Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 19



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P19)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Hắn đi tay không vào phòng khách, thấy trong nhà như khuê phòng của Tiết Bảo Thoa, chả bày biện đồ đạc gì, lạnh tanh trống trải, không có vẻ giàu sang của nhà quan tí nào.

Bí thư Lư này đánh bóng vỏ ngoài cũng đến nơi đến chốn, chỉ nhìn quy tắc đón khách và căn phòng này thì đúng là quan thanh liêm.

Khi hắn vào cửa cũng là lúc Lư Bình đi từ phòng làm việc ra, chủ động chào hỏi thân thiết. Thôi Minh Trí cúi người chào: “Bí thư Lư, làm phiền anh quá, tôi là trợ lý của Ninh tổng bên Quan Vũ, Thôi Minh Trí.”

Quan chức bình thường vì tỏ vẻ ta đây đều thích vờ vịt “nhiều việc, chóng quên”, cho nên hắn phải giới thiệu cho cụ thể tỉ mỉ.

Lư Bình gật gật đầu: “Tôi nhớ rõ, Tiểu Thôi, Ninh tổng bên anh sao không tới?”

“Ninh tổng còn đang tranh thủ thời gian xem xét tài liệu anh đưa ạ. Lần này chị ấy tới Thước Châu có mang theo hai hộp trà ngon, bảo tôi đem qua đây.”

Thôi Minh Trí nghĩ cách thể hiện tình ý, kệ anh ta nhận quà hay không, thưa gửi cứ phải làm cho chuẩn.

Lư Bình cũng đáp bằng lời hay ý đẹp: “Tấm lòng của Ninh tổng tôi xin ghi nhận, nhưng trà đó anh cứ đem về cho, tôi bây giờ uống cái gì cũng chẳng giải khát được, chỉ có việc giải quyết sớm vướng mắc cho dân mới khiến tôi ngơi ngơi được thôi.”

Anh ta mời khách ngồi, tự tay rót nước pha trà, mỗi lời nói cử chỉ đều giống một thanh niên bình thường. Đôi bên chuyện trò một lúc, Thôi Minh Trí chớp cơ hội mà đóng vai máy nhắn tin, nói với vẻ khó xử: “Bí thư Lư, tình hình dự án Kim Huy Thế Gia chúng tôi nắm sơ qua rồi, đúng là khó giải quyết thật ạ.”

Lư Bình nói luôn: “Tôi biết, thì chính vì khó giải quyết nên mới phải giao cho công ty lớn năng lực vững vàng. Mong anh về chuyển lời với Ninh tổng, chúng tôi thật sự coi trọng năng lực của công ty mình, rất muốn hợp tác với bên đấy, xin chị ấy đừng nghi ngờ thiện chí của chúng tôi.”

Mỗi âm điệu và nét mặt li ti đều thể hiện rõ tinh thần chiêu hiền đãi sĩ, cởi mở chân thành. Nếu điều này xuất phát từ nội tâm, đây đúng là bậc quân tử hiếm gặp. Nếu là giả, đây chính là người được đề cử cho danh hiệu nam diễn viên chính xuất sắc tiếp theo.

Thôi Minh Trí sớm đoán được anh ta sẽ vòng vo, bản thân hắn cũng chỉ là kẻ tuỳ tùng, không cần thiết phải anh dũng xông lên, thức thời nở nụ cười khờ khạo: “Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển nguyên văn lời anh ạ.”

Cô giúp việc bưng ra một đĩa đựng bánh trái, đều là mấy loại thường gặp, Lư Bình nhiệt tình mời hắn nếm thử. Hắn dùng tăm xiên miếng dưa hấu, bóng gió thăm dò: “Bí thư Lư, anh có một mình thôi ạ?”

Nghe anh ta đáp: “Đúng rồi”, lập tức lại dò hỏi sâu hơn: “Chị nhà ở chỗ khác ạ?”

Lư Bình cười nói: “Tôi còn chưa kết hôn, nôm na gọi là ép-ây (FA) đấy.”

