Người Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 6: Cánh gà cay



Trước khi bắt đầu ghi hình nội dung ở Phượng Thành, trên Weibo của chương trình đã đăng lên một dòng tin tức: "@PhuongThanh, chúng tôi đến đây!"

Người hâm mộ ở Phượng Thành sôi sục nôn nao, khi ekip ra khỏi máy bay vào lúc 12 giờ đêm, đã thấy một nhóm người cầm bảng hiệu chào mừng, kéo banner và gậy phát sáng nhiệt tình đứng đợi ở đó.

Là học sinh cao trung ở trường nội trú, nhân dịp cuối tuần, Triệu Tân Dương cũng muốn đến tham gia náo nhiệt ở sân bay. Mặc dù cửa hàng KFC nơi mà hắn làm thêm cũng ở gần đó nhưng hắn lại không thể xin nghỉ phép vào hôm nay được. Chỉ đành ở trong cửa hàng đang dần trở nên vắng vẻ, vào nhóm chat trên điện thoại xem bạn bè đang ở sân bay chen chúc trong biển người.

Ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải của hắn đặt ở trên màn hình điện thoại liên tục lướt, cố gắng xác định nhóm người nổi tiếng đang đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai từ những tấm ảnh phóng to và mờ câm.

"Leng keng..." cánh cửa bất chợt bị mở ra, Triệu Tân Dương vẫn chưa chịu rời mắt khỏi điện thoại, đến đầu cũng không thèm ngẩng lên, đối với khách hàng như gió đến kia, nói: "Xin chào! Cho hỏi bạn cần gì?"

Qua khóe mắt, Triệu Tân Dương nhìn thấy bàn tay ai đó ấn lên thực đơn trên mặt bàn, đầu ngón tay gõ lên thực đơn phát ra tiếng lạch cạch, hắn vô thức bỏ điện thoại xuống rồi nhìn lên.

Mái tóc đen dài uốn xoăn xen lẫn với một phần tóc highlight màu lam làm tôn lên làn da trắng như sứ. Bởi vì đôi mắt hoa đào xinh đẹp đang hướng về bảng tra cứu thực đơn khiến cho độ cong ở đuôi mắt vẽ ra vài ý vị mê hoặc lòng người. Từ chóp mũi đi xuống là đôi môi mỏng màu hồng phấn mềm mại.

Từ nhỏ đến đến giờ, đây là cô gái đẹp nhất mà Triệu Tân Dương từng thấy. Không đúng, thật ra đây là minh tinh đúng không?

Lẽ nào là khách mời của chương trình ?

Nhưng Triệu Tân Dương đã cố lục lại trong trí nhớ của mình và phát hiện ra hắn căn bản không biết đây là ai.

Người nọ ở trước bàn do dự hồi lâu, bên trái cũng muốn ăn, bên phải cũng muốn ăn. Tuy rằng lúc này chỉ có một mình cô đặt đồ ăn nhưng cũng không thể bắt người ta chờ lâu được. Tầm mắt cô từ treo trên tấm ảnh đồ ăn chuyển sang nơi khác, vô tình bắt gặp ánh mắt của Triệu Tân Dương, cô ngập ngừng nói, thanh âm ngọt như một cốc sữa nóng: "Tôi muốn 2 miếng gà nguyên vị, một cốc nước ép Jiuzhen, một cặp cánh gà cay, còn có một bắp ngô...."

*Nước ép Jiuzhen (九珍果汁): nghĩa Hán Việt là nước ép Cửu Trân, một loại nước ép trái cây tổng hợp có chứa 9 loại quả: cam, táo, thơm, chanh dây, chuối, xoài, bưởi trắng, đu đủ và chanh. Loại này hình như là nước uống của KFC bên Trung Quốc.



Dường như nhận ra bản thân ăn có hơi nhiều, cô gái dừng một lúc, bắt gặp nụ cười tủm tỉm của Triệu Tân Dương, cô có chút miễn cưỡng nói: "Thôi đi, không ăn cánh gà cay nữa."

Hai miếng gà, một nước ép, thêm một ngô ngọt, như vậy là thích hợp cho một bữa ăn nhẹ đêm khuya rồi.

Triệu Tân Dương gõ vào màn hình máy tính, cười nói: "Xin chào, tổng cộng là 45 tệ. Bạn muốn mang về hay ăn ở đây?"

"Mang về." giọng nói êm tai lần nữa vang lên.

