Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 45: Có lẽ chúng ta không hợp



Tôi thức dậy mở điện thoại lên đã là hàng trăm thông báo tràn về đến lag cả máy đa số đều nói về tôi, đúng là nổi tiếng sau một đêm. tôi đọc từng bình luận một trong tâm trạng chẳng mấy vui vẻ tâm lí như bị đả kích trầm trọng mỗi câu nói như nhát dao cứa vào tim, bọn họ thì biết quái gì chứ. Cứ mỗi một bài lại thêm mắm dặm muối cho sinh động thật hết nói nổi.

Tôi vẫn có thể dữ nổi bình tĩnh cho tới khi càng lướt tiếp thì việc càng đi xa. Bác Minh Vương hắn cũng bị lôi vào việc. Giá cổ phần tôi ng ty bắt đầu giảm xuống nhanh chóng do tôi là người của công ty nên mấy việc tai tiếng này ảnh hưởng rất lớn không chỉ mỗi bản thân.

Bước ra đến cửa nhà vẫn như mọi khi Bác Minh Vương đi bộ mua đồ ăn sáng trở về. Trên người anh khác hẳn quần áo bị làm bẩn thoang thoảng có vị tanh của trứng thấy tôi đứng đó vẫn là cái vẻ mặt lãnh đạm như thường ngày không hề có chút sự chán ghét hay mệt mỏi tủi nhục. Càng nhìn càng thấy tội, tôi biết anh ấy cũng buồn nhưng tỏ ra mạnh mẽ cho tôi khỏi lo lắng. Từ ngày quen anh cuộc sống của tôi đã khác trước rất nhiều có thể cười, có thể nói, có thể mở lòng, có thêm động lực sống con đường thành công này cũng chẳng thể vắng bóng anh. Nghĩ lại mới thấy bản thân mình chưa bao giờ giúp được cho anh ấy bất cứ thứ gì cả ngược lại thậm trí còn mang theo gánh nặng. Bản thân tôi thực sự xứng với một người tốt như anh ấy sao?

“Em dậy rồi à sao rồi đỡ hơn chưa” Giọng nói trầm ấm ấy vang lên hỏi han tôi ân cần.

"Ừm em không sao trên người anh " Tôi có nhìn qua một lượt từ trên xuống dưới người con trai trước mặt đâu đâu cũng là những viết bẩn.

“Anh lỡ té ngã không cẩn thận nên vậy” khi nói ánh mắt của Minh Vương hướng về phía khác để lẩn trốn nhìn phát đã biết đang nói xạo

“Ngã tại sao trên người lại có vỏ trứng”

“Anh…”

“Hết chối được rồi chứ gì, nói đi anh bị ném trứng đúng không? tất cả là do em…”

Tôi cúi gầm mặt xuống tiến sát lại gần chỗ anh ấy nhặt từng mảnh vỏ trứng dính trên người.

“Đừng động vào nó bẩn lắm, anh tự xử lí được”

“Vậy à…”

"Minh Vương à anh cho em nghỉ việc đi, thật sự em rất mệt rồi "

Nghe tôi nói như vậy Minh Vương trầm ngâm không nói gì chỉ dùng ánh mắt chìu mến nhìn về phía tôi rồi cười dịu dàng đi vào nhà. Bóng lưng vững chãi đó thật mạnh mẽ tôi cứ nhìn dõi theo đột nhiên chợt cảm thấy lồng ngực đau nhói rồi ho ra một ngụm máu đỏ. Thời gian không còn dài nữa rồi.

Sau bữa cơm Bác Minh Vương bận rộn hơn hẳn anh ấy ra từ nhà rất vội vã cho đến khi đêm đến tối muộn vẫn chưa trở về. Tôi rất lo lắng không thể ngủ nổi ngồi ở ghế Sofa trong phòng khách đợi người về. Mãi cho đến gần hai giờ sáng tiếng xe quen thuộc mới đỗ trước cửa nhà Minh Vương bước xuống với trạng thái tinh thần mệt mỏi anh ấy bước vô nhà nhìn thấy tôi thì hỏi “Em sao chưa à, muộn rồi đó lại đợi anh sao? Không cần vậy đâu đi nghỉ đi anh có chút mệt rồi mai gặp nha” Anh ấy nhìn tôi cười rồi đi thẳng lên phòng.

Chút mệt sao? Lần đầu tiên thấy Minh Vương nói vậy, thực chất không phải tôi có ý gì chỉ là từ khi quen anh chưa từng có một lần nói vậy thậm chí là việc lớn trước mắt. Chút của anh nghe sau nặng quá… Tôi quả thực là một gánh nặng