Người Mẹ Trinh Trắng

Chương 36



Ở nhà vợ chồng Thúy chơi hết 2 ngày cuối tuần, mẹ con tôi lại về quê, một phần vì muốn trở về để chuẩn bị sẵn sàng cho vụ kiện, có lẽ tôi cũng cần có một luật sư cố vấn. Bố tôi nói nếu có vấn đề gì thì dù có phải bán đất bán nhà, bố cũng sẽ giúp tôi giữ lại Bo. Tôi đã khóc khi nghe bố nói thế, tôi còn tưởng bố sẽ không đồng ý cho tôi tiếp tục nuôi Bo khi biết nó là con nuôi của tôi, nào ngờ mọi thứ hoàn toàn ngược lại. Có lẽ Bo thực sự đã trở thành một phần không thể thiếu của gia đình, tôi thực sự hạnh phúc.

Nhưng cuộc sống vốn chứa đựng những điều bất ngờ đến khủng khiếp, mọi chuyện có thể đã diễn ra hết sức tốt đẹp nếu như không có ngày hôm ấy. Khi tôi đang nấu cơm trong bếp thì Bo từ ngoài chạy vào, nắm lấy ống quần tôi, khuôn mặt tròn xoe tươi cười nịnh nọt, nhìn qua là tôi biết nó muốn xin tôi sang nhà hàng xóm chơi. Tôi lắc đầu: “Con đừng có hòng đi đâu. Ngồi nguyên trong nhà chơi. Tối mẹ đi làm thì sẽ cho con sang ông bà ngoại.”

Bo phụng phịu, đôi mắt đen long lanh trong chốc lát đã trĩu xuống: “Mẹ cho Bo sang chơi với anh Thắng 1 tí thôi.”

“Sắp tới giờ ăn cơm rồi. Anh Thắng cũng phải ăn cơm.”

“Nhưng mà bụng Bo chưa sôi đâu mẹ ạ!” Thằng bé lay lay ống quần tôi nỉ non.

Tôi cúi nhìn khuôn mặt trắng sữa đang làm nũng dưới chân, không kìm lòng được đành phải đồng ý: “Thôi được rồi. Con đi đi. Bao giờ mẹ sang gọi là phải về ngay. Nhớ chưa?”

Bo gật gật đầu rồi chạy đi ngay, không thèm ngoái lại. Nhà của thằng Thắng ở ngay sát cạnh, nó vẫn thường chạy đi chạy về luôn nên tôi không lo lắng gì, tiếp tục với nồi thịt rang dở trên bếp. Định bụng khi nào nấu nướng xong sẽ sang gọi thằng bé về.

Vừa bước ra khỏi bếp thì thấy anh Trí cũng bước đến cửa khiến tôi giật thót mình. Thấy tôi vuốt ngực, anh Trí cười: “Anh làm em hoảng sợ sao? Thật xin lỗi!”

“Không sao đâu ạ! Anh ngồi chơi.” Tôi chạy đến ghế, dọn đồ chơi của Bo bày bừa bãi trên ghế.

“Em đã ăn cơm chưa?”

“Em đang định chạy sang gọi Bo về ăn cơm. Anh ăn chung luôn.”

Anh Trí xua tay: “Ồ không, anh ăn rồi. Sang rủ em đi làm cho vui. Hôm nay anh cũng phải làm đêm mà.”

“Dạo này em thấy anh trực đêm suốt. Anh không mệt sao?”

Anh nhíu mày, quầng thâm hiện rõ dưới đôi mắt: “À, vợ anh Chính mới đẻ nên anh trực thay để anh ấy ở nhà chăm vợ con.”

Tôi ngạc nhiên: “Đẻ rồi sao? Con trai chứ ạ?”

“Ừ, được thằng cu rồi.”

Anh Chính làm cùng khoa với anh Trí, đã lấy vợ chục năm nay, sinh hai đứa con đầu là con gái cả. Các cụ bên nội chỉ mong có thằng cháu trai nối dõi vì anh ấy là con trưởng, lần này đẻ cố đứa thứ ba, may là được cậu con trai. Tôi cũng thấy mừng thay cho gia đình anh.

“Vậy là tốt quá rồi. Bao giờ đầy tháng con anh Chính thì anh nhớ bảo em để em đến thăm.”

“Ừ, đến khi đó thì anh với em cùng đi.”

“Được. Anh ngồi đợi một lát để em chạy đi gọi Bo về.”

Tôi mang tâm trạng vui vẻ sang nhà bên gọi Bo nhưng vừa sang đến nơi thì thấy Thắng đang ngồi xem tivi một mình, nó bảo: “Bo về rồi mà cô. Nó bảo chạy về lấy đồ chơi để sang chơi với thằng Tý nhà cháu nhưng không thấy sang, cháu tưởng cô không cho nó sang nữa?”

Tôi kinh ngạc nhìn Thắng, tôi nghĩ mấy đứa trẻ đang trêu đùa, chúng rất nghịch ngợm, đây không phải lần đầu tiên. Bo hay chạy sang đây trốn nên tôi nói: “Không, cô có thấy Bo về nhà đâu. Bo lại đang trốn ăn cơm đúng không?”

