Còn gì xấu hổ hơn việc cô bị phát hiện đứng ngây ngốc trước biển quảng cáo, mà người phát hiện ra cô lại chính là minh tinh trên biển quảng cáo, và hai người còn từng quen biết nhau.
Trình Du Du đang than khóc trong lòng, miễn cưỡng ổn định lại sắc mặt, bình tĩnh cầm lấy thực đơn, đại não vẫn còn vài tia lý trí hoạt động bình thường, cô nói: "Xin chào! Tôi là chủ của cửa hàng này. Vừa nãy tôi có nghe phụ vụ nói về các món ăn trên bàn của quý khách..."
Lạc Tử Khâm giương đôi mắt đen lay động lòng người nhìn Trình Du Du, tầm mắt dừng lại ở đó, không một chút do dự mà thay đổi lời nói: "Ồ! Tôi chỉ nói đùa với anh ấy thôi! Cho tôi năm phần xiên thịt cừu trước đi."
Trình Du Du: "..."
"Được, vui lòng đợi một chút." Cô theo thói quen nở một nụ cười, khi cô xoay người rời đi, bóng lưng giống như mang một chút ý tứ muốn chạy trốn thật nhanh.
Sự xấu hổ trước đó bị đè nén đến mức bay lên tận đỉnh đầu, người còn chưa vào phòng bếp mà máu huyết đã ầm ầm xông lên mặt, ở mãi trên đó chưa chịu rút lui.
Khi bước vào phòng bếp, phản ứng đầu tiên của Trình Du Du là nâng tay đóng cửa lại. Cô dựa lưng vào cánh cửa kim loại lạnh lẽo, cảm thấy đầu mình đã đỏ thành một quả cà chua khổng lồ. Đủ mọi loại cảnh tượng về biển quảng cáo đêm qua ùn ùn kéo tới trong ký ức sâu thẳm của cô, tựa như một cái muôi không thể nào ấn xuống nước, ấn một đầu thì đầu kia lại nhô lên.
cái gáo múc nước của nước người ta như này nè
Trình Du Du mấp máy môi, muốn hét lên một tiếng để giải phóng sự suy sụp trong lòng ra ngoài.
Nhưng mà...
Trình Du Du ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chương Tán vẫn đứng bên cạnh cái bàn đồ nướng trong bếp, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô.
Chương Tán hoàn toàn không hiểu vì sao bà chủ chỉ ra ngoài gặp thần tượng của hắn nói chuyện một lúc mà khi trở về bộ dạng lại giống như vừa bị một tên lưu manh giở trò trêu ghẹo.
Hắn nghi hoặc nhìn Trình Du Du hồi lầu, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười hỏi: "Lão đại, hehe, chị có muốn từ hôm nay trở thành 'hoa tử kinh' không?"
Chương Tán biết rõ, sức hút của nữ thần của hắn là không không thể ngăn cản, cần phải được mọi người yêu thích, bất kể là giới tính nào cũng không thể bỏ qua.
Trình Du Du ngậm miệng lại, hơi nóng trên mặt cũng nhanh chóng giảm xuống.
Cô không trả lời câu hỏi của Chương Tán, từ cửa đi vào gian bếp, cô đập thực đơn lên vai hắn, mặt vô biểu tình nói: "Làm việc, ngày nào cậu cũng nói nhiều."
Cô nhìn chữ ký rồng bay phượng múa trên thực đơn, trong lòng không khỏi cười khổ: Vẫn là fan hâm mộ sao? Cũng đúng! Sách bài tập thời cao trung của Lạc Tử Khâm cô vẫn còn giữ đến bây giờ.
Chương Tán thấy Trình Du Du cuối đầu bận rộn, hắn ủy khuất cầm tờ thực đơn vừa bị đập lên người, đi qua bên kia chuẩn bị dùng tăm tre để xiên đồ ăn. Kết quả là khi hắn lặt mặt bên kia tờ giấy lên nhìn nhìn...
Wow! Chữ ký của Lạc Tử Khâm! Là chữ kí mà lúc nãy hắn đã quên xin aaaa!
"Lão đại..." Thanh âm của Chương Tán từ bên kia truyền đến, bên trong lời nói chứa đầy ấp thâm tình mà Trình Du Du không thể hiểu được.
