Hắn nhăm nhăm vào vai con cháu, Soái Ninh cũng yên tâm thoải mái làm bố đời, hai mắt vẫn không đặt lên người hắn.
“Ờ, vậy nói nhanh lên coi.”
“Xin lỗi chị, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không nên xúc phạm Phật bà như chị.”
“Sao nghe cứ như nói móc ấy nhỉ?”
“Xin lỗi, chị hiểu lầm ạ, để tôi nói lại. Tôi không nên đít lộn lên đầu, biết rõ các bạn chị đều là những người có sừng có mỏ mà còn làm chị ôi mặt trước mặt họ. Càng không nên tự tiện nghỉ việc khi chưa được chị cho phép. Còn cả chuyện đêm hôm trước cũng là tôi sai ạ. Tôi chặn xe chửi bới còn túm ép chị, làm chị hoảng sợ, quả là khỉ đu cung điện, gà cãi nước sôi, chỉ đâm đầu vào chỗ chết. Xin chị người lớn rộng lượng tha cho tôi đây, kẻ ếch ngồi đáy giếng, vai hề nhảy nhót…”
Hắn chăm chú đọc thuộc lòng, coi như mình đang đóng vai kẻ hèn nhát khom lưng khuỵu gối, lát nữa bỏ kịch bản đi vẫn là một trang hảo hán.
Hắn kiểm điểm xong, Soái Ninh cũng đọc xong giấy tờ trong tay, giương mắt liếc xéo hắn, trên mặt mang vẻ châm chọc đặc trưng.
“Cũng ra dáng phết nhỉ. Thôi nói chuyện ở T’ang Court đi, hôm đó sao dượng lại tìm đến anh?”
Với màn thẩm vấn này, Thôi Minh Trí cũng đã chuẩn bị trước. Nói dối không ăn thua, lập tức khai thật nhận tội.
Lời nói thật không có lỗ hổng, Soái Ninh không hề truy tra chi tiết, tiếp tục hỏi: “Anh đã quyết tâm trả thù tôi, đã đến hiện trường rồi còn lùi bước sát nút là sao?”
“… Tôi không phải lùi bước, là thương hại chủ tịch. Sau khi Minh tổng Diệp tổng mất, bác lập tức già đi mười mấy tuổi, tôi nhìn thấy xót, không muốn bác lại vì chuyện con cái mà hổ thẹn trước mặt mọi người.”
Lý do này chọc đúng điểm Soái Ninh thấy buồn cười, huýt gió chế nhạo: “Ba tôi là ai, anh là ai, cũng chưa ước lượng xem mình có đủ tư cách thương hại ổng hay không.”
Thôi Minh Trí nghiêm trang nói: “Lúc đó trong mắt tôi, bác không phải là nhân vật lớn giàu có bạc tỷ, chỉ là một ông bố vừa mất con trai. Tôi cũng là con trai, cũng có bố yêu quý quan tâm, tôi suy bụng ta ra bụng người nên mới làm vậy ạ.”
Lời này là gián tiếp phê phán Soái Ninh làm con gái mà quan tâm đến bố còn không bằng người ngoài, lực công kích cũng rất lớn. Hắn nói xong cũng hơi hối hận, cúi đầu né tránh theo bản năng.
Đã là kẻ hiếu chiến thì da dày thịt béo, Soái Ninh thừa nhận bản thân là con gái bất hiếu. Người khác mắng trúng điểm này, cô cũng không chấp nhặt, còn cho thêm Thôi Minh Trí một điểm hạnh kiểm vì tính lương thiện chính trực, cảm thấy tên này tâm địa quả thật không xấu.
“Thôi bỏ qua việc này, nói việc khác nữa. Hôm đó vừa đến quán karaoke anh đã sưng sỉa mặt mũi, trước đấy có gì không hài lòng với tôi?”
Thôi Minh Trí bị hỏi đến trở tay không kịp, bỗng nhiên vỡ lẽ: “Hay lúc đấy nó biết mình đang bực, cố tình sai cái việc hạ lưu để khích tướng?”
Mạnh dạn suy luận, quả đúng thật.
“Nói đi, tôi làm gì khiến anh căm đến vậy?”
“Chị phê bình mọi người, họ toàn tưởng là tôi mách lẻo, còn bịa đặt bôi nhọ sau lưng tôi.”
Thôi Minh Trí nhất nhất thuật lại chuyện bị đồng nghiệp hiểu lầm, bôi nhọ. Ngay cả chuyện bị vu là “bưng bô bợ đít đu cành cao” cũng lôi ra kể.
Soái Ninh cười ha hả không ngừng, như là khán giả xem hài kịch.
“Hiệu quả cũng không tồi đấy chứ.”
“Hiệu quả á?”
“Đúng là tôi muốn đồng nghiệp hiểu lầm anh nên mới cố tình mắng họ như vậy.”
Ánh mắt xảo trá của cô bắn lại đây, thành phần bao gồm vẻ vui sướng khi người gặp hoạ, mãn nguyện, dương dương tự đắc.
Thôi Minh Trí bừng tỉnh ngộ ra, hoá ra hắn vốn đã thành con cá trong lưới thị, bị làm sạch nấu chín cho lên đĩa ăn hết sạch mới tỉnh ra.
“Sao cô lại làm thế? Tôi có tội tình gì với cô chứ?”
