Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 31



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P31)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 11: Có lòng mà không được thấu hiểu

Cô mượn lời châm chọc Chu Hướng Dương để thuyết phục hoà thượng Minh Tịnh, đúng là tận dụng mọi kẽ hở, một công đôi việc. Thôi Minh Trí lác mắt kính nể, cô ta có trí tuệ để mưu việc lớn hay không thì không biết, riêng mẹo khôn vặt thì cả mớ.

Hoà thượng Minh Tịnh cười chứ không đáp, hiền từ nhìn cô chăm chú một lát rồi khép mắt lại.

“Tôi muốn nhập định, các vị về trước đi.”

Khách khứa đồng loạt cáo từ, Chu Hướng Dương sẵn hậm hực với Soái Ninh, vừa rồi nghe cô nhắc đến cha, tò mò không biết là thần thánh phương nào, lúc rời khỏi gian thiền, ông ta gọi cô lại dò hỏi: “Thưa cô, có thể nói cho tôi biết ông nhà là ai không?”

Công ty ông ta là đối thủ cạnh tranh với mảng internet của tập đoàn Quan Vũ, từng năm lần bảy lượt gây sự trước trên truyền thông, còn nhằm riêng vào Soái Quan Vũ để lăng-xê, đúng là đeo bám nhằng nhẵng.

Soái Ninh thấy ông ta chủ động đến ăn mắng, tiện thể bửa thêm: “Chu tổng, ông hiểu biết về ba tôi khéo còn kỹ hơn cả tôi, phiền ông sau này đừng mượn ổng làm công cụ lăng-xê bản thân. Ông không phải người què, ổng không phải cái nạng, cách xa ổng thì ông không đi vững đứng thẳng được hay sao?”

Cô càng thêm sắc bén ngông cuồng, ép cho Chu Hướng Dương biến sắc gạn hỏi: “Cô đang nói cái gì ấy nhỉ? Lại nói năng quàng xiên, là cố tình thử thách tu dưỡng của tôi?”

Soái Ninh cười nói: “Lần trước tạp chí nào tung chuyện cô bạn gái mới của ông, ông lại nói với các phóng viên là ba tôi hãm hại ông, ông không cảm thấy nói vậy buồn cười hay sao? Ba tôi chẳng phải tổ trưởng tổ dân phố, đến chuyện của tôi ổng còn lười hỏi đến, đâu có rảnh mà để ý chuyện nhà người khác. Ông không có việc gì làm thì đi kiểm tra chuyện sàn thương mại điện tử nhà ông bán hàng giả đi, kẻo cổ phiếu sụt giá lại trách bên tôi phá đám.”

Chu Hướng Dương kinh ngạc: “Cô là con Soái Quan Vũ?”

Ông ta giống như nhà khảo cổ vô tình đào được hiện vật, chăm chú ngắm nghía Soái Ninh. Soái Quan Vũ chết hết con trai, giờ chỉ còn một đứa con gái, lại là nhân vật tai quái nhường này.

Soái Ninh không thèm để ý đến nhân vật đầu cơ vụ lợi hạng dưới này, ngẩng cao đầu rời đi.

Xem cô ta bóc toạc Chu Hướng Dương, Thôi Minh Trí thầm sung sướng xong rồi lại thấy sợ.

“Ninh tổng, Chu Hướng Dương ưa làm rùm beng, chị nói móc lão như thế, liệu lão có nói xấu chị với người ngoài không?”

Soái Ninh cười lạnh: “Tôi đang ước lão đi nói khắp nơi đây, càng nhiều người biết càng tốt.”

“Vì sao ạ?”

“Vì nổi tiếng á.”

“Hả?”

“Muốn nổi tiếng thì phải tranh thủ nổi cho sớm. Tôi bị ba cất kho lạnh hai chục năm, còn không tranh thủ thời gian để đốt nóng danh tiếng thì chậm mất.”

Thôi Minh Trí lạc lối trong mạch não quái đản của cô. Con cái đại gia thường theo nếp kín tiếng, sợ biến thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, sếp lại nhăm nhăm muốn nổi, thậm chí sẵn sàng nổi tai tiếng, tóm lại động cơ là gì?

Hắn không dám nhờ cô giải thích mối nghi hoặc, hỏi việc khác trước đã.

“Chị bảo thầy Minh Tịnh có đồng ý chuyện đó không ạ?”

Đối với lời thỉnh cầu của Soái Ninh, sư thầy vẫn luôn không tỏ ý gì, vừa rồi cũng để kệ cho chủ đề tự nguội lạnh. Thôi Minh Trí cảm thấy hệ số khó khăn cao hơn tưởng tượng, kiến nghị cô ta nghĩ cách khác.

Soái Ninh nói: “Có những việc trông vào kỹ năng khéo léo không ăn thua, chỉ có thể nhờ kiên trì mà hoàn thành. Chút xíu kiên nhẫn cũng không có, còn đòi làm việc lớn, tôi coi bộ tương lai anh cũng chỉ vầy vậy thôi.”