Nửa phút sau, Triệu Tân Dương đẩy thức ăn của cô gái ra trước quầy, kèm theo một xấp giấy note và bút.

Đối với biểu cảm có chút sững sờ của tiểu tỷ tỷ, Triệu Tân Dương ngượng ngùng gãi đầu: "Cái đó... bạn có thể cho tôi xin chữ ký không?"

Tuy rằng hắn không biết đối phương là minh tinh nổi tiếng nào, nhưng xin chữ ký trước thì chắc hẳn không sai.

"Bạn là fan của tôi?" lúc nói ra điều này, cô gái có chút hoài nghi.

Trong lúc Triệu Tân Dương đang lưỡng lự không biết có nên nói sự thật hay không thì người đặt câu hỏi đã cuối xuống viết vài chữ lên giấy, sau đó mỉm cười với hắn rồi cầm túi đồ ăn bước ra khỏi cửa hàng.

Cho đến khi cô gái đã đi xa... Triệu Tân Dương lấy điện thoại ra, ở trong nhóm chat điên cuồng gào thét: "Tớ vừa mới nhìn thấy một tiểu tỷ tỷ rất đẹp mắt. Không biết có phải là đại minh tinh được đoàn phim mời đến hay không."

"Là ai, là ai?" có người trong nhóm chat hiếu kỳ hỏi.

Triệu Tân Dương: "Đợi đã, hình như tớ quên hỏi tên rồi."

Ngẫm lại sự việc, hắn lấy tờ giấy note ban nãy ra, trên đó có viết hai dòng chữ tinh tế mảnh mai:

Trình Du Du.

Tranh Tử. (có nghĩa là quả cam nhỏ)

Triệu Tân Dương chụp hình lại rồi gửi tấm ảnh vào nhóm chat, cả nhóm im lặng một lúc.

Một lát sau, có người yếu ớt hỏi: "Đây là ai vậy?"

Vài phút trôi qua, một thanh viên cũ đã một thời gian dài không thấy tâm hơi đột nhiên xuất hiện nói: "Ơ... cô ấy, cô ấy không phải là đại minh tinh."

"Trình Du Du, từng là thành viên của một nhóm nhạc nữ mà tớ từng theo đuổi khi còn tuổi trẻ bồng bột, và cũng là ngôi sao xui xẻo nhất mà tớ tùng thấy trong đời."

"Ra mắt năm 15 tuổi, được nửa đường thì chạy đi thi cao trung, hình như sau này không vào đại học mà lần nữa lào vào giới giải trí để phát triển. Kết quả là, tham gia tống nghệ thì tống nghệ bị cắt bỏ, tham gia nhóm nhạc nữ thì ông chủ bỏ trốn trước khi nhóm ra mắt. Không dễ dàng gì mới được đóng vai phụ trong một bộ phim nhưng nó lại là phim rác, cuối cùng bộ phim đó bị các đài truyền hình phong sát..."

*Tống nghệ (综艺) = chương trình truyền hình

"Dẫu sao thì số của cô ấy cũng có chút đen đủi. Nghe nói là cô ấy đã đổi nghề làm streamer cách đây một thời gian rồi. Mà này... cậu có bán tờ giấy note này không? Tớ muốn tưởng nhớ thanh xuân đã mất của mình."

Trong khi đó, Trình Du Du, người bị xem là cướp mất tuổi trẻ của người khác, mang tâm trạng vô cùng đắc chí bước ra khỏi cửa hàng KFC và đang ngửi lấy ngửi để gói gà ráng vừa mua được.

Một bữa ăn đêm vừa béo ngậy vừa thơm phức sẽ khiến cho nội tâm người ta vui vẻ, nhất là khi bạn không cần lo lắng về cân nặng của bản thân.

Trên đường này chỉ có ô tô chạy qua và không có bóng người nào xung quanh, cô cầm túi gà ráng lên, để ở trước mặt ngửi ngửi, cô muốn thưởng thức bữa tiệc mùi vị trước rồi mới ăn nó sau.

Rắc gia vị đặc trưng lên miếng gà nguyên vị vào đêm khuya, hương vị xộc lên tưởng chừng như có thể hấp dẫn cả tội phạm tới. Chỉ cần ngửi mùi vị thôi cũng đủ để người ta tưởng tượng ra, sau khi xé lớp vỏ mặn giòn bên ngoài sẽ nhìn thấy lớp thịt bên trong phủ lên một lớp dầu mỏng bóng loáng. Thịt gà non mềm khá vừa miệng, thậm chí đôi khi trên xương còn có thể thấy một ít dầu. Chỉ có một chút tiếc nuối đó là nếu khi đó cô gọi thêm cánh gà cay thì...

