Hoa Linh Cơ nằm trong vỏ sò tính toàn một hồi, đoán chừng đã đến giờ, lập tức lấy hết can đảm, cả gan bước ra khỏi vỏ sò!
Sau đó, nhẹ nhàng đi đến chỗ của Hành Nguyên Chân nhân.
Nàng còn chưa kịp tới gần, Hành Nguyên Chân nhân đã phát hiện ra sự xuất hiện của nàng. Ông ấy mở mắt ra, trong mắt ẩn chứa vẻ cảnh giác, quay đầu nhìn Hoa Linh Cơ: "Tiểu nha đầu không ngủ được, tìm bản tôn có chuyện gì sao?"
Hai mắt Hoa Linh Cơ lập tức sáng lên.
Xem đi, xem đi, con khỉ quả không lừa nàng!
Không đợi nàng nói rõ mục đích đến đây, lão tiên nhân đã hỏi nàng trước, chắc chắn là vẫn luôn đợi nàng!
Tới rồi!
Dưới cơn kích động trong lòng, Hoa Linh Cơ hưng phấn bổ nhào về phía Hành Nguyên Chân nhân, các sư thúc của Trình Tiên môn đang tĩnh tọa xung quanh hoảng sợ, đồng loạt giật thót tim.
Dám đánh lén ư!?
Nhưng nhìn bước chân hỗn loạn của Hoa Linh Cơ, hoàn toàn không giống dáng vẻ có thể đánh lén tông chủ.
Một nhóm đại năng cao tu nheo mắt, âm thầm quan sát diễn biến câu chuyện.
Hành Nguyên Chân nhân cũng giật giật mi mắt, nhưng thấy Hoa Linh Cơ thật sự chỉ là nhào tới quỳ xuống trước mặt mình thì yên tâm. Nhưng mà trong lòng lại càng thêm khó hiểu.
Đây là nàng muốn làm gì?
"Lão tiên nhân! Ta ngộ ra được ám chỉ của ngài, đến nơi đúng hẹn, thành tâm cầu nghệ, mong ngài thu nhận ta!"
Giọng nói của Hoa Linh Cơ trong trẻo lanh lảnh, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như hoa xuân nở rộ, cứ như sẽ đắc đạo phi thăng ngay tức khắc. Nói xong còn ngoan ngoãn dập đầu một cái.
Mà Hành Nguyên Chân nhân trước mặt nàng lại: o((⊙﹏⊙))o
... Ông đã cho ám chỉ gì nhỉ? Đến nơi đúng hẹn là sao?
Ông có thể nghe hiểu được mỗi một chữ nha đầu kia nói, nhưng sao ghép vào với nhau thì ông lại không thể hiểu được?
Hành Nguyên Chân nhân cau mày, nghiêm túc nhìn Hoa Linh Cơ: "Ồ? Ngươi ngộ ra ám chỉ bản tôn cho ngươi à? Ngộ ra thế nào?"
Cho rằng lão tiên nhân đang thử ngộ tính của mình, Hoa Linh Cơ tự tin giải thích: "Vừa rồi ngài vỗ đầu ta ba cái! Tại sao không phải một, cũng không phải năm? Bởi vì giờ Tý sắp đến, ngài đang ám chỉ ta nếu như muốn bái sư học nghệ thì nửa đêm đến đây tìm ngài bái sư! Thực ra, đây không chỉ là ám chỉ, mà còn là khảo nghiệm, ngài đang kiểm tra ngộ tính của ta!"
Hành Nguyên Chân nhân sống gần nghìn năm không kìm được mà dần trợn tròn mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thấy vậy, Hoa Linh Cơ càng cảm thấy thành công đã ở ngay trước mắt, cất tiếng cảm thán: "Ta biết, tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của quý môn phái nghiêm khắc, hơn nữa đại đa số là chọn trẻ con tuổi còn nhỏ, bồi dưỡng từ sớm. Nhưng mà nếu như ta vượt qua kiểm tra của lão tiên nhân ngài, có nghĩa là ngộ tính của ta cũng được. Lão tiên nhân, ngài yên tâm, chỉ cần ngài thu nhận ta làm đồ đệ, ta nhất định sẽ chăm học khổ luyện, chăm chỉ nỗ lực tu hành gấp mười lần mồ hôi và công sức của người khác, để bù đắp thiếu sót!"
Hoa Linh Cơ nắm chặt hai tay, kiên định nhìn Hành Nguyên Chân nhân, muốn biểu đạt hết lòng chân thành của mình với đối phương.
Nghe vậy, Hành Nguyên Chân nhân im lặng.
Những đại năng cao tu khác của Trình Tiên môn cũng không nheo mắt nữa, mà đưa mắt nhìn nhau, phát hiện ai ai cũng lộ ra vẻ mặt nhăn nhó như mướp đắng.
Thật lâu sau, Hành Nguyên Chân nhân mở miệng nói: "Nha đầu, ừm... Ngộ tính của ngươi rất cao, bản tôn không thể dạy ngươi được."
Hoa Linh Cơ đang hưng phấn lập tức trở nên cứng đờ.
"Hả?"
"Ngươi nên đi tìm nơi khác, bái một vị sư phụ có thể xứng tầm với ngộ tính của ngươi đi."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hành Nguyên Chân nhân và ánh mắt viết "Nha đầu kia thật thông minh", Hoa Linh Cơ có lỗ mãng đến đâu cũng có thể hiểu được những lời này có ý nghĩa gì!
Trong nháy mắt, máu dồn lên đỉnh đầu, đốt cháy đại não trống rỗng. Ngón tay ngón chân bất giác cuộn tròn lại, giống như muốn tự đào mồ chôn mình.
Hoa Linh Cơ thoáng sửng sốt, "lảo đảo" bò dậy, sau đó "òa" một tiếng, xoay người khóc lóc chạy đi.
Trời ơi, nửa đêm đến bái sư gì chứ, đây là nửa đêm tự tìm xấu hổ thì có!
Con khỉ thối lừa nàng!
Thấy Hoa Linh Cơ hoảng loạn chạy đi xa, Hành Nguyên Chân nhân thở dài thườn thượt, liếc mắt nhìn các sư huynh đệ.
Trong yên lặng, một vị Chân nhân do dự hỏi: "Sư huynh, có khi nào là... không phải nàng ngộ sai, mà là trình huynh quá thấp không?”