Người Mò Ngọc Trai - Anan

Chương 4



Ta bình tĩnh ra lệnh cho cung nhân đem những thứ được ban thưởng cất vào kho, lại thưởng cho Hồng Hỉ mấy thỏi vàng.

Hồng Hỉ vui vẻ nhận lấy vàng từ tay Phục Linh, đôi mắt tam giác tham lam lưu luyến trên khuôn mặt nàng ấy.

"Nương nương sinh ra đã đẹp, nha đầu bên cạnh cũng cực kỳ xinh xắn."

Phục Linh tựa như con ếch bị rắn nhìn chằm chằm, ánh mắt kinh hãi, thân thể run rẩy không ngừng.

Ta xoay xoay chiếc khăn tay, tủm tỉm cười tiến lên: "Hồng tổng quản ưng ý nha đầu này của ta sao?"

Hồng Hỉ mặt dày, rướn đầu tới gần: "Bên cạnh nô tài vẫn thiếu một người tâm phúc biết điều, Phục Linh cô nương trông có vẻ là người biết săn sóc, không biết nương nương có bằng lòng nhường lại hay không?"

Ta đưa mắt đảo qua giữa hắn và Phục Linh, rồi bất ngờ vung tay cho Hồng Hỉ một cái tát.

Ánh mắt ta cố tình dừng lại nơi ba tấc dưới bụng hắn, giọng điệu khinh miệt: "Một tên hoạn quan mà cũng dám mơ tưởng đến người của ta sao? Còn không mau tự tát miệng mình?"

Nụ cười trên mặt Hồng Hỉ chợt tắt.

Từ thuở Hoàng thượng còn thơ bé hắn đã hầu hạ bên cạnh, ân tình sâu nặng.

Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng luôn khách khí với hắn, nào đâu từng chịu nhục nhã thế này.

Nhưng suy cho cùng, Hồng Hỉ vẫn là kẻ thức thời.

Hắn vội vàng quỳ xuống, tát tới tấp vào mặt mình: “Ôi chao, nô tài hồ đồ quá, xin nương nương đừng chấp kẻ hèn này, người mà tức giận hại thân thì Bệ hạ sẽ đau lòng lắm.”

Mắt thấy ta đang được sủng ái, hắn đành phải cúi đầu nhẫn nhịn.

Nhưng oán hận sâu trong đáy mắt, có giấu cũng không giấu nổi.



Hồng Hỉ đi rồi, Phục Linh quỳ trước mặt ta, dường như đã hạ một quyết tâm lớn: "Hồng Hỉ là kẻ có thù tất báo, hôm nay nương nương vì nô tỳ mà đắc tội với hắn, ngày sau hắn nhất định sẽ tìm cách hãm hại nương nương trước mặt Hoàng thượng. Chi bằng... chi bằng nương nương cứ giao nô tỳ cho hắn, đêm đó nô tỳ sẽ tự kết liễu."

Ta nhìn theo bóng lưng Hồng Hỉ khuất dần sau bức tường, thong thả nói: "Hoảng gì chứ, ta còn sợ hắn chưa đủ hận ta."

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Nếu Hoàng hậu muốn lôi kéo Hồng Hỉ, ta sẽ giúp nàng ta một tay.

Ta đã mang long thai.

Đây là tin vui đầu tiên nơi hậu cung kể từ khi Dung tần hạ sinh Ngũ hoàng tử hai năm về trước.

Hoàng thượng vui mừng khôn xiết.

Tuy hắn đang ở độ tuổi sung mãn, phi tần nhiều vô kể, nhưng chẳng hiểu vì sao việc có con nối dõi lại khó khăn đến vậy.

Những năm trước còn có vài hoàng tử, công chúa ra đời, nhưng hai năm trở lại đây ngoài Dung tần, cả hậu cung không một ai mang thai.

Hoàng thượng vui mừng khôn tả, muốn tấn phong cho ta.

Trên tước Phi, chỉ còn có thể tấn lên Quý phi.

Tổ chế triều ta quy định, chỉ có hai vị trí Quý phi.

Nhưng so với vị Quý phi hiện tại, gia thế của ta quả thực quá mỏng manh.

Cha ta, Thẩm Tri Chương, chỉ là một tri phủ tứ phẩm phương Nam, dù nhìn từ góc độ nào, cũng không thể sánh với huynh trưởng của Quý phi là Dũng Nghị Hầu, người có công trạng hiển hách.



Tiết Trọng nắm lấy điểm này, kịch liệt phản đối việc tấn phong ta ngay tại triều đình.

Hắn còn đem ta ví với những yêu nữ như Đát Kỷ, Bao Tự, nói ta dùng sắc đẹp mê hoặc Hoàng thượng, khiến người đêm đêm lưu lại cung Diên Khánh.

Hắn tay cầm hốt bản, nghiêm nghị can gián Hoàng thượng rằng chốn hậu cung không thể chuyên sủng một người, cần phải "mưa móc khắp nơi".

*Mưa móc: ơn vua ban khắp, cũng như mưa như sương nhuần thấm muôn loài cây cỏ.

Hắn vừa dứt lời, hơn nửa triều thần đã đồng loạt lên tiếng, khuyên Hoàng thượng nên thường xuyên ghé thăm các phi tần khác.

Đặc biệt là cung Khôn Ninh, nơi đã bị thất sủng suốt thời gian qua.

Hoàng thượng vẫn còn đang tức giận khi bước vào cung Diên Khánh, lúc đó thái y Trương Văn Cảnh đang bắt mạch cho ta.

Thần sắc của Hoàng thượng lập tức dịu lại: "Châu Châu, nàng thấy trong người không khỏe sao?"

Ta mỉm cười đáp: "Bệ hạ đừng lo lắng, chỉ là bắt mạch định kỳ thôi. Trương thái y kinh nghiệm đầy mình, có ông ấy chăm sóc, long thai nhất định sẽ khỏe mạnh."

Hoàng thượng ừ một tiếng: "Trẫm rất yên tâm về y thuật của Trương Văn Cảnh. Lần trước Dung tần sinh nở thuận lợi cũng là nhờ có hắn."

Ta nhìn hắn với ánh mắt lo lắng: "Sắc mặt Bệ hạ không được tốt, hay là để Trương thái y xem qua?"

Hoàng thượng lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh ta, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng ta.

"Khanh Khanh đừng lo, trẫm đã hứa rồi, nhất định sẽ phong nàng làm Quý phi. Hừ, hậu cung của trẫm còn chưa tới lượt Tiết Trọng hắn xen vào!"

Ta ngoan ngoãn đứng dậy, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho Hoàng thượng: "Được sinh con đẻ cái cho Bệ hạ, là phúc phận của thần thiếp. Chỉ cần Bệ hạ một lòng một dạ với thần thiếp, thần thiếp không màng đến địa vị cao thấp."

"Tiết Tể tướng là bậc đại thần có tầm nhìn xa trông rộng, suy nghĩ tất nhiên thấu đáo, dù nhất thời lời nói có đụng chạm, nhưng lòng trung thành của ngài ấy chắc chắn vẫn hướng về Bệ hạ. Xin Bệ hạ đừng vì thần thiếp mà sinh ra hiềm khích với ngài ấy."