“Không, thật mà cô.” Thắng khẳng định lại lần nữa.

Nhìn vào vẻ mặt chắc chắn của Thắng, tôi bắt đầu lo sợ nhưng vẫn nhìn quanh gọi tên Bo, chắc chắn là nó đang trốn đâu đây, thằng bé rất nghịch ngợm, tinh quái.

“Sao thế Vân?” Chị Nhàn, mẹ của Thắng từ trong nhà chạy ra hỏi tôi.

“Chị ơi, chị có thấy thằng Bo nhà em đâu không?”

“Lúc nãy chị thấy nó chạy về mà. Nó không có ở nhà sao?” Chị Nhàn nghi hoặc hỏi.

Vậy là Thắng không hề nói đùa. Tôi hốt hoảng chạy về nhà, mặt mũi tái mét, chân tay bủn rủn, gọi tên Bo nhưng không hề nghe tiếng thằng bé đáp lời, cũng hề nghe tiếng cười nắc nẻ vọng lại. “Bo, Bo ơi. Con đâu rồi. Ra đây cho mẹ. Không trốn nữa, mẹ có làm xúc xích đây, mẹ không bắt Bo của mẹ ăn cơm.”

Không, không thể như thế, Bo chỉ đang đùa thôi, chắc chắn nó sẽ chạy ùa ra ngay mà.

Anh Trí từ trong nhà chạy ra, giữ chặt lấy vai tôi: “Có chuyện gì thế em?”

Tôi khóc không xong, nói cũng không nên lời như bị ai đó bóp nghẹt cổ: “Bo…Bo nhà em…con trai em…em không tìm thấy…em…em…”

Anh Trí buông tôi ra, vội vàng chạy đi tìm cả trong nhà lẫn ngoài nhà, đằng trước đằng sau nhưng đều không thấy. Hàng xóm nghe ầm ĩ cũng chạy ra xem. Tôi hỏi từng người, từng người một nhưng chẳng ai biết gì. Tôi tuyệt vọng dần, chân tay run lẩy bẩy như bị ai hút cạn máu, lấy đi hơi thở.

Chị Nhàn chạy đến, nắm lấy tay tôi: “Đừng lo, chắc thằng bé chỉ chạy đi đâu đó thôi. Để chị bảo thằng Thắng đi tìm những chỗ Bo hay chơi.”

Thắng nghe thế, chạy đi ngay. Hàng xóm láng giềng cũng chia nhau ra tìm giúp. Trời nhá nhem thế này, con trai bé bỏng của tôi có thể đi đâu? Nó xảy ra chuyện gì rồi? Thằng bé chỉ mới 3 tuổi thôi mà. Tôi như phát điên, chạy đi tìm kiếm khắp mọi nơi, cứ thấy đứa trẻ nào là tôi lại lao đến xem mặt nhưng rồi lại tụt xuống tận cùng của sự thất vọng khi phát hiện đó không phải là Bo. Tôi chạy từ đầu làng đến cuối làng để tìm, đến nhà nào cũng hỏi, thấy lùm cây nào cũng chui vào tìm nhưng đều không có, đến đâu cũng như nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của con trai nhưng khi nhìn quanh thì chỉ là một màu đen tối. Cuối cùng tôi đổ gục xuống đường vì kiệt sức, trời tối om, tôi gào khóc như người điên, như một con ma oan khuất. Bo, con đi đâu rồi? Con trai của mẹ, về với mẹ đi con.

Chợt, có đôi tay nào đó, vững vàng ôm lấy tôi, giọng nói trầm thấp vỗ về: “Không sao đâu Vân, sẽ tìm được Bo mà. Anh hứa sẽ đi tìm con trai về cho em. Thằng bé sẽ không sao.”

Tôi không hề biết rằng anh Trí đã đi theo tôi suốt cả quãng đường dài. Chẳng còn hơi sức mà quan tâm, tôi dựa vào vai anh Trí như muốn cố níu lấy một chỗ dựa duy nhất. “Em chết mất. Không tìm được Bo thì em chết mất, nó là mạng sống, là tất cả của em. Làm thế nào bây giờ? Em phải làm thế nào bây giờ hả anh?”

Tôi không biết mình đã gào khóc bao lâu cũng không biết đã ngất đi lúc nào. Trong cơn miên man tăm tối. Tôi thấy khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của Bo, thằng bé chạy nhảy xung quanh tôi, tiếng cười trẻ thơ lảnh lót, rồi đột nhiên Bo biến mất, biến mất hoàn toàn trong không gian mờ ảo. Tôi sợ hãi chạy đi tìm nhưng càng đi càng không thấy, tất cả chỉ là một màn sương bao phủ tĩnh mịch. Tôi ôm mặt khóc nức nở vì quá hoảng sợ, khi mở mắt ra tôi lại nhìn thấy Bo, tôi mỉm cười đi đến bên thằng bé nhưng tôi càng cố ôm lấy thằng bé thì nó lại càng lùi xa, xa tít tắp, không thể chạm đến. Tôi la hét gọi, gọi, gọi…

“Vân, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi con.”