Hắn giận run người, giống u hồn của người chết không nhắm mắt, húp cháo lú (canh Mạnh Bà) cũng không tiêu được nỗi oan sâu đậm này.
Cẩn thận tra xét, lần duy nhất đắc tội gái này là hôm uống say phát điên trong khách sạn ở Thước Châu. Lúc ấy thị vờ rộng lượng, sau lưng lại bày trăm mưu ngàn kế trả thù, giết người còn khoét tim, rắn rết cũng không độc bằng thị!
Hắn đã sắp đến mức bùng nổ, Soái Ninh lại đúng lúc hắt gáo nước lạnh tiếp theo: “Dượng sai anh trông chừng tôi phải không?”
Thôi Minh Trí bị rút củi dưới đáy nồi, khí thế đột nhiên xìu xuống, nghe thị cười mỉa, vội vàng biện giải: “Ninh tổng, tôi chưa từng bán đứng cô, Vạn đổng sai Lương Nghiệp hỏi tôi về tình hình của cô, tôi toàn nói cô đang làm việc nghiêm túc, tuyệt không nói bậy nửa lời.”
Hắn không làm chuyện gì trái với lương tâm, không thể khiến đối phương tìm được lý do hãm hại hắn, cho nên ra sức bảo vệ điểm cao đạo đức.
Nào biết hắn lại không đoán đúng tâm tư Soái Ninh.
“Tôi biết, nếu anh từng bán đứng tôi thì sẽ không còn lành lặn đứng đây.”
Gương mặt tươi cười của đứa con gái như nấm độc trong rừng nhiệt đới, diễm lệ mà nguy hiểm. Thôi Minh Trí đã cảm giác cô ám chỉ, theo bản năng giả ngu: “Vì, vì sao ạ?”
“Anh tưởng tôi không biết anh là do dượng phái tới? Tôi sai anh xử lý công việc, sai anh tìm Tôn tổng sửa giá thầu Phỉ Thuý Sơn Hồ, sai anh đi hầu rượu mua vui đều là để thử anh. Chỉ cần anh hé ra một chút cho bên dượng, tôi sẽ biết ngay và luôn.”
Cô nói rõ ngọn ngành một lượt, Thôi Minh Trí mới hiểu bấy lâu nay mình đã đi giữa bãi mìn. Trong rất nhiều chuyện, hắn từng băn khoăn không biết có nên mật báo hay không, suýt nữa giẫm vào kíp nổ. Càng nhớ lại tình hình khi trước càng thấy ớn, cảm giác sợ hãi vừa biến mất lại trỗi dậy.
Soái Ninh bày ra tư thế của kẻ săn mồi, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt: “Một núi không thể có hai hổ, dượng sợ tôi ngăn trở việc ổng đoạt quyền, ngay từ đầu đã đề phòng tôi, nghĩ cài gián điệp bên người tôi, đáng tiếc là nhìn lầm người rồi.”
Thôi Minh Trí mặt mũi lúc xanh lúc hồng, e dè nói: “Ninh tổng, tôi không phải dạng tiểu nhân hai mặt.”
“Đã thấy rồi, anh do anh Hai tôi chọn, ảnh cái gì cũng thường thường, riêng con mắt không tệ lắm. Tôi cũng tự khảo sát rồi, anh còn tính là người tử tế.”
Từ ngày đầu tiên tiếp xúc trở đi, Soái Ninh đã tiến hành thử hắn.
Tay trợ lý còm này lõi đời khéo đưa đẩy, nhát gan yếu đuối nhưng cũng có một số điểm lấp lánh đáng quý. Ra mặt chống đối cấp trên khi bạn gái cũ chịu nhục, chứng tỏ anh ta trọng tình. Khi bị dân làng ra cướp, anh ta dũng cảm che đỡ chủ, chứng tỏ trọng nghĩa. Bị vu oan hãm hại làm nhục bùng lên phản kháng, chứng tỏ anh ta có tự tôn. Nghĩ đến cảm xúc của chủ tịch mà từ bỏ việc trả thù, chứng tỏ anh ta biết phải trái.
Kẻ tâm phúc hèn hạ thì dễ sai bảo, nhưng người hèn ắt vô địch, hèn đến đột phá mọi giới hạn đó chính là tiểu nhân ác độc, để ở gần như nuôi ong tay áo. Có thể khom lưng cúi đầu mà không mất cốt khí, có thể bịt tai xuống tay mà không vứt lương tri mới làm người thân tín được. Thôi Minh Trí vượt qua thử thách là chuyện may mắn với cả hai bên.
Đương sự lại không cho là như vậy, hắn hỏi cô vì sao lại chia rẽ quan hệ của hắn với đồng nghiệp.
“Muốn anh làm việc cho tôi.”
“Hả?”
“Anh muốn bo bo giữ mình, lấy lòng cả tôi và dượng. Tôi dĩ nhiên phải chặn hết đường lui của anh. Anh bị người khác cô lập mới có thể mang lòng trung thành đi theo tôi. Giờ mục tiêu mong muốn đã đạt, anh không chỉ sứt mẻ quan hệ với đồng nghiệp, còn đắc tội nặng với dượng, muốn ở lại Thượng Hải chỉ có thể lăn lóc theo tôi.”
(Hết phần 46, xin mời đón đọc phần 47. Nếu muốn đọc lại các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)