nhiên phóng khoáng ôm đối phương?
Tay của cô căng thẳng nắm chặt góc áo, có chút vô hồn mở miệng nói, “Bây giờ cậu đi, mấy ngày nữa tớ sẽ không thể nhìn thấy cậu.”
“Ba bốn ngày.”
Ninh Tinh Hà im lặng nhìn cô, trong mắt đều là dịu dàng.
An Nghi “Ừm”, sau đó nói: “Đến đó, cũng cần phải ăn ngon, ngủ đúng giờ.”
Cô cảm thấy chính mình nói có chút dư thừa, lại nhịn không được muốn nói, vì như vậy mới có thể ở cùng cậu thêm một chút nữa.
“Được. Tớ hiểu rồi.”
Ninh Tinh Hà rất nghiêm túc mà đồng ý.
“Cậu không cần áp lực, thả lỏng thi cho tốt, cố lên!”
An Nghi trầm mặc chốc lát, đột nhiên lại mang một mặt tươi cười đối với cậu nói.
Ninh Tinh Hà thấy bộ dạng đáng yêu của cô, rất muốn xoa xoa đầu cô, chẳng qua sự kích động này cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
“Được rồi, tớ lên đây, cậu nhanh đi về đi.” Ninh Tinh Hà mặt đầy không yên tâm, vẫn dặn cô nhất định gửi biển số xe taxi cho cậu.
An Nghi cảm thấy Ninh Tinh Hà hiện tại quá cẩn thận rồi, cô đã lớn như thế này, có thể có chuyện gì xảy ra được chứ?
Nhìn theo Ninh Tinh Hà đi vào trạm, An Nghi mới luyến tiếc không nỡ quay người đi.
Cô ra cổng bắt taxi, đợi sau khi lên xe cô gửi biển số xe taxi cho Ninh Tinh Hà.
Sau khi cậu xem xong, rất nhanh trả lời qua ba chữ: Rất nghe lời.
An Nghi thấy câu trả lời này, mặt phút chốc liền đỏ.
…
Mất hai giờ, Ninh Tinh Hà đã đến thành phố Thịnh Huy.
Sau khi đến đây, cậu đầu tiên là nói cho An Nghi.
An Nghi rất thích trạng thái hiện tại của hai người, trong tình trạng mập mờ không rõ ràng lại giống như được che một tầng vải mỏng, hai người đều đủ cẩn thận từng li từng tý đối mặt với đoạn tình cảm này.
Ninh Tinh Hà chụp một tấm ảnh bầu trời gửi cho An Nghi, thấy cậu đang ở thành phố xa lạ, trong lòng An Nghi đột nhiên xuất hiện một cảm giác mong đợi.
Cô rất muốn tương lai có thể cùng Ninh Tinh Hà cầm tay nhau đi qua rất nhiều thành phố khác nhau, bất cứ cậu ở đâu, cô đều sẽ đến cùng cậu.
Nghĩ đến đây, An Nghi đột nhiên ý thức được một điểm rất quan trọng.
Với thành tích hiện tại của Ninh Tinh Hà, nhất định là muốn nhập học ở trường đại học trọng điểm của thủ đô, tuy rằng thành tích của cô không đủ để đỗ vào, nhưng cũng cần tranh thủ nỗ lực mới có thể cùng cậu học chung một thành phố! Bằng không chẳng lẽ phải yêu xa?
Vì không muốn cô lo lắng, ngay cả địa chỉ khách sạn cũng gửi cho An Nghi, địa điểm cách địa phương thi đấu của cậu không xa.
An Nghi nghĩ tới cậu ngày mai cần thi đấu, cũng ngượng ngùng không muốn quấy rầy cậu, bảo cậu mau nằm xuống nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần thật tốt.
Bản thân Ninh Tinh Hà không lo lắng, thấy biểu hiện của An Nghi nghiêm túc như thế, nhịn không được muốn cười.
Sao mà cảm thấy cậu dường như sắp lên chiến trường vậy?
