Vạn Hồng Ba vẫn luôn muốn thông qua hắn sưu tập khuyết điểm của Soái Ninh, giờ vừa hay hắn phải mượn con dao to của ông ta dùng tí.
Về nhà, Thôi Minh Trí bèn gọi điện cho Lương Nghiệp hẹn anh ta ngày mai gặp mặt rồi nói.
“Tiểu Thôi, Ninh tổng làm lắm chuyện chệch đường như thế thật à? Sao cậu không cho tôi biết sớm?”
Nghe Thôi Minh Trí kể về mấy việc xấu xí Soái Ninh đã làm, hai mắt Lương Nghiệp sáng rờ rỡ, loé lên sau cặp kính.
Thôi Minh Trí phảng phất như nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang trong lòng anh ta, vờ sợ sệt nói: “Ninh tổng cô ta quá lợi hại, tôi sợ cô ta trả thù tôi, không dám từ chối cô ta nửa lời. Nhưng cho dù suốt ngày cẩn thận lấy lòng cũng không hầu hạ được cô ta. Còn bị cô ta mượn cớ đuổi việc đấy thôi.”
Lương Nghiệp biết chuyện hắn bị Soái Ninh hãm hại đuổi việc, không nghi ngờ món lễ vật nhập phe này của hắn, thu nhận luôn tại trận.
“Tiểu Thôi, khổ cho cậu phải chịu ấm ức. Ninh tổng đúng là quá đáng, chủ tịch nếu biết những việc này chắc chắn sẽ phê bình cô ta gay gắt. Cậu chờ đây, tôi báo với Vạn đổng trước đã, xin ông ấy trả lại công bằng cho cậu.”
Anh ta vội rời ghế đi ra bên ngoài quán café, Thôi Minh Trí mừng rỡ nghĩ ngợi: “Vạn đổng nhất định sẽ mách với chủ tịch, kể cả không lột hết chức vụ của Soái Ninh, khiến thị bị mắng một trận nên thân cũng thật hả cơn giận. Hơn nữa sau này nhà họ Soái sẽ giám sát thị nghiêm khắc gấp bội, xem thị còn lêu lổng kiểu gì.”
Hắn âm thầm sung sướng một phen, trăm hoa đua nở trên mặt, không cầm lòng được ư ử câu hát trong mồm, chỉ tiếc rẻ vì không được nhìn cái tướng chật vật của Soái Ninh lúc bị nghe chửi.
Mươi phút sau, Lương Nghiệp quay lại, đem theo một chỉ thị kinh người: “Tiểu Thôi, tối nay chủ tịch có buổi liên hoan với mấy vị cổ đông lớn của tập đoàn, Ninh tổng cũng sẽ góp mặt, Vạn đổng muốn cho cậu đến nói ra tình hình thực tế trước mặt mọi người luôn.”
Lưng Thôi Minh Trí nhũn ra, suýt tụt khỏi chỗ ngồi, ậm ừ nói: “Không cần làm thế chứ, làm thế chủ tịch mất mặt quá ạ.”
Lương Nghiệp tỏ vẻ thâm trầm: “Cậu không biết đấy thôi, chủ tịch nuông chiều Ninh tổng cực kỳ. Thói xấu của Ninh tổng có già nửa là do ông ấy nuông quá mà ra. Vạn đổng đi nói riêng với ông ấy, ông ấy chưa chắc đã coi ra gì, có lẽ sẽ còn tiếp tục bao che cho Ninh tổng. Nói thật, lúc trước ông ấy gọi Ninh tổng về làm tổng giám đốc mảng bất động sản, đa số cổ đông đều phản đối, chẳng qua là nể mặt chủ tịch nên mới miễn cưỡng thông qua. Với những gì Ninh tổng thể hiện đến nay, để cô ta quản lý công ty là quá vô trách nhiệm với các cổ đông. Nếu chủ tịch tiếp tục dung túng, tình cảnh sẽ còn càng ngày càng hỏng bét. Chỉ có công bố các hành vi nông nổi của Ninh tổng trước mặt mọi người, chủ tịch mới khó bênh vực người nhà, mới có thể dùng phép công để xử lý việc công.”
Thôi Minh Trí không dễ phỉnh phờ như vậy, gượng cười nói: “Tôi hiểu ý tứ rồi, nhưng tôi sao dám làm bẽ mặt chủ tịch chứ. Ông ấy nói bừa một câu, tôi sau này cũng đừng nghĩ ngóc đầu lên.”
