Trở về phòng khách sạn, nhớ lại khoảnh khắc Ninh Tinh Hà vừa tỏ tình với mình, An Nghi vẫn ngỡ như một giấc mơ.
Lúc Lạc Tiêu thấy khuôn mặt của người nào đó tràn ngập nét si mê mà cười cười thi không khỏi ho khan hai tiếng.
An Nghi dần lấy lại tinh thần, sau đó quay sang nhìn cô bạn của mình.
“Cậu đang có chuyện gì vui vậy? Cười không ngớt thế kia kìa.”
“À…” An Nghi chớp chớp mắt sau đó đưa ra một lời cảnh báo: “Tớ nói xong thì cậu không được đánh tớ đâu nhé?”
“Cậu nói đi.”
Lạc Tiêu khẽ nheo mắt, trong lòng gần như đã đoán được đáp án.
“Tớ…Tớ cùng với cậu ấy đã xác định mối quan hệ, chính thức ở bên nhau rồi.”
Ánh mắt của An Nghi có phần né tránh, hơi ngượng ngùng.
Lạc Tiêu bật dậy từ trên giường, hỏi: “Ai là người chủ động trước?”
“Cậu ấy.”
“Hai người các cậu mới ra ngoài có hơn một tiếng đồng hồ, vậy rốt cuộc cậu ấy đã nói cái gì mà khiến cậu nhanh chóng đồng ý tới vậy?”
“Thật ra cũng không nói gì nhiều lắm nhưng có nhắc tới chuyện kia…Cậu hiểu ý tớ chứ?”
Lạc Tiêu làm bộ bất đắc dĩ mà lắc đầu nhưng trong lòng vẫn hết sức hào hứng.
“Chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng đã thoát khỏi danh sách những người độc thân rồi.”
Nói xong cô ấy liền chạy tới trước bàn, không biết từ đâu mà lấy ra hai chai cocktail rồi đưa cho An Nghi một chai.
“Dẫu sao thì đó cũng là một tin tốt, cùng nâng ly chúc mừng nào.”
“Thật sự thì mọi thứ đối với tớ dường như rất không chân thực.”
“Bình thường thôi, một thời gian nữa khi hai cậu đã ở bên nhau lâu rồi sẽ quen hết cả.”
“Cậu nói cứ như cậu đang có người yêu vậy.”
Lạc Tiêu nghe xong liền trừng mắt với cô, “Cậu đừng chạm vào nỗi đau của tớ nữa có được không? Mấy nữa lên đại học tớ nhất định sẽ tìm bạn trai.”
“Thật à?”
“Đương nhiên rồi.”
Đêm ngày hôm đó, cả hai cô gái cùng nằm trên một chiếc giường, trò chuyện hồi lâu.
…
Đúng 8 giờ sáng ngày hôm sau, Ninh Tình Hà như thường lệ đứng ở cửa khách sạn, lần này không chỉ có mình cậu mà còn có thêm một người bạn cùng phòng tên Cao Tử Khiêm.
Lạc Tiêu đi theo An Nghi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy cậu bạn đẹp trai đứng cạnh Ninh Tinh Hà, trái tim cô ấy bỗng chốc đập loạn.
“Người kia là ai vậy?”
Nghe Lạc Tiêu hỏi vậy, An Nghi nhỏ giọng giải thích với cô: “Cậu ấy là bạn cùng tập luyện kiêm bạn cùng phòng của Ninh Tinh Hà.”
“Khó trách tại sao cậu ấy lại đẹp trai như vậy! Trông cậu ấy chẳng khác gì một minh tinh cả.”
Vừa nói chuyện, hai cô gái đi tới trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy Ninh Tinh Hà, An Nghi không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, ánh mắt có phần né tránh, không dám nhìn cậu.
Tuy nhiên, Ninh Tinh Hà đã kéo cô lại bên mình, nắm lấy tay cô, những ngón tay khẽ đan vào nhau.
Lạc Tiêu thấy hai người họ đứng cạnh nhau thì rất phấn khích, cô ấy giả bộ ho khan: “Anh chàng đẹp trai này là ai vậy?”