Chẳng lẽ cái vỏ nóng nảy của cô ta bao bọc lấy tính kiên trì?

Thôi Minh Trí nhân cảm giác cứ sai sai mà sinh nghi, thấy cô ta đang tự dát vàng lên mặt, sau đó hắn không ỏ ê gì nữa cho khỏi rước nhục.

Tháng 9, chùa Cát Tường xong thủ tục, khởi công. Soái Ninh cử Diệp Như Vy làm giám sát dự án, về thôn Liên Mễ trông nom công trình, đồng thời giao cho Thôi Minh Trí một nhiệm vụ khác.

“Tôi kiếm mấy người làm phim, nhờ họ quay một bộ phim tài liệu, sẽ đi Hoa Quả Lĩnh lấy cảnh, thời gian quay nửa tháng. Cuối tuần này mở máy, anh đi tận nơi giám sát chút.”

Bộ phim tài liệu này tổng mức đầu tư hai triệu tệ, Thôi Minh Trí đảm nhiệm giám đốc sản xuất, phụ trách xét duyệt tài chính. Hắn nhận phân công một cái là định ngày hẹn đạo diễn và thành viên đoàn phim, biết bộ phim lấy đề tài là “Tượng Phật nhục thân”[1].

“300 năm trước, có một vị thánh tăng tên là Trừng Quan tới Hoa Quả Lĩnh dựng nhà tu hành tại thung lũng cách biệt với nhân thế này. Sau bao nhiêu năm, ngài đã ngộ ra Phật pháp thâm ảo. Khi ngài viên tịch, các tín đồ dùng phương pháp “táng ngồi trong chum” để ướp xác ngài. Ở đáy chum trải một lớp vôi, một lớp than củi, xếp bằng thân xác của ngài vào bên trong, lại đổ thêm than củi nghiền nát, đàn hương v.v., cuối cùng đậy kín nắp chum. Vì hoà thượng Trừng Quan lục căn thanh tịnh, tâm không tạp niệm, thân xác ngài lâu ngày vẫn không bị thối rữa, giữ mãi dáng vẻ sống động như thật suốt 300 năm. Tín đồ đời sau vì tưởng nhớ ngài nên thếp vàng lên xác ướp, tạo thành một pho tượng Phật nhục thân để thờ, theo lời những người tới cầu phúc thì tượng cực thiêng. Gần đây mọi người đưa pho tượng nhục thân này đến viện khoa học kiểm tra bằng các biện pháp chụp chiếu tiên tiến, phát hiện các bộ phận trong cơ thể được giữ gìn nguyên vẹn, điều này thuộc dạng cũng hiếm gặp trong số các pho tượng nhục thân trên khắp cả nước, không thể không nói là Phật pháp diệu kỳ… Các tín đồ vì kỷ niệm công đức của hoà thượng Trừng Quan, quyết định góp tiền trùng tu chùa Cát Tường - là thiền viện năm đó ngài đã dựng, để thờ phụng pháp thể của ngài…”

Đọc xong phần tóm tắt câu chuyện bịa đặt xanh rờn này, Thôi Minh Trí trợn mắt há hốc mồm. Nghe nói kịch bản đại cương do Soái Ninh nghĩ ra, da mặt hắn biến thành bức tường ngấm nước, đổ mồ hôi ròng ròng trong nhiệt độ không khí mát mẻ.

Gái này kiếp trước bán thuốc tăng lực trên cầu vượt hả, gạt gẫm lừa lọc hạng nhất luôn. Đem bộ phim giả tài liệu này đi làm truyền thông, mánh lới xịn hơn hẳn kiểu quảng bá du lịch chính thống.

Trong thời gian quay phim, hắn cậy nhất cự ly gặp Diệp Như Vy mấy lần, còn về nhà cô ăn cơm. Ông bà Diệp bố mẹ cô vẫn không biết hai người đã chia tay, còn lựa lúc hỏi Thôi Minh Trí chuẩn bị khi nào tổ chức cưới. Thôi Minh Trí hoảng hốt hỗn loạn, còn may Diệp Như Vy giải vây kịp thời nên mới không luống cuống.

Sau khi ăn xong, Diệp Như Vy đưa hắn quay lại chỗ đoàn phim. Trời âm u, sương giăng bảng lảng giữa núi rừng như trải ra một bức tranh thuỷ mặc lạnh lẽo xa cách khiến người ta bất chợt sầu muộn.

Thôi Minh Trí lặng lẽ nhìn lén người con gái bên cạnh, khuôn mặt và dáng người gầy yếu của cô cũng giống như khói nhẹ từ lò đốt đàn hương, thiêu đốt trong lòng, ngứa một tí, đau một tẹo.