Lương Nghiệp vội nói: “Cái này thì cậu yên tâm, Vạn đổng nói ông ấy sẽ ra mặt giúp cậu. Cậu vốn là người bị hại, hẳn phải được bồi thường, sau này sẽ điều sang Video Tinh Huy làm giám đốc phòng kế hoạch, chuyên khai thác IP (Intellectual Property, bản quyền), lương thưởng phúc lợi đều hơn vị trí trước kia, ngoài ra sẽ phân nhà và xe cho cậu nữa.”
Video Tinh Huy là công ty bên mảng giải trí của tập đoàn Quan Vũ, là nền tảng video nội hàng đầu trên mạng, người nào làm quản lý cũng giàu chảy mỡ. Vạn Hồng Ba treo thưởng chức vụ béo bở như vậy, ra giá rất có thành ý.
Thôi Minh Trí thấy lòng rục rịch mà người lại không dám nhúc nhích.
“Tôi sợ Ninh tổng trả thù tôi ấy.”
“Video Tinh Huy do Vạn đổng quản lý trực tiếp, văn phòng lại ở Bắc Kinh, đừng nói Ninh tổng, chủ tịch cũng không tiện nhúng tay, cậu đi là đảm bảo tuyệt đối. Hơn nữa Ninh tổng không biết điều đến mấy cũng không đến mức coi trời bằng vung đâu, chẳng lẽ còn tìm cách gây thương tích cho cậu chắc?”
“Không sợ đâu nhỡ, chỉ sợ nhỡ đâu ạ.”
“Không sao, Vạn đổng nói sẽ đảm bảo an toàn cho cậu.”
“Nhưng làm thế tóm lại không ổn đâu…”
Hắn sợ trước hãi sau, rụt rè rón rén khiến Lương Nghiệp phát bực, lời nói cũng sắc bén lên: “Tiểu Thôi, cậu tìm tôi phản ánh tình hình chẳng phải vì muốn đòi quyền lợi chính đáng hay sao? Hiện giờ Vạn đổng tự mình chống lưng cho cậu, cậu còn e ngại cái gì? Việc này không chỉ hả được giận, cũng là cơ hội thăng tiến hiếm có trong sự nghiệp. Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ nắm chặt. Phải biết rằng cơ hội không thể để mất, thời vận không quay lại đâu.”
Đúng vậy, sang Tinh Huy làm quản lý cấp cao, lương năm triệu một năm không phải là giấc mơ, vậy không cần lại sợ nợ nần của nhà họ Diệp, có điều kiện quay lại với Diệp Như Vy.
Không vào hang cọp, sao bắt được con cọp.
Vì tình yêu khó có thể dứt bỏ, hắn quyết định liều mạng, thoả thuận xong với Lương Nghiệp về lời lẽ trình bày, sẩm tối đi theo anh ta vào nhà hàng Đường Các (T’ang Court) trong khách sạn Langham ở khu Tân Thiên Địa.
Đây là nhà hàng duy nhất được 3 sao Michelin[1] ở Trung Quốc đại lục, chín phòng ăn riêng tư đặt theo tên các loài cây quý, trong lúc dùng bữa có thể thưởng thức cảnh đêm phồn hoa của khu Tân Thiên Địa.
Nơi này là một trong những chỗ mà hội đồng quản trị tập đoàn hay gặp gỡ liên hoan. Soái Minh và Soái Ninh đều từng mang Thôi Minh Trí tới, đây là nhà hàng món Quảng Đông ngon nhất hắn từng được ăn. Lần đi cùng Soái Ninh, hắn nghe thị phàn nàn rằng thịt xá xíu mềm quá, vịt quay không đủ đầy đặn, tôm hùm nêm nếm không tới, bánh kim tiền ngấy quá, bò Nhật (wagyu) xốt tiêu đen không đủ thơm, tóm lại cứ phải kêu không đủ linh khí. Bộ đồ ăn khung cảnh cũng rất bình thường, thiếu ý tưởng sáng tạo xa hoa, tổng thể là chỉ được cái tiếng…
Mịa, lần đầu tiên nghe nói đồ ăn còn có linh khí, con kia đúng là thừa tiền, bới lông tìm vết, chuyên làm khó người ta. Chờ tí nữa tao tung hê các việc mày từng làm cho bung bét ra, xem bố mày với đám đại cổ đông dạy dỗ mày thế nào!
(Hết phần 43, xin mời đón đọc phần 44. Nếu muốn đọc lại các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Michelin (mi-sen-lanh): Cẩm nang chỉ dẫn về các nhà hàng có đồ ăn ngon do hãng lốp Michelin của Pháp bắt đầu phát hành để tặng khách hàng đi ô tô từ hơn 100 năm trước, hiện được coi như Oscar của ngành nhà hàng.