Ơ? Trinh Du Du nghi hoặc nhìn vào túi đồ ăn, cảm thấy khứu giác của bản thân xuất hiện chút kỳ quái.

Sao lại giống như có thêm mùi cánh gà cay ở trong này?

Cô nhớ lại thời điểm mình gọi món, vì mãi lo kinh ngạc trước việc xin chữ ký của bạn trẻ kia mà cô quên xem đồ ăn trong túi có đúng không.

Bạn trẻ đó sẽ không biến một trong hai miếng gà của cô thành cánh gà cay đấy chứ?

Bước chân của Trình Du Du dừng lại ở trạm xe, cách đó không xa cũng có một chiếc Mercedes Benz màu đen đang đậu, cửa sổ mơ hồ mở ra một khe hở khoảng bằng ba ngón tay.

Nhưng Trình Du Du vẫn chưa đi tới đó nên hoàn toàn không để ý đến mấy chi tiết này.

Nhờ vào ánh sáng trên biển quảng cáo ngay trạm xe, cô gái xinh đẹp cúi đầu kiểm tra đồ ăn trong túi nilong trắng. Đồ uống được đóng gói riêng, bên trong bịch còn có hai túi giấy, mà là hai miếng gà nguyên vị, một là bắp.

Đồ ăn không phải ít đi mà là nhiều hơn.

Còn có thêm một cặp cánh gà cay nữa.

Trình Du Du lấy cái túi đựng cánh gà cay ra, mở túi ra nhìn nhìn, chợt nhớ tới dáng vẻ của cậu nhóc khi xin chữ ký, không nhịn được liền phì cười.

Biển quảng cáo trước mặt Trình Du Du im ắng cuộn xuống một quảng cáo mới. Cô định thần trở lại, sau khi nhìn rõ dung mạo to lớn trước mặt, cô sợ hãi lùi lại mấy bước.

Như một phản xạ có điều kiện, cô vô thức đem túi đồ ăn giấu đi.

Đứng nhìn nữ nhân cầm lọ kem Lancôme trên màn hình quảng cáo nửa ngày, nhận ra đây chính là Lạc đại ảnh hậu của mình, Trình Du Du thở phào một hơi, thì thầm nói: "Sao khắp nơi đều là cậu vậy?"

Cô không hề biết rằng người đang bị cô nói kia đang ở trong chiếc Mercedes Benz màu đen cách đó vài mét.

* Lancôme (兰蔻): một nhãn hiệu nước hoa và mỹ phẩm sang trọng của Pháp, ra đời năm 1935. Đến năm 1964, Lancôme chính thức trở thành thương hiệu con của L'Oreal với hàng trăm chi nhánh lớn nhỏ khắp thế giới.



Lạc Tử Khâm mới đến Phượng Thành vào sáng nay, trước tiên là hẹn với Tưởng Trấn Hiên ăn trưa, sau đó thì cùng ăn tối với một số bạn bè ở đây. Có lẽ là do uống hơi nhiều, nên suốt đoạn đường từ nhà hàng trở về, cô cảm thấy có chút chóng mặt buồn nôn.

Tiểu Lộ thấy thế liền kêu tài xế dừng xe ở bên đường, mở một bên cửa kính xe để cô hít thở.

Lạc Tử Khâm khép hờ mi mắt, dùng tay đỡ đầu, xoa xoa huyệt thái dương. Làn gió đêm mát mẻ từ cửa sổ lùa vào khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút.

Tiểu Lộ đưa cho Lạc Tử Khâm một chai dầu cù là nhỏ màu xanh lá, Lạc Tử Khâm lắc đầu nói: "Bên ngoài có ai không? Nếu không có thì chị xuống đi dạo một lát."

Tiểu Lộ nhanh chóng rướn cổ nhìn hai bên đường, sau đó từ kính sau xe nhìn ra ngoài, nhìn thấy một cô gái đang chăm chú nhìn biển quảng cáo trên trạm xe vắng vẻ.

Mà biển quảng cáo đó đang phát đại ngôn của Lạc Tử Khâm hợp tác với Lancôme tại Trung Quốc năm nay.

Tiểu Lộ buột miệng nói: "Không được! Chị không thể ra ngoài. Bên đó có một fan cuồng nửa đêm chạy đến trạm xe liếm láp vẻ đẹp vô song của chị."