Trong giấc mơ, Ứng Hàn Thời lại quay về nhà tù ở Đế quốc. Xung quanh tối lờ mờ, chỉ có một tia sáng ở trần nhà chiếu xuống. Anh ngồi ở một góc, chân tay đều bị xích. Thời gian như ngừng trôi. Anh đếm nhẩm từng giây từng phút. Mãi đến tầm chạng vạng, cuối cùng cũng có người kéo ô cửa nhỏ ở góc tường, đẩy khay thức ăn vào trong.
“Mời ngài Lưu Tinh dùng bữa.” Người lính gác ngục cất giọng cung kính.
“Cảm ơn. Tình hình Diệu Nhật như thế nào rồi?”. Anh hỏi.
Người lính gác im lặng một lúc rồi thở dài: “Tình hình khá tệ. Theo các báo cáo của Viện khoa học, nhiều vùng phát sáng đã bùng nổ, bóng tối đang thôn tính hằng tinh của chúng ta. Nghe nói, những người giàu có đã lên máy bay bỏ đi những nơi khác. Dân đen như chúng tôi chắc là chết gục ở đây thôi.” Dừng một lúc, anh ta hỏi: “Ngài sẽ được đưa đến nơi an toàn phải không ạ?”.
Ứng Hàn Thời không trả lời, chỉ ngước nhìn tia sáng trên đỉnh đầu.
Một thời gian sau, anh nghe thấy tiếng khóc của người lính gác.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” anh hỏi.
Người lính gác kéo ô cửa nhỏ, sụt sịt: “Ngài chỉ huy. Hoàng đế bệ hạ đã băng hà rồi. Đế quốc Diệu Nhật đang trên đà diệt vong…”.
Ứng Hàn Thời không khỏi kinh ngạc. Đối với anh, Hoàng đế bệ hạ là một sự tồn tại đặc biệt. Anh còn nhớ rõ khi được bổ nhiệm làm sỹ quan chỉ huy vào năm mười tám tuổi cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hoàng đế trong phòng hội nghị. Ngài chỉ lớn hơn anh vài tuổi. Dù còn trẻ nhưng ngài nổi tiếng tâm tư thâm trầm, không bao giờ để lộ cảm xúc vui buồn.
Câu đầu tiên Hoàng đế nói với anh là: “Tinh Lưu. Ta đã được nghe nói nhiều về cậu. Cậu rất xuất sắc.” Khóe miệng ngài nở nụ cười nhàn nhạt.
Hoàng đế đã trao cho Ứng Hàn Thời quyền lực to lớn. Ngài nhiều lần đề bạt anh, để Lưu Tinh tự do hoạt động trong vũ trụ. Nhưng cũng chính ngài đã hạ bệ Ứng Hàn Thời khi anh đang ở trên đỉnh cao, tống anh vào ngục. Anh là Lưu Tinh của Đế quốc, nhưng cũng là Lưu Tinh trong lòng bàn tay của Hoàng đế.
Lệnh bắt giữ anh vừa được ban bố, cả lô cốt vũ trụ đều nhốn nháo. Đám tâm phúc tụ tập ở buồng chỉ huy. Có người mạnh dạn đưa ra ý kiến: “Ngài chỉ huy, chúng ta khởi nghĩ đi! Chúng tôi quyết không để ngài chịu oan ức”.
Người khác lập tức phản bác: “Khởi nghĩa gì chứ? Dù khả năng chiến đấu của Lưu Tinh hơn người bình thường nhưng cũng đâu phải là đối thủ của Hoàng đế?”.
Đúng thế, trên cõi đời này còn tồn tại người Tinh Lưu không thể đánh bại thì đó chính là Hoàng đế. Gen của Hoàng tộc là nền tảng văn minh của Đế quốc. Đã nhiều năm chưa có người nào được chứng kiến Hoàng đế ra tay, nhưng ai cũng biết, vũ khí ánh sáng của Tinh Lưu cũng không địch nổi sức chiến đấu của Hoàng đế.