Thôi Minh Trí trước đó đã nghe ngóng được tin mật là anh ta chưa lập gia đình, lại đi thêm một bước thăm dò hoàn cảnh cá nhân anh ta, quan chức không vợ con là con sói đơn độc, khó chơi nhất. Hắn hì hì cười trừ: “Anh thật vui tính ạ.”

Còn nghĩ không biết phải tiếp tục tìm cớ làm thân thế nào, Lư Bình đã tỏ ra cởi mở thân tình trước: “Chúng mình cùng lứa tuổi, nói chuyện đừng giữ ý quá thế. Tiểu Thôi, anh có đối tượng chứ hả? Cô Tiểu Diệp kia là bạn gái của anh?”

Thôi Minh Trí không nghĩ anh ta còn để ý đến việc này, ngẩn ra vì bất ngờ, tính năng nói dối kém nhạy, thẳng thắn thú thật: “… là bạn gái cũ.”

Lư Bình nói đùa vừa đúng độ: “Chắc đó là một câu chuyện phức tạp nhỉ.”

Nghe cách nói có vẻ tọc mạch, cũng phải, anh ta còn chưa tới 30 tuổi, cách suy nghĩ khéo cũng chẳng khác bọn mình là mấy, xem chừng cứ lôi mấy chuyện nhà cửa bếp núc ra nói cũng được. Thôi Minh Trí nghĩ vậy mạnh dạn mở lời: “Để anh phải cười chê, ngại quá. Bí thư Lư, anh còn trẻ lại nhiều triển vọng như vậy hẳn có nhiều người mến mộ lắm ạ? Nói thật, nghe anh bảo vẫn độc thân, tôi còn thấy hơi khó tin ý.”

Lư Bình lắc đầu khiêm tốn: “Đi làm bận quá, người khác vừa làm quen, thấy tôi đến thời gian rảnh còn chẳng có, thế là tránh vội.”

“Đàn ông vốn cũng nên coi trọng sự nghiệp, kết hôn muộn cũng tốt, công thành danh toại trước rồi ôm vợ đẹp con xinh sau.”

“Anh cũng giống vậy, chúng ta cùng cố gắng nhỉ.”

Lư Bình đủ thân thiện, Thôi Minh Trí chuyện phiếm với anh ta thêm vài câu thấy cảm giác gần gũi hẳn, nhân cơ hội lân la hỏi: “Bí thư Lư, ngày thường anh có thú vui gì không ạ?”

Làm việc với quan chức, cần phải tìm hiểu những mối quan tâm của người ta mới có thể tìm đúng chỗ ngứa mà gãi được.

Lư Bình tự giễu: “Cả ngày ở cơ quan bận quay cuồng, sở thích này kia… nghĩ đến thôi cũng không dám.”

Thôi Minh Trí đổi sang lối khác: “Thế anh có thích môn thể dục thể thao nào không ạ?”

Lại nghe anh ta thở dài: “Cũng không có thời gian động đến mấy thứ đấy.”

“Anh giữ dáng tốt như thế, không giống người ít tập tành gì cả.”

“Tôi là tạng người dễ gầy, thích đi bộ, đi làm hoặc đi công tác bên ngoài đều cố gắng tranh thủ đi bộ, ăn uống cũng tương đối lành mạnh, rượu với thuốc lá không dính nhiều, không béo được.”

Lư Bình bố trí phòng thủ từng bước một, nếu lại hỏi thêm thì thành ra bám riết nhằng nhẵng. Thôi Minh Trí dừng lại đúng lúc, giấu thất vọng, khen tặng: “Thì ra là như vậy, tôi cũng phải học theo anh mới được.”

“Ha ha, tôi đây là hoàn cảnh xô đẩy, nếu có thời gian, tôi vẫn khuyến khích anh tham gia các hoạt động giải trí lúc rảnh rỗi, nếu không thì sẽ trở thành người tẻ nhạt như tôi đấy.”

Buổi tối, nghe trợ lý bẩm báo xong, Soái Ninh nhíu mày than thở: “Tay Lư Bình này là nhân vật rắn đây, giai 29 tuổi không ham thích gì, ma mới tin!”