“Vy Vy, em gầy đấy. Ngày nào cũng ở công trường vất vả lắm nhỉ? Để ý sức khoẻ nhé, đừng làm mệt quá mà sinh bệnh.”

“Anh cũng thế nhé.”

“Công trình vẫn thuận lợi chứ?”

“Cũng ổn, công trình kiểu này toàn theo quy chuẩn, giám sát nghiêm chút là được, không có vấn đề gì khác.”

Hắn cẩn thận kìm giữ mức độ quan tâm, thái độ kém tự nhiên hơn hẳn Diệp Như Vy, vội lái sang chuyện khác để điều chỉnh.

“Cũng chẳng biết Ninh tổng nghĩ gì, quay cái phim giả tài liệu, còn cố tình xây chùa, làm truyền thông quảng bá giả dối không vấn đề gì thật à?”

“Chắc cô ấy muốn tạo điểm nhấn ở chỗ này để bù lại sự thiếu thốn về cảnh quan nhân văn của Hoa Quả Lĩnh cho tương lai dễ thu hút du khách.”

“Phim tài liệu và chùa Cát Tường đều đòi hỏi có cửa truyền thông. Giờ chi phí PR đắt đỏ như thế, ngân sách cho dự án lại eo hẹp, có cân được marketing trên quy mô lớn không?”

“Ninh tổng rất có đầu óc, em tin tưởng cô ấy.”

Diệp Như Vy nói giọng chắc nịch. Cô làm nhân viên tương đối tỉnh táo, thường giữ cái nhìn trung lập đối với sếp, giờ lại không tiếc lời ca ngợi Soái Ninh.

Thôi Minh Trí đã hơn một lần nghe cô tỏ vẻ khen ngợi, nghĩ là cô bị những trò khôn vặt của Soái Ninh lừa gạt, không nhịn được, tiết lộ: “Hiện tại cô ta vẫn ngày ngày quậy phá, ăn chơi nhậu nhẹt không thiếu món gì, chỉ riêng việc đi làm nghiêm túc là không thấy bao giờ.”

Tổng giám đốc cần coi trọng việc chung, Soái Ninh đẩy hết sự vụ hằng ngày cho hắn xử lý, mỗi hôm chỉ nghe báo cáo một tí cho xong, khác hẳn với Soái Minh luôn tự tay kiểm soát nghiêm ngặt. Đây là nguyên nhân chính khiến Thôi Minh Trí thừa nhận cô ta có đầu óc nhưng không thể đặt niềm tin.

Diệp Như Vy hỏi: “Chủ tịch cùng Vạn đổng không đưa cô ấy đi xã giao?”

“Chủ tịch dẫn cô ta đi ăn với các cổ đông lớn của tập đoàn vài lần, còn đâu chưa thấy gặp nhân vật nào quan trọng.”

Soái Quan Vũ không chia sẻ các mối quan hệ với Soái Ninh, cũng không có vẻ muốn tính toán truyền ngôi, đây là nguyên nhân tiếp theo để Thôi Minh Trí không coi trọng cô ta.

Diệp Như Vy tỏ vẻ bất bình với chuyện này: “Xem ra chủ tịch không để tâm nâng đỡ cô ấy, em còn tưởng Minh tổng Diệp tổng mất rồi, ông ấy sẽ bồi dưỡng Ninh tổng thành người nối nghiệp cơ đấy.”

“Chủ tịch là người Triều Sán, trọng nam khinh nữ lắm, tất nhiên không nghĩ đến chuyện truyền cơ nghiệp gia tộc cho con gái. Hơn nữa Ninh tổng… à mà thôi.”

Diệp Như Vy lại nghe hắn phàn nàn về sếp thêm một lần, rất phản đối tâm thái này của hắn, biện hộ thay Soái Ninh: “Anh dù sao cũng đừng coi thường Ninh tổng. Đợt này trao đổi vài lần, em phát hiện kiến thức chuyên ngành của cô ấy vững thật đấy, chỉ riêng ở mảng thiết kế này đã có nhiều tư duy ý tưởng hay, tương lai nhất định sẽ thành một nhân vật tầm cỡ.”

Thôi Minh Trí cười khổ: “Có nhân vật tầm cỡ nào suốt ngày đi bóc phốt trên mạng.”

Hắn đến Thước Châu năm hôm, kế hoạch quay phim chặt chẽ, lịch trình sắp xếp dày đặc, vừa rồi mới ngơi tí để nhớ đến việc lướt Weibo. Không ngoài dự đoán, Soái Ninh hôm qua vừa khởi xướng một cuộc chiến bóc phốt mới.

(Hết phần 31, xin mời đón đọc phần 32. Nếu muốn đọc lại các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Nguyên văn là 肉神佛 - Nhục thần phật, bọn mình dịch theo khái niệm trong các tài liệu tiếng Việt để chỉ tượng có cốt người, như tượng chùa Đậu ở Thường Tín (HN).