“Xin chào mọi người, tôi tên là Cao Tử Khiêm. Trước đây tôi đã từng gặp chị dâu một lần rồi.” Dứt lời, Cao Tử Khiêm mỉm cười nhìn An Nghi.
An Nghi lễ phép mỉm cười với cậu ấy: “Tôi tên là An Nghi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Hôm đó muộn quá, không thể cùng chị dâu nói chuyện, vừa hay hôm nay tôi rảnh muốn mời anh Ninh và chị dâu đi ăn một bữa.”
“Vậy thì ngại quá.”
“Không sao, không sao, anh Ninh cũng thường mời tôi ăn cơm mà.”
Tính cách của Cao Tử Khiêm khá phóng khoáng và sôi nổi, hơn nữa rất chân thành.
Nói xong cậu ấy nhìn về hướng Lạc Tiêu, mỉm cười với cô ấy.
Lạc Tiêu nhanh chóng giới thiệu bản thân: “Tôi tên Lạc Tiêu, là bạn tốt của An Nghi.”
“Ừm, rất vui được gặp cậu.” Nụ cười của Cao Tử Khiêm vừa tự nhiên lại vừa tràn đầy năng lượng khiến Lạc Tiêu bỗng cảm thấy chóng mặt.
“Chắc mọi người ở đây đều chưa ăn cơm, chúng ta cùng đi qua cửa hàng đặc sắc gần đây đi.”
Nghe Cao Tử Khiêm nói xong, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
Cậu ấy trở thành người hướng dẫn đưa bốn người tới nhà hàng nổi tiếng gần đây.
Ninh Tinh Hà ngồi đối diện An Nghi nên Lạc Tiêu cứ thế ngồi đối diện Cao Tử Khiêm.
Ánh mắt hai người thình lình chạm nhau, Lạc Tiêu vô tình nhìn thấy nốt ruồi nơi khóe mắt cậu ấy, hốt hoảng cúi đầu.
Về phần ăn uống thì Cao Tử Khiêm là một người khá sành ăn, An Nghi và Lạc Tiêu không biết gọi món gì nên đã nhờ cậu ấy gợi ý cho mình mấy món cậu ấy cảm thấy vừa miệng.
Ninh Tinh Hà ngồi một bên nên không có cơ hội được lên tiếng, đột nhiên cậu cảm thấy sai lầm khi đưa cậu bạn cùng phòng tới.
Dưới sự giới thiệu của Cao Tử Khiêm, An Nghi và Lạc Tiêu bắt đầu gọi món.
Cao Tử Khiêm gọi người phục vụ đến, nói một tràng tiếng ngoại ngữ lưu loát như tiếng mẹ đẻ với phục vụ, rồi bảo cô chọn món.
Nghe thấy cậu ấy thành thạo ngoại ngữ như vậy, An Nghi và Lạc Tiêu đều sững sờ.
An Nghi ghé lại gần Ninh Tinh Hà hỏi cậu, “Đây là ngôn ngữ chính của cậu ấy à?”
“Cậu ấy chỉ dùng để giao tiếp cơ bản thôi.”
Ninh Tinh Hà nói xong còn cố ý giải thích thêm, “Cậu ấy chỉ mới nói tiếng nước ngoài trước khi tới đây học thôi.”
Cậu nói những lời này với An Nghi ý bảo bản thân mình cũng không hề thua kém gì Cao Tử Khiêm cả.
Nghe Ninh Tinh Hà nói vậy An Nghi hiểu ý gật đầu.
“Tôi nghe anh Ninh nói, mọi người ở đây đều chỉ mới tốt nghiệp cấp ba thôi có đúng không?” Cao Tử Khiêm không muốn để bầu không khí lắng xuống nên tìm chủ đề để nói chuyện.
Lạc Tiêu nhìn thấy chiếc răng khểnh của cậu ấy, trái tim nhỏ bé không khỏi đập nhanh hơn một nhịp.
Chẳng lẽ tình yêu ghé sớm vậy sao?
“Đúng vậy, bọn tôi đều vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, bây giờ vẫn còn chưa biết kết quả.”
Cao Tử Khiêm gật đầu, sau đó lại nói: “Thật ra thì tôi cũng bằng tuổi với mọi người, chẳng qua tôi gia nhập công ty giải trí từ rất sớm, lúc đó còn chưa học xong cấp ba nữa. Tôi rất thích âm nhạc, vậy nên sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ đi học tại một số nhạc viện.”