Điều quan trọng hơn là, Ứng Hàn Thời chẳng bao giờ có ý định phản bội. Anh giơ tay ra hiệu mọi người im lặng rồi tháo huy chương chỉ huy hạm đội, đồng thời mở miệng: “Tôi theo các anh về Đế đô”.
“Hoàng đế bệ hạ sao có thể chết được?” Anh hỏi người lính gác.
Anh ta thở dài: “Nghe nói, trong lúc rời khỏi tinh hệ Diệu Nhật, hạm đội bảo vệ Hoàng đế đã đụng độ hạm đội quân nổi loạn của chỉ huy Lin. Sức chiến đấu của Hoàng đế bệ hạ và thực lực của hạm đội bảo vệ hoàn toàn có thể đè bẹp kẻ địch. Nhưng đúng lúc đó, Diệu Nhật lại bùng nổ một đợt vùng sáng mới, khiến toàn bộ đội bảo vệ bị hủy diệt. Phi thuyền của Hoàng đế và chỉ huy Lin đâm vào nhau. Hai bên đành phải tiến hành cuộc chiến trên bộ… Cuối cùng có người nhìn thấy, sĩ quan Lin lái máy bay trốn thoát còn phi thuyền của Hoàng đế bệ hạ bị rơi, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy”.
Nghe xong, Ứng Hàn Thời trầm mặc hồi lâu. Anh không ngờ, vị Hoàng đế tối thượng trong lòng người dân Đế quốc lại thiệt mạng bởi một tai nạn ngoài ý muốn.
Sau đó, anh dần dần nghiệm ra một điều, thế sự vô thường, vũ trụ luân hồi cũng chỉ vậy mà thôi. Đế quốc Diệu Nhật với nền văn minh đạt đến đỉnh cao cũng chẳng thoát khỏi bàn tay của số phận.
Một thời gian sau, người lính gác cũng không còn xuất hiện nữa. Thảm họa đã lan đến hành tinh này, khiến nhà tù bị sụp đổ. Trước khi bị chôn vùi, cuối cùng anh cũng rút vũ khí ánh sáng ra, thoát khỏi bóng tối. Khi Ứng Hàn Thời quay về, Đế Đô phồn hoa ngày nào giờ đã thành đống đổ nát điêu linh. Anh như kẻ vô gia cư lang thang trên đường phố, vô thức đi tới cảng không gian chuyên dụng. Nơi này cũng vắng lặng, chỉ còn lại mấy chiếc phi thuyền cũ kĩ.
Ứng Hàn Thời đến khu vực dành riêng cho hạm đội Phượng Hoàng, liền nhìn thấy chiếc phi thuyền “Tinh Quang Diệu” vốn thuộc về mình. Buồng chỉ huy vẫn còn ánh sáng đèn. Anh lên phi thuyền, chậm chậm đi xuyên qua hành lang, qua khoang nghỉ ngơi của phi công giờ đây không một bóng người. Tới phòng chỉ huy, anh bắt gặp Tiểu John đang đứng bất động bên cửa sổ.
Rất nhiều kí ức trùng lặp trong não bộ của Ứng Hàn Thời. Cho đến khi một tia sáng dần dần lan rộng, bao trùm cả người anh. Anh lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ nằm bên cạnh mình, khẽ gọi tên anh: “Ứng Hàn Thời, anh mau tỉnh lại đi! Em sẽ trao cho anh tất cả những gì anh muốn”.
Anh muốn mở mắt nhìn cô nhưng không được, chỉ có thể lẩm bẩm hỏi lại: “Tất cả ư?”.
Sau một hồi yên lặng, anh lại nói: “Anh hiểu rồi. Em hãy nhắm mắt lại, để anh…” Để anh chiếm hữu mọi thứ thuộc về em.
“Lão đại, anh đang nói chuyện với em đấy à? Anh tỉnh rồi phải không?” Giọng nói quen thuộc của Tiêu Khung Diễn trở nên rõ ràng bên tai. Ứng Hàn Thời liền mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong căn phòng tràn ngập ánh nắng. Tiêu Khung Diễn quỳ một chân bên cạnh giường, mắt nhắm tịt, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
“Tiểu John, chú đang làm gì vậy?”