Trình Du Du thản nhiên đáp lại, liền nghe thấy Chương Tán cảm động nói: "Chị thật tốt."
Trình Du Du không ừ hử gì nữa.
Sau đó Chương Tán lại nói thêm một câu: "Chị yên tâm! Em sẽ ghi nhớ lòng tốt của chị vì đã giúp em xin chữ ký của thần tượng."
Trình Du Du: "..."
Đủ rồi! Đừng nhắc nữa!
Tổ tiết mục của
Lý Thiên Vương quay đầu nhìn ống kính nói: "Nhìn xem tôi tìm thấy ai này?"
May quay chuyển đến Lạc Tử Khâm, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô hình thoi.
Vốn dĩ Lạc Tử Khâm chỉ có thể dừng chân một lúc ở cửa hàng này, nhưng trước mặt cô giờ đây là một ly nước mơ chua và một dĩa thịt nướng xiên.
Có một vài xiên thịt cừu nằm trong dĩa sứ trắng dài, chiếc dĩa trắng tinh tương phản rõ rệt với những xiên thịt nhiều dầu đã được nướng chín. Hạt mè và một ít ớt bột sánh với xiên thịt nường sẫm màu tạo nên sự khác biệt rõ rệt, làm nổi bật lên màu sắc và hương vị của món ăn.
thịt cừu nướng xiên
Trợ lí đã được thông báo sớm từ trước nên đã rời khỏi phạm vi trường quay. Lạc Tử Khâm ở phía sau bàn ăn có hơi ngượng ngùng nhìn vào ống kính, cười nói: "Tôi vốn chỉ muốn uống chút đồ uống để làm dịu cơn khát, nhưng mùi vị thịt nướng ở trong bếp của chủ tiệm quá thơm nên tôi đã gọi vài xiên, Lý lão sư có muốn đến thử một chút không?"
Lạc Tử Khâm nói xong liền lấy một xiên trên dĩa đưa cho Lý Thiên Vương.
Bởi vì người có tầm ảnh hưởng trong giới này mang họ Lý, tên đầy đủ là Lý Hoành Bá. Là một đại lão chuyên dẫn dắt các chương trình tống nghệ nhiều năm, không biết có bao nhiêu chương trình đã nổi khắp cả nước dưới sự dẫn dắt của ông, có người đã từng nói đùa đặt cho ông một biệt danh: "Thác Tháp Lý Thiên Vương."
*Thác Tháp Lý Thiên Vương (托塔李天王): là pháp hiệu của Lý Tịnh_ một nhân vật thần thoại trong nhân gian và còn là một vị thần tiên trong đạo Giáo. Nhân vật này hay xuất hiện trong Phong thần diễn nghĩa, Tây du ký, Na tra,...
Về sau, biệt danh này được lan truyền rộng rãi, nên mọi người đều gọi ông là Lý Thiên Vương thay vì gọi tên thật.
Lý Thiên Vương cầm xiên thịt nóng hổi lên cắn một miếng. Thịt cừu mềm mềm và gia vị rắc lên trên bề mặt hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, vị thơm cay the the sảng khoái động lại trên đầu lưỡi, như thể nuốt xuống không phải là thịt cừu mà là lưỡi bị nuốt trọn.
Sau khi cắn một miếng xong, Lý Thiên Vương thốt lên: "Chà... Thịt cừu ở cửa hàng này rất tươi, rất mềm, gia vị ướp cũng rất ngon."
"Thật là vui, tôi qua đây để đón mỹ nhân, cư nhiên còn có cơ hội ăn một bữa ngon." Lý Thiên Vương quay lại nhìn vào ống kính, hài lòng cảm khái, đôi mắt hạnh phúc híp lại.
Tiếp đến, hai người cùng nhau đi bộ đến nơi tập trung các khách mời.
Nhìn thấy xiên thịt nướng trong tay Lý Thiên Vương, những người trong tay trống không không khỏi tránh móc họ: "Oa, Lý Thiên Vương lén mời mỹ nữ ăn thịt nướng sau lưng chúng ta."
Lý Thiên Vương nhanh chóng giơ tay bày tỏ sự vô tội: "Thật ngại quá! Bằng sự quyến rũ của tôi, xâu thịt nướng này là do mỹ nữ mời."