Trong giới làm ăn có câu nói: Không sợ quan chức giữ nguyên tắc, chỉ sợ họ không ham mê gì. Không tìm thấy lối vào, viên đạn bọc đường liền không có chỗ sử dụng, khó có thể công phá được thành luỹ từ bên cạnh. Xem ra còn phải nhờ ba tìm cách tác động thẳng.

Mọi người bay chuyến đêm về Thượng Hải. Ở sân bay, Diệp Như Vy nhân lúc bên cạnh không có ai, lặng lẽ hỏi Thôi Minh Trí: “Sáng nay anh làm gì mà lại say điên trong phòng Ninh tổng thế?”

Chuyện này làm cô băn khoăn suốt một hôm, cả ngày đều nơm nớp lo cho hắn.

Mặt Thôi Minh Trí tím lịm như sim, ấp úng nói: “Anh tưởng cô ta bắt em đi qua đêm với tay trưởng phòng Vương kia…”

Lời này vừa buột khỏi miệng liền va phải đá ngầm, vẻ mặt của Diệp Như Vy trầm hẳn xuống, ảm đạm nói: “Em không phải loại người như vậy.”

Biết cô đang tức giận vì sự nghi ngờ của hắn, Thôi Minh Trí vội giải thích: “Anh biết, nhưng anh sợ cô ta ép em.”

Lý do này cũng không được chấp nhận, Diệp Như Vy nhìn sang chỗ khác, trịnh trọng thanh minh: “Em bây giờ đúng là rất khó khăn, nhưng then chốt còn chưa đánh mất, kể cả có bị ép cũng không làm cái việc nhơ nhuốc ấy.”

“Em đừng hiểu lầm, anh không nghi ngờ em.”

Thôi Minh Trí giống như quả pháo ướt ngòi, nóng lòng sốt ruột, có miệng mà khó mở lời, ai bảo hắn tự đeo cho mình cái bụng dạ tiểu nhân, càng giải thích càng kém cỏi.

Vy Vy và mình ở bên nhau lâu thế, mình hẳn phải hiểu rõ nhân cách của cô ấy nhất, thế mà mình lại vội vàng nghĩ xấu về cô ấy, cô ấy sao không thất vọng khổ sở cho được?

Sự độ lượng mẫu mực của hắn đều kém Diệp Như Vy một bậc, trong khi hắn còn bàng hoàng thì cô đã điều chỉnh tâm lý xong xuôi, trở về trạng thái ôn hoà như cũ, dịu dàng làm lành:

“Cảm ơn anh đã lo cho em.”

Thôi Minh Trí nghe cô nói lời cảm ơn, trán giống như bị gạch đập nát, nội tâm dâng trào nước lũ, xúc động mất một lúc lâu rồi chỉ buông ra một câu yếu ớt: “Đây là việc anh nên làm.”

Nói xong hắn lén lút tự véo mình một cái, tự hỏi không hiểu hắn trúng tà hay gì mà bây giờ nói câu nào với Diệp Như Vy nghe cũng cứ đểu đểu.

Chuyện lớn là chia tay Diệp Như Vy còn không oán hận hắn nên chuyện vặt này cô cũng chẳng thèm so đo. Cô quen đối xử với người khác khoan dung, đối với bạn trai cũ lại càng thiện ý, tin tưởng hắn vừa rồi lỗ mãng đơn thuần xuất phát từ ý tốt, cô đáp lễ bằng cách nhắc nhở hắn: “Ninh tổng có hơi suồng sã nhưng là người tốt thật đấy. Hôm qua thấy trưởng phòng Vương bám riết em liền gọi tiếp viên giải vây cho em, anh đừng có động một tí là hiểu lầm cô ấy, như vậy không tốt cho anh đâu.”

Thôi Minh Trí lần này đồng ý với cô, Soái Ninh có thể giơ cao đánh khẽ tha cho hắn cái tội hỗn láo, tính ra đúng là nhân từ đặc biệt.

(Hết phần 19, xin mời đón đọc phần 20)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)