Anh chàng người máy hé mắt, cất giọng tội nghiệp: “Lão đại, đây cũng là câu em muốn hỏi anh đó. Anh định là gì Tiểu John thế?”.
“Chú hãy đứng xa ra một chút đi!” Hai má anh hơi phiếm hồng.
Tiêu Khung Diễn thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng lên, lùi lại phía sau mấy bước.
“Tình hình thế nào rồi?” Ứng Hàn Thời hỏi.
Anh chàng người máy báo cáo những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, sau đó nói: “Em đã bảo quản con chip rồi, mọi việc tiến triển rất thuận lợi”.
Ứng Hàn Thời gật đầu, đảo mắt một vòng: “Cẩn Tri đâu rồi?”.
Tiêu Khung Diễn đáp: “Mấy ngày nay, cô ấy ở đây suốt, thậm chí buổi tối còn ngủ trên giường của anh nữa. Tiểu Tri nghỉ làm bao nhiêu ngày, mà giờ nghỉ nữa chắc sẽ bị đuổi việc mất. Thế là sáng nay, cô ấy và Trang Xung đến thư viện rồi”.
Ứng Hàn Thời mỉm cười.
“Nghe nói chiều nay cô ấy và Trang Xung bị ông Giám đốc thư viện bắt viết bản kiểm điểm.” Tiêu Khung Diễn tiết lộ.
Ứng Hàn Thời liền ngồi dậy. Anh khẽ nhíu mày khi vết thương đau buốt. Tiêu Khung Diễn liền đỡ anh: “Trời ơi, tuy sắp khỏi nhưng anh cũng phải cẩn thận chứ? Không được vận động mạnh đâu đấy!”
“Ừ!” Ứng Hàn Thời ra hiệu anh không cần đỡ mình. Anh tư xuống giường mặc áo sơ mi rồi cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Tiêu Khung Diễn không bất ngờ vì anh đã sớm đoán ra Ứng Hàn Thời sẽ đi tìm Cẩn Tri ngay sau khi tỉnh lại. Anh ta thậm chí còn cá cược với Trang Xung rằng ngài chỉ huy sẽ lập tức lao về phía Cẩn Tri như con cún con khao khát được chủ nhân khen ngợi…Khụ khụ, ví von này mạo phạm đến Ứng Hàn Thời nhưng xin thứ lỗi, anh ta tạm thời không nghĩ ra câu từ nào thích hợp hơn.
Tuy đang bị thương nặng nhưng vào giờ khắc này, sắc mặt của Ứng Hàn Thời vẫn điềm tĩnh, dáng vẻ ung dung, thong thả. Tiêu Khung Diễn thầm nghĩ: Boss quả nhiên vẫn là người đàn ông chững chạc, có khả năng kiềm chế mạnh mẽ.
Chờ Ứng Hàn Thời lên xe, anh ta vẫy tay: “Anh hãy cẩn thận vết thương…” Còn chưa nói hết câu, chiếc porsche đã phóng mất dạng.
Tiêu Khung Diễn quyết định thu lại nhẫn xét vừa rồi. Ngài chỉ huy rõ ràng là vô cùng khát khao được gặp Cẩn Tri mà.
Cẩn Tri bỗng chống cằm ngẫm nghĩ. Nhiễm Dư ngồi bên cạnh, tay cầm bút ghi ghi chép chép: “Chuẩn bị một bữa ăn cho anh ấy?”
Cẩn Tri lắc đầu: “Đồ mình nấu làm sao ăn được”.
Nhiễm Dư lại hỏi: “Hay là cậu đan áo, cạo râu cho anh ấy? Không được nữa thì gấp hạc giấy đi!”