“Thật ra học đại học thì sau này ra trường cũng chỉ phải tìm một công việc kiếm sống, cậu là một người có ước mơ và sự lựa chọn riêng của chính mình, đó là điều mà rất nhiều người không thể làm được.” Ngay sau đó Lạc Tiêu nói một câu.
Nghe qua giọng nói của bạn mình, An Nghi liền cảm thấy có gì đó bất ổn.
Sao lại hiền dịu tới vậy được?
Đương nhiên Lạc Tiêu không phát hiện ra bới vì mọi chuyện đều diễn ra hết sức tự nhiên.
Trò chuyện được một hồi thì những món ăn hết sức tinh xảo cuối cùng cũng được bưng lên bao gồm: Thịt nướng, unadon, tất cả đều là những món đặc trưng của nhà hàng.
“Cậu mau ăn thử món unadon này đi, siêu ngon mà không hề tanh.”
“Được.” Thấy cậu ấy nói với mình, Lạc Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó không nhịn được mà hỏi: “Cậu thường xuyên tới đây dùng bữa hả? Trông có vẻ rất thân thuộc.”
“Tôi cũng tới đây được vài lần rồi, tuy rằng phải tập luyện từ sáng đến tối nhưng lại có đam mê đọc các bài giới thiệu của các blogger ẩm thực thế nên đã vài lần được biết tới nhà hàng này.”
Mắt Lạc Tiêu sáng lên ngày sau khi nghe thấy cậu nói lời này.
“Cậu cũng thích đọc các bài giới thiệu về ẩm thực sao? Tôi cũng rất thích đọc chúng.”
“Có vẻ hai chúng ta đều là những người có niềm đam mê với việc ăn uống.”
“Tôi đúng chuẩn là một tín đồ của các món ăn ngon. Đối với tôi, được ăn ngon chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.”
“…”
Nghe hai người họ nói chuyện một hồi, khóe môi An Nghi bỗng lộ ra một nụ cười tinh ranh.
Hai người bọn họ có vẻ khá hợp nhau, trông qua chẳng có chút ngại ngùng nào khi mới gặp lần đầu cả.
Sau khi ăn xong, Ninh Tinh Hà nói rằng tiếp tới bọn họ sẽ đi tham qua vài điểm du lịch ở gần đó, Cao Tử Khiêm nghe xong liền nói: “Bằng không thì chúng ta tách làm hai đi! Tôi không muốn biến thành bóng đèn.”
Lạc Tiêu nghe cậu ấy nói như vậy liền cúi đầu trầm tư.
Là một người chị em tốt, An Nghi sao không hiểu chút tâm tư nhỏ bé kia cơ chứ!
Bởi vậy nên cô liền mượn thời cơ mà nói: “Được rồi, tôi thấy cậu với Lạc Tiêu có khá nhiều điểm chúng. Đi với nhau khẳng định sẽ hợp hơn là đi với bọn tôi.”
“Hả…”
Lạc Tiêu rất ngạc nhiên, tại sao cô không hỏi ý kiến của cô ấy gì hết vậy?
An Nghi vẫy tay với cô ấy sau đó rời đi cùng Ninh Tinh Hà.
“Vậy chúng ta cùng đi nào.”
Cao Tử Khiêm nói với cô ấy.
Lạc Tiểu chỉ có thể giả bộ biểu cảm “Bất đắc dĩ” mà đi theo cậu ấy.
…
Sau khi Ninh Tinh Hà và An Nghi trở thành một cặp thì họ không còn được tự nhiên như trước.
Nếu trước khi yêu nhau cô vẫn luôn có một cảm giác thấp thỏm thì bây giờ trong lòng An Nghi lại luôn mong đợi rốt cuộc cậu sẽ đưa cô đi đâu và làm gì, tóm lại là sự kì vọng ngày một lớn hơn.
Con người mà, lòng tham chính là một loại bản năng.
“Đêm qua em ngủ có ngon không?” Ninh Tinh Hà đột nhiên hỏi.