“Mặt trời vẫn chưa xuống núi, tớ hiện tại đi ngủ, không phải là quá sớm sao?”
Ninh Tinh Hà tiếp đó phản hồi lại An Nghi một câu như vậy.
…
Ngày hôm sau, An Nghi đến lớp học, nhìn thấy chỗ ngồi để trống của Ninh Tinh Hà, vẫn cảm giác không thích ứng được.
Cô biết cậu tám giờ phải tham gia thi đấu rồi, vì vậy trước mười phút thi đấu bắt đầu, gửi cho cậu một tin nhắn ngắn.
“Cố lên, tớ tin tưởng thực lực của cậu, cố gắng phát huy thật tốt rồi sẽ không sao nữa.”
Ninh Tinh Hà không trả lời cô, chắc hẳn nộp điện thoại lên rồi.
Trong lòng An Nghi lo lắng không yên, thời gian lên lớp cũng nhịn không được lại nghĩ cậu sẽ có thể phát huy như bình thường không, đây đơn giản giống như tâm tình lo lắng của ba mẹ dành cho con trai.
Mắt thấy đã đến giờ cơm trưa, An Nghi vẫn chưa nhận được hồi đáp của Ninh Tinh Hà, trái tim nhỏ không khỏi thấp thỏm.
Lạc Tiêu thấy An Nghi như người mất hồn, đoán rằng nhất định có liên quan đến Ninh Tinh Hà.
“Không phải chỉ là một ngày không gặp cậu ấy thôi? Cậu phải đến mức này rồi sao?”
“Không phải.” An Nghi lắc lắc đầu, sau đó nói lẩm bẩm: “Sáng sớm tớ gửi tin nhắn ngắn cho cậu ấy, đến hiện tại vẫn chưa trả lời.”
“Rất bình thường, có thể là vẫn chưa thi đấu xong! Cậu thả lỏng đi, không cần phải căng thẳng như thế.”
“Ừm.”
An Nghi cũng không biết mình là bị làm sao, cảm thấy còn căng thẳng hơn là cô lên sân thi đấu.
Cuối cùng, sau khi An Nghi ăn cơm trưa xong, nhận được tin nhắn của Ninh Tinh Hà.
Cậu gửi cô một câu: 【 Tất cả đều thuận lợi, không cần lo lắng.】
An Nghi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt căng thẳng trên mặt thả lỏng ra xuất hiện một nụ cười.
…
Ninh Tinh Hà đi ba ngày, tâm tình An Nghi cũng bay mất đi ba ngày.
Buổi tối ngày hôm nay, An Nghi sớm làm bài tập xong thì nằm trên giường nghỉ ngơi. gửi qua cho Ninh Tinh Hà một tin.
“Cậu làm việc xong chưa?”
Tuy rằng cô không rõ mỗi ngày cậu làm cái gì, nhưng cảm thấy cậu rất bận.
Ninh Tinh Hà trả lời rất nhanh, “Vừa mới tắm xong rồi nằm xuống.”
Xem tới bốn chữ “Vừa mới tắm xong” này, An Nghi nhịn không được suy nghĩ bay xa hơn.
Cậu nói như vậy, là muốn dụ dỗ cô sao?
An Nghi đã mấy ngày không gặp cậu, thật sự rất nhớ cậu, cô muốn cùng cậu mở video nói chuyện, nhưng Ninh Tinh Hà không chủ động đề xuất, làm cô cũng ngại ngùng, sợ cậu cảm thấy cô không dè dặt.
Đang lúc An Nghi còn nghĩ, Ninh Tinh Hà đột nhiên gửi qua cho cô một tin nhắn — —
“Bên tớ mưa rồi.”
An Nghi trộm nhếch môi cười, thuận tiện nói: “Tớ rất muốn xem thử mưa bên đó với bên này có gì khác nhau.”
Câu nói vừa nói chưa qua một phút, Ninh Tinh Hà quay một video chuyển qua cho cô.
“Không có cái gì không giống.”
Gửi chính là gửi, vẫn còn nghiêm túc nói một câu như vậy.