Cẩn Tri vẫn lắc đầu. Sau khi Ứng Hàn Thời bất tỉnh, cô rất muốn làm việc gì đó cho anh. Vấn đề là ở chỗ…Tiêu Khung Diễn quá toàn năng nên chẳng cần cô động tay. Cô gõ gõ vào tờ giấy: “Tối qua, Tiêu Khung Diễn đã gấp liền tù tì một ngàn con hạc giấy để cầu nguyện sáng nay Ứng Hàn Thời tỉnh lại. Cậu thử nói xem, mình còn có thể làm gì đây?”.
Nhiễm Dư phì cười: “Mình rất muốn gặp anh chàng người máy đó”.
Vì đã xác định mối quan hệ với Ứng Hàn Thời nên Cẩn Tri quyết định chia sẻ bí mật này với cô bạn thân. Nhiễm Dư tuy láu táu nhưng rất kín miệng nên Cẩn Tri mới yên tâm kể cho cô nghe. Về phần anh chàng bụi đời của cô bạn, rõ ràng cô cảm thấy hai người có vấn đề nhưng Nhiễm Dư sống chết không chịu tiết lộ mà chỉ lắc đầu: “Đừng nhắc đến anh ta nữa”.
Hai cô gái lại tiếp tục nghiên cứu xem Cẩn Tri nên làm gì để chăm sóc bạn trai. Nhiễm Dư đột nhiên cất giọng mờ ám: “Anh ấy bị thương thì cậu lau người cho anh ấy đi!”
Cẩn Tri liếc bạn một cái: “Sau cậu toàn nghĩ mấy thứ đó thế?”.
“Anh chàng nhà cậu có thân hình không tồi”. Nhiễm Dư huých tay bạn: “Anh ấy có cơ bắp không?”.
Cẩn Tri đáp khẽ: “Tất nhiên rồi!”. Nhiễm Dư nheo mắt hỏi tiếp: “Có cơ bụng sáu múi không?”.
Cẩn Tri ngẫm nghĩ, bình thản đáp: “Hơi hơi”.
Nhiễm Dư “woa” một tiếng. Cẩn Tri lườm bạn: “Đồ háo sắc!”
Cẩn Tri mỉm cười. Ở dưới đường, Ứng Hàn Thời ngồi yên trong ô tô, gương mặt đỏ ửng. Cảm giác cái đuôi và đôi tai sắp lộ ra ngoài, anh phải hết sức kiềm chế. Một lúc lâu sau, anh mới xuống xe, đi vào trong thư viện.
“Tri, đến lúc chúng ta đi kiểm điểm rồi.” Trang Xung đứng lên.
“Ừ!”
Trong văn phòng Giám đốc, sau khi đọc xong bản kiểm điểm, Cẩn Tri và Trang Xung đứng nghiêm, nghe ông Giám đốc răn dạy: “Tôi biết cô cậu tương đối xuất sắc, nhưng liên tục nghỉ mười mấy ngày, gọi điện cũng không được, viết kiểm điểm lại chỉ có tám trăm chữ. Bản của Cẩn Tri còn tạm chấp nhận được. Trang Xung, bản của cậu trên mạng đúng không? Tôi đã từng đọc trên Baidu….’
Cẩn Tri chẳng mấy tập trung. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ, đếm từng chiếc lá cây. Không biết Ứng Hàn Thời bao giờ mới tỉnh lại?
Đúng lúc này, hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Cẩn Tri giật mình, nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Phát hiện ra cô hơi thất thần, ông Giám đốc tỏ ra tức giận: “Tạ Cẩn Tri, cô nhìn đi đâu thế?”.
Cẩn Tri không trả lời, chỉ dán mắt vào người đàn ông vừa đi tới. Sắc mặt Ứng Hàn Thời nhợt nhạt, ngực vẫn còn băng bó. Anh mỉm cười nhìn cô, đôi mắt sâu hun hút. Trang Xung và ông Giám đốc cũng phát hiện ra sự có mặt của anh, Trang Xung cười toe toét.
Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu với họ: “Xin lỗi đã làm phiền.” Sau đó, anh quay về phía Cẩn Tri. Cô liền đi đến bên anh.
“Này, tôi còn chưa nói xong cơ mà? Cô đi đâu thế?”. Giám đốc cất cao giọng.