Thật ra An Nghi đã trằn trọc mắt cả đêm hôm qua, nhưng khi nghe cậu hỏi như vậy liền cố ý đáp: “Em ngủ rất ngon, đến rạng sáng mới chợt tỉnh lại.”
Nơi đầu tiên cậu đưa An Nghi tới là một thánh địa hết sức lãng mạn, đã có rất nhiều bộ phim truyền hình tới đây để sử dụng khung cảnh này. Còn các cặp tình nhân mỗi khi ghé qua nơi này đều sẽ mua một chiếc khóa khắc tên họ rồi móc lên phần dây xích ở phía kia. Giống như đôi tình nhân bọn họ sẽ mãi mãi gắn kết với nhau.
An Nghi không phải là một người mê tín, nhưng nếu đối phương là Ninh Tinh Hà thì cô nguyện được thử một lần.
Thế là hai người cùng đi mua một cái ổ khóa, ghi tên mình lên rồi tìm chỗ treo.
Trùng hợp thay, tại nơi đó cũng có một cặp đôi đang đứng, sau khi họ nghe thấy giọng nói của Ninh Tinh Hà với An Nghi liền ngạc nhiên quay lại, khuôn mặt thể hiện rõ sự phấn khích khi gặp cố hương tại nơi đất khách quê người.
“Xin chào, chúng tôi cũng là người Trung Quốc.”
Nghe vậy An Nghi liền đáp lại: “Xin chào.”
Sau đó cô gái lại hỏi: “Hai bạn quen nhau lâu chưa?”
Nghe câu hỏi này, An Nghi cảm thấy có chút xấu hổ.
Bọn họ mới chỉ ở bên nhau có một ngày!
Cô gái thấy An Nghi không trả lời cũng không gặng hỏi thêm nữa, sau đó liền cười và nói: “Hôm nay là ngày kỉ niệm năm năm quen nhau của bọn tôi, cách đây hồi lâu khi chúng tôi yêu nhau có tới đây để treo móc khóa, vừa rồi cũng tìm lại được nó. Thật hy vọng tình cảm của hai bạn cũng sẽ thật dài lâu.”
An Nghi rất biết ơn lời chúc phúc của họ, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy một điều khó có thể lí giải — —
Nếu một ngày nào đó cô và Ninh Tinh Hà chia tay thì phải làm sao đây?
Ngay sau khi bọn họ xác định mối quan hệ, cô cũng đã từng nghĩ tới con đường chia ly. An Nghi biết bản thân cô là một người khá bi quan, không Ninh Tinh Hà có giống mình không nữa.
Hai người bọn họ cùng nhau treo chiếc ổ khóa đó lên, vừa định rời đi thì An Nghi lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của một cô gái.
Cô ấy ngồi xổm một mình ở đó, hẳn là trước đây đã tới nơi đây cùng bạn trai chỉ có điều giờ họ đã chia tay rồi.
Thấy một màn như vậy, An Nghi tâm trạng đột nhiên trầm lại.
Cho nên tới lúc cô cùng Ninh Tinh Hà xuống núi, cô nhìn cậu không chút suy nghĩ mà nói: “Ninh Tinh Hà, chúng ta sẽ mãi mãi không buông tay nhau, có được không?”
Ninh Tinh Hà khẽ cau mày, không rõ tại sao cô lại hỏi câu này.
“Anh chỉ muốn mãi mãi ở bên em, còn những vấn đề khác thì chưa từng nghĩ tới.”
Cậu thậm chí sẽ không bao giờ dám nói tới hai chữ “Chia tay” bởi vì cậu sẽ không thể nào gánh vác nổi cái hậu quả nặng nề phía sau.
“Được.”
An Nghi thấp giọng đáp lại.
Cô vẫn luôn hiểu rõ bản thân mình bởi lẽ cô là một người nhạy cảm, luôn cảm thấy thiếu đi sự an toàn. Cô sợ rằng tương lai sẽ đòi hỏi thêm nhiều điều từ chính tình yêu của cậu…
Hiện tại nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Tất cả mới chỉ là một sự khởi đầu mà thôi!
An Nghi lắc lắc đầu, gạt bỏ hết đi những suy nghĩ rắc rối trong đầu. Nụ cười ngọt ngào khi xưa lại xuất hiện trên gương mặt cô.