“…”
An Nghi cảm thấy rất cạn lời, cậu thật sự không hiểu hàm ý trong câu nói của cô sao?
Cô ném điện thoại lên trên giường, giận dỗi không muốn nói chuyện với cậu.
Đơn giản chỉ là một tên ngốc.
Ninh Tinh Hà đầu bên này rất lâu không nhận được câu trả lời, cảm thấy rất kỳ lạ, thử thăm dò vì vậy gọi điện thoại cho cô.
An Nghi nghe tiếng chuông Wechat quen thuộc reo, giật mình, ý thức được vì thế nghe điện thoại.
Mà khi sau khi nghe điện thoại cô mới phát hiện, không phải là gọi video…
“Sao mà không nói chuyện?”
Ninh Tinh Hà đợi một hồi không nghe thấy âm thanh của An Nghi, không khỏi cảm thấy kỳ lạ liền hỏi.
An Nghi bĩu môi, vẫn không nói chuyện.
Cố ý giận dỗi cậu.
Cho dù cô rất rõ ràng, hai người vẫn chưa là bạn trai bạn gái, cô vẫn chưa có tư cách giận dỗi cậu.
“Hửm?”
Âm cuối Ninh Tinh Hà lên cao, lại có chút nghi hoặc.
“Không biết muốn nói gì.”
An Nghi ấp úng mở miệng, sau đó lẩm bẩm: “Tớ đã mấy ngày không gặp cậu rồi.”
Ninh Tinh Hà vẫn không hiểu được lời nói bóng gió của cô, bộ dạng chính đáng trả lời: “Ngày mai tớ về rồi.”
Nói chuyện với trai thẳng mệt mỏi quá.
An Nghi bất đắc dĩ đỡ trán, thẳng thắn trực tiếp hỏi: “Cậu không thể mở video một chút sao?”
Ninh Tinh Hà nghe đến câu này, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cậu nhịn cười, di chuyển đến bên cửa sổ, sau đó mở video.
“Cậu muốn xem mưa đúng không?”
An Nghi vẫn cảm thấy rất kích động, vì nháy mắt đầu tiên là có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của cậu, không nghĩ tới là tiếng ào ào của mưa.
Trong nháy mắt đó, cô không biết làm sao để hình dung được tâm trạng cạn lời của mình.
Mời một đại thần toán học, cứu cô ra khỏi sự mù mịt trong tim giờ phút này.
An Nghi không biết, Ninh Tinh Hà đang luôn cố nhịn cười.
An Nghi tức giận muốn treo điện thoại trước, trong màn hình đột nhiên nhảy ra một gương mặt quen thuộc.
An Nghi tiếp đến ý thức cũng mở video của mình.
Ninh Tinh Hà nhất định là vừa tắm xong, tóc đen ướt vẫn còn đang nhỏ giọt.
Trên người mặc một áo sơ mi, hai nút áo ở phía trên chưa cài, lộ ra đường viền cổ mịn màng, trần đầy khí chất kiêu ngạo, lại còn có thể nhìn ra bộ dạng tùy ý.
Cô chưa bao giờ thấy qua bộ dạng như vậy của cậu, ngang ngược không chịu trói buộc, dường như có loại cảm giác hư hỏng lưu manh, cô nhìn đến ngây người.
An Nghi không biết, thời khắc Ninh Tinh Hà nhìn cô cũng là ngẩn ngơ.
Cô gái nhỏ có một mái tóc đen rủ xuống như thác nước, trên người mặc bộ ngủ hai dây, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn, đều có thể nhìn rõ xương quai xanh, còn có bờ vai mượt mà, bị sợi tóc che chắn như ẩn như hiện, trông cũng tràn đầy mê hoặc.
Hai người nhìn đối phương, đều bị ngăn cách qua màn hình.
Hồi lâu, An Nghi mới định thần lại, xuyên qua màn hình mới chú ý đến trang phục mình mặc, dọa cô “A” một tiếng, vội vàng che camera lại.