Đợi Cẩn Tri ra ngoài, Trang Xung lập tức đóng cửa rồi nói với Giám đốc: “Chú cũng từng trải qua thời thanh niên rồi còn gì? Mình cháu tiếp tục nghe chú chỉ bảo là được”.
Trống ngực đập thình thịch, Cẩn Tri bất giác không thể thốt ra lời. Mấy hôm nay quen nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh của anh trên giường bệnh, bây giờ anh lại đứng trước mặt cô, thần sắc hơi tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn rất dịu dàng như thường lệ.
Ứng Hàn Thời cúi xuống, kéo cô vào lòng. Cẩn Tri ôm chặt thắt lưng anh, hít hà mùi hương toát ra từ cơ thể anh. Một lúc sau, anh tìm kiếm đôi môi cô, trao một nụ hôn nồng nàn. Đầu óc Cẩn Tri trống rỗng, cô không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, chỉ chìm đắm trong nụ hôn của anh.
“Ứng Hàn Thời..” Cô khẽ gọi tên người yêu. Anh không đáp mà tiếp tục hôn cô với động tác mạnh mẽ khiến cô không có cách nào kháng cự.
“Khụ…”Cuối cùng cũng có người đi qua, đánh động một tiếng.
Cẩn Tri vội đẩy người anh. Lúc này, Ứng Hàn Thời mới chịu buông cô ra.
“Anh khỏi rồi à?” Cô hỏi.
“Ừ!”
“Anh tỉnh lại từ bao giờ thế?”.
“Mới vừa nãy.”
Cẩn Tri cắn môi, có chút hối hận hôm nay lại đi làm.
“Bao lâu nữa em mới hết giờ?” Anh hỏi.
“Còn hai tiếng nữa.” Cô cười: “Chắc em không thể trốn việc được nữa rồi”.
“Anh sẽ ở dưới đợi em.”
“Vâng! Em tiếp tục đi nghe giáo huấn đây!”
Vừa định quay người, cô lại bị anh khéo vào lòng. Anh đột nhiên chạm môi vào vành tai, khiến toàn thân cô bủn rủn. Sau đó, anh mới buông tay để cô đi vào văn phòng.
Sau khi bị khiển trách, Cẩn Tri quay về chỗ ngồi, tiếp tục làm việc. Còn hơn một tiếng nữa mới hết giờ làm, đối với cô mà nói, mỗi giây mỗi phút đều là nỗi dày vò dài vô tận. Chuông điểm hết giờ vừa vang lên, cô liền cầm túi xách, chạy nhanh xuống dưới.
Nhiễm Dư dõi theo bóng lưng bạn, lắc đầu nói với Trang Xung: “Cẩn Tri đúng là lún sâu thật rồi”.
Cẩn Tri lên xe. Chiếc Porsche nhanh chóng rời khỏi thư viện, hòa vào dòng xe cộ trên đường phố. Cô hỏi: “Vết thương của anh còn đau không?”
Quả thực vẫn hơi đau, nhưng Ứng Hàn Thời đáp: “Hết đau rồi”. Cẩn Tri yên tâm, dõi mắt về phía trước: “Chúng ta đi đâu đây?”.
Ứng Hàn Thời im lặng vài giây mới trả lời: “Đến nhà em có được không?”
Cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Lâm Tiệp và hai người đàn ông đang tạm thời sống ở nhà anh, mà thời khắc này, cô không muốn bị người nào khác quấy rầy.
“Tiểu Tri, anh có thể nghe lời hứa của em không?” Anh đột nhiên hỏi.
Cẩn Tri nhướng mày nhìn anh. Anh vẫn dõi mắt về phía trước, gương mặt nghiêng ửng đỏ. Thấy cô lặng thinh, anh lại cất giọng kiên định: “Xin em hãy hứa với anh”.
Cẩn Tri cụp mi, bình thản mở miệng: “Em nguyện ở bên Lưu Tinh trọn đời trọn kiếp”.
