Huynh ấy nhìn thấy ta, nhưng mắt không hề d.a.o động, chỉ là khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
Tin Thẩm tiểu Tướng quân hồi triều đã gây chấn động khắp nơi.
Hoàng hậu mở tiệc, mời tất cả các gia tộc quyền quý trong kinh thành vào cung dự tiệc.
"Nghe nói Hoàng hậu muốn làm mai cho Thẩm tiểu Tướng quân."
"Hoàng hậu ban ý chỉ, những tiểu thư đang đến tuổi gả chồng đều có thể tham dự yến tiệc; nếu trong nhà không có tiểu thư chưa kết hôn, có thể đưa một hai người cháu gái đi cùng."
"Không chỉ để ban hôn cho Thẩm tiểu Tướng quân, mà còn để chọn phi cho Thái tử phải không?"
"Hoàng hậu cũng muốn tổ chức tiệc để mừng bà hồi phục, nên mới làm long trọng đến vậy."
Phủ Đường Quốc Công cũng nhận được lời mời.
Trưởng Tôn phu nhân dẫn theo Kiều Uyển Nhiên và Trưởng Tôn Thao đến dự.
Kiều Uyển Nhiên ăn mặc rất cầu kỳ.
Trưởng Tôn phu nhân nhíu mày: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Kiều Uyển Nhiên không còn giữ mặt mũi nữa, đáp: "Cô mẫu, ta biết cả người lẫn biểu ca đều xem thường ta. Nhưng nếu ta có cơ hội tiến thân, thì đối với cô mẫu và biểu ca cũng chỉ có lợi thôi."
Trưởng Tôn phu nhân nhìn nàng một lúc, rồi trầm ngâm: "Ngươi cũng có chút nhan sắc."
Trưởng Tôn Thao thì chẳng mấy hứng thú.
Hắn đã ngủ với biểu muội hắn mấy năm nay, đã sớm chán ngán nàng ta.
Nếu nàng ta có thể bám lấy Thẩm tiểu Tướng quân hay Thái tử, có lẽ sẽ có lợi cho tương lai của hắn hơn. Dù sao nàng ta cũng chẳng thể làm chính thê, làm thiếp cũng tốt.
Hắn im lặng không nói gì.
Kiều Uyển Nhiên chỉnh trang lại y phục.
Tối nay, nàng ta nhất định sẽ nắm bắt được cơ hội, vì nàng ta xinh đẹp hơn phần lớn các tiểu thư khác.
Chỉ trừ một người, Nam Chiếu Quận chúa.
Trưởng Tôn Thao vẫn còn chút bực bội. Hắn chẳng hiểu sao lại bị tát một cái mà đến giờ vẫn không rõ mình đã làm gì sai, khi ấy ta nói gì hắn nghe cũng chẳng hiểu.
Yến tiệc của Hoàng hậu vô cùng náo nhiệt, từ bên ngoài đại điện đến bên trong, đã sắp xếp hơn hai trăm chiếc bàn nhỏ.
Chỗ ngồi của phủ Đường Quốc Công hơi gần trung tâm, dù sao cũng là công thần thế gia.
Trưởng Tôn Thao đưa mắt tìm kiếm trong đám đông.
Nhà họ Trần ngồi ở vị trí đầu tiên, Trần Dung mặc bộ y phục sang trọng, lặng lẽ ngồi cạnh phụ mẫu.
"Nam Chiếu Quận chúa, nàng ta cũng được mời sao?" Kiều Uyển Nhiên hỏi: "Sao vẫn chưa thấy nàng ta đến?"
Trưởng Tôn Thao cũng đảo mắt tìm, nhưng không thấy ta đâu.
Khi tiệc bắt đầu, ta mới xuất hiện, ngồi ở vị trí thứ ba bên dưới Hoàng hậu.
Sau khi ta ngồi xuống, cả đại điện bỗng nhiên yên lặng.
Rồi mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Có lẽ vì ta vừa chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu, công lao lớn, được ban trọng thưởng, nên mới có vinh dự ngồi ở vị trí cao như vậy.
Chốc lát sau, Thẩm tiểu Tướng quân cũng bước vào.
Huynh ấy đã thay thường phục, mặc một bộ áo thẳng màu xanh bảo thạch giản dị. Huynh ấy ngồi ngay cạnh ta.
Thái tử tiến vào, mọi người đứng dậy hành lễ.
Yến tiệc chính thức bắt đầu, Hoàng đế và Hoàng hậu cùng xuất hiện, cả đại điện quỳ lạy hành lễ.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Đây là yến tiệc của Hoàng hậu, thế mà Hoàng đế cũng đến.
"Miễn lễ."
Lúc này mọi người mới ngồi xuống.
Ta thấy không ít người đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Trạm, duy chỉ có một người thỉnh thoảng lại liếc về phía ta.
Ta nhìn sang, đó là Trưởng Tôn Thao.
Ánh mắt của hắn phức tạp, vừa như băn khoăn, lại như mê luyến.
"Không phải sẽ ban hôn cho Nam Chiếu Quận chúa với Thẩm tiểu Tướng quân chứ?"
"Rất có thể sẽ gả nàng cho Thái tử."
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Hoàng hậu mở lời.
Lời chúc của bà rất ngắn gọn, chỉ là chúc mừng Thẩm tiểu Tướng quân đã đại thắng Bắc Nhung, mang lại hai mươi năm hòa bình cho biên cương phía Bắc.
Hoàng đế cũng cất lời.
"Thẩm gia ba đời trấn giữ biên cương, bảy vị tướng quân đã an táng nơi đất lạnh. Thẩm Trạm không chỉ nối tiếp công lao của tổ tiên, mà còn tiến xa hơn một bước. Trẫm phong cho Thẩm Trạm tước hiệu Trấn Bắc Vương, được thế tập ba đời." Hoàng đế tuyên bố.
Thẩm Trạm lập tức đứng dậy, quỳ lạy tạ ơn.
Đây là lần thứ hai trong triều đại này có một Vương gia ngoại tộc. Phong thưởng này không chỉ dành cho Thẩm Trạm, mà là dành cho cả gia tộc họ Thẩm.