Thật là quá xấu hổ, Ninh Tinh Hà sẽ không vì thế mà nghĩ cô đang cố ý quyến rũ cậu chứ?
Mặt An Nghi đầy quẫn bách, mở mắt len lén nhìn màn hình điện thoại, muốn xem phản ứng của Ninh Tinh Hà như thế nào, thấy vẻ mặt cậu đầy ý cười nghiền ngẫm.
“Tớ buồn ngủ rồi, không nói với cậu nữa.”
An Nghi thật đang không biết làm như nào để thản nhiên đối mặt với cậu, rất nhanh nói xong sau đó tắt video.
Cô chôn mình vào trong chăn, ảo não điên cuồng đập vào chăn.
Qua một buổi tối, không biết Ninh Tinh Hà có thay đổi ấn tượng về cô không.
An Nghi đang sụp đổ, đột nhiên nghe thấy điện thoại reo.
Cô mở ra nhìn một cái, là Ninh Tinh Hà gửi cho cô một tin nhắn.
“Rất xinh đẹp, nhưng không thể để cho người khác thấy.”
Xem xong tin nhắn này, An Nghi lại năm trên giường bắt đầu lăn lộn.
Cô muốn hét lên với cả thế giới, Ninh Tinh Hà đẹp trai cũng rất biết trêu ghẹo nha!!
…
Ngày hôm sau, buổi tối Ninh Tinh Hà về thành phố Minh lúc bảy giờ.
Tối muộn, An Nghi cũng không thể đi đón cậu, có chút tiếc nuối, chỉ có thể mong đến thứ hai có thể gặp cậu ở trường học.
Ninh Tinh Hà rất sớm đã đến trường, vì cậu cũng muốn sớm một chút gặp An Nghi.
Kết quả lúc cậu đang đi đến phòng học, phát hiện An Nghi vốn dĩ đã đến, đến so với cậu còn sớm hơn.
Trong không gian ánh nắng đổ lên hai người, cả hai đều tràn đầy ý cười.
Ninh Tinh Hà ngồi xuống phía sau, An Nghi quay đầu xuống, hỏi cậu: “Cậu đến sớm thế, sao không ngủ nhiều một chút nữa?”
“Cậu nói xem?”
Ninh Tinh Hà nhân tiện hỏi ngược lại cô.
Nhìn thấu thâm ý trong ánh mắt cậu, An Nghi đỏ mặt.
Từ sau khi An Nghi biết Ninh Tinh Hà, mặt cô giống như thường xuyên phát sốt…
Kỳ thực hai người nói chuyện cũng không có gì đáng nói cả, vì hai người đều đã nói qua Wechat rất nhiều, chẳng qua chính là mong đợi tận mắt nhìn thấy đối phương.
“Tớ đã học thuộc bài rồi.”
An Nghi cũng thuận theo quay đầu qua, giả vờ nghiêm túc xem sách.
Chỉ là xem đi xem lại, cô lại nhịn không được nhớ lại cuộc gọi video tối qua…
Ninh Tinh Hà nhìn cô, có chút buồn cười hỏi: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
“Không có.” An Nghi theo bản năng lập tức phản bác: “Cậu có việc gì thì nhanh nói đi.”
“Mấy ngày này có bài nào cậu không biết không? Tớ giảng lại cho cậu.”
“Nên là tớ giảng cho cậu mới đúng chứ! Cậu đã mấy ngày nay đều không có lên lớp.”
An Nghi nói xong câu này, đột nhiên cảm thấy chính mình rất ngốc.
Cậu có thể đi tham gia thi đấu toán học, nhất định là đều đã nắm rõ toán học của cấp ba, cô nói câu như vậy cũng quá buồn cười rồi.
“Cậu coi như chưa nghe thấy đi.”
An Nghi nói xong, vội vàng lấy lại sách còn có vở ghi của mình, bảo cậu rằng mình có thể tự hiểu bài.
Cô nhất định cần nỗ lực học tập, để đỗ đại học cùng thành phố với cậu.