Căn hộ của Cẩn Tri gần Thư viện nên chỉ một lát sau đã đến nơi. Ứng Hàn Thời đỗ xe rồi dắt tay cô lên nhà. Bây giờ là tầm xế chiều, cả hành lang vắng lặng tựa như cả thế giới chỉ có hai người.
Vừa vào nhà, Cẩn Tri nói: “Anh ngồi chơi đi. Em rót nước cho anh”.
Ứng Hàn Thời liền nắm tay cô. Hai người nhất thời im lặng. Anh giơ tay kia lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt, môi và cổ cô. Ngón tay mềm mại và mát lạnh của người đàn ông khiến trái tim Cẩn Tri run rẩy. Sau đó anh cầm tay cô đưa lên môi, hôn từng ngón một.
Cẩn Tri đi làm cả ngày nên thân thể toàn mùi mồ hôi. Thế là cô rụt tay về: “Em đi tắm đã!”
Ứng Hàn Thời lại nghiêng đầu hôn lên cổ cô một cái rồi mới đáp lại: “Được!”
Hồi còn ở bên không gian song song, hai người đã từng đụng chạm thân mật nhưng không hiểu sao, trong lòng Cẩn Tri vẫn có chút e ngại. Cô tắm rửa trong tâm trạng mất tập trung, một lúc sau mới mặc một bộ váy ở nhà rồi đi ra ngoài.
Ứng Hàn Thời đang ngồi trên giường. Anh không bật đèn nên trong phòng tối mờ mờ. Áo sơ mi của anh đã cởi hai chiếc cúc trên cùng. Đôi tai nhọn lộ ra ngoài, chiếc đuôi ngoe nguẩy ở sau lưng. Gương mặt của anh đỏ như quả cà chua chín, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời, nhìn cô đăm đăm.
Cẩn Tri hơi ngẩn người, vô số hình ảnh bất chợt vụt qua trước mắt. Một phút sau, hai má cô nóng ran, mạch máu toàn thân sôi sục. Cổ họng cũng khô rát, hai cánh tay buông thõng cũng hơi run run.
Cô từ từ tiến lại gần Ứng Hàn Thời. Không hiểu tại sao, vào thời khắc này, bỗng dưng cô lại muốn bỏ chạy. Phát giác sự biến đổi tâm trạng của Cẩn Tri, anh liền kéo cô vào lòng.
Cẩn Tri cứng đờ người. Anh kéo cô ngồi xuống, ghé sát tai hỏi nhỏ: “Vừa rồi em nhìn thấy gì thế?”
Cẩn Tri im lặng. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có nhịp tim ngày càng nhanh trong lồng ngực của anh và cô.
“Có phải em nhìn thấy…chuyện anh muốn làm với em bây giờ hay không?”
Căn phòng tối mờ mờ, giọng người đàn ông trầm ấm, thấp thoáng mùi nguy hiểm. Cẩn Tri áp mặt vào cổ anh, thủ thỉ: “Con người đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong…”.
Ứng Hàn Thời lặng thinh, cọ trán mình vào trán cô. Sau đó, anh bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo. Trong đầu Cẩn Tri vụt qua hình ảnh anh sắp làm với cô, mặt lại càng nóng hơn. Cô cô thức hỏi: “Anh có biết không đấy?”.
Ứng Hàn Thời dừng động tác: “Cẩn Tri…em không nên nghi ngờ một người đàn ông trưởng thành…”.
“Hả?”.
“Hồi còn ở trường quân sự, anh đã đọc rất nhiều tài liệu, trong đó có cả di truyền học chủng tộc và sinh lý con người.”
Cẩn Tri cười: “Vậy à?”
Nghe ra ý trêu chọc của cô, Ứng Hàn Thời lặng lặng cởi nốt chiếc cúc cuối cùng rồi kéo sát cô vào lồng ngực rắn chắc của mình.
“Em đúng là rất xấu xa mà.” Anh nói. Tâm tư của anh thuần khiết, giọng điệu vừa dịu dàng vừa bất lực, khiến trái tim cô mềm nhũn.