Lý Thiên Vương làm động tác giới thiệu về phía Lạc Tử Khâm bên cạnh, cười nói: "Chúng ta hãy nhiệt liệt chào mừng tân ảnh hậu của giải Kim Tượng năm nay - Lạc Tử Khâm đến với chương trình
Tưởng Trấn Hiên ở trong dàn khách mời vỗ tay, giương ánh mắt mang theo ý cười nhìn qua bên này. Đứng kế bên là Lâm Khải Toàn, Lâm ảnh đế, cũng là khách mời thường trú của chương trình này, vui vẻ nói: "Này, Trấn Hiên, cậu và cô ấy là bạn học thời cao trung sao? Hôm nay chúng tôi có thể dựa vào tài liệu đen (hắc liêu) của hai người để tăng lượt xem không?"
*Hắc liêu (黑料) = tài liệu đen, dùng để chỉ những thông tin bị bôi xấu của idol, hoặc là dùng để chỉ những thông tin xưa cũ thời còn trẻ của idol.
Tưởng Trấn Hiên nghe vậy liền bày ra bộ dáng của một lãng tử tỏa nắng, sờ sờ đầu, nở một nụ cười gian xảo với Lạc Tử Khâm: "Nếu như phải đề cập đến những sự việc năm đó thì trước tiên tôi chỉ có thể vì ngưỡng mộ mà dốc hết sức mình."
Trên mặt Lạc Tử Khâm hiện lên vài phần bất đắc dĩ, thành thật nói: "Đó là lý do tại sao trước đây tôi luôn muốn từ chối tham gia chương trình cùng anh ấy."
Mọi người phấn khởi hoan hô, chờ đợi lời nói tiếp theo của Tưởng Trấn Hiên.
Tưởng Trấn Hiên nhìn cái xiên đã trụi lủi trong tay Lý Thiên Vương, hắn sờ sờ cằm của mình, nghiêm nghị nói: "Không giấu gì mọi người, Tử Khâm thật sự là một người có tâm hồn ăn uống."
"Hồi cấp ba, có một lần trở lại lớp tự học vào buổi tối cuối tuần, có thể là khi đó mọi người chưa ăn gì nên giờ giải lao đều ra căn tin mua đồ ăn, sau giờ giải lao, trong lớp đột nhiên có mùi KFC."
"Nhưng thời điểm đó thành tích của cô ấy tương đối tốt, lại là một người khá lạnh lùng, còn ngồi ở hàng ghế sau cùng. Mặc dù mọi người trong lớp đều ngửi thấy mùi đó, nhưng đều cho rằng là bạn cùng bàn của cô ấy làm."
"Hôm đó vận khí không tốt lắm, giáo viên chủ nhiệm bất ngờ kiểm tra lớp học, mà GVCN của chúng tôi rất dữ, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi đó rồi, liền yêu cầu mọi người chủ động đến nhận lỗi, viết kiểm điểm."
Khi nói đến câu này, Tưởng Trấn Hiên dừng lại một chút, nụ cười trên môi càng lộ rõ, tựa như khoảnh khắc cùng chen chúc ôn tập trong phòng tự học năm đó vẫn còn ngay trước mắt.
"Sau đó thì sao?" Ảnh đế Lâm Khải Toàn thúc giục, vẻ mặt đầy phấn khích khi gần nghe đến cao trào của câu chuyện.
Tưởng Trấn Hiên không làm mọi người thất vọng, hắn hồi tưởng lại bộ dạng lúc đó của Lạc Tử Khâm, và nói tiếp: "Kết quả là cả lớp nhìn thấy Tử Khâm thản nhiên đứng dậy, từ trong bàn học lấy ra một túi cánh gà cay để lên bàn, bình tĩnh mà thừa nhận 'xin lỗi lão sư, là em mua nó mà vẫn chưa ăn xong'."
Lạc Tử Khâm ở bên cạnh đưa tay lên che mặt, trong tiếng cười vang của mọi người, cô nhìn về ống kính nghiêm túc giải thích: "Những gì cậu ấy nói tôi điều nhớ, nhưng tôi đã giấu sự thật này rất nhiều năm rồi và chưa từng nói với ai."
"Hôm nay, tôi muốn nhân cơ hội này để bác bỏ tin đồn với các bạn cùng lớp với tôi năm đó..."
"Thật ra túi cánh gà cay đó là của bạn cùng bàn mua. Thời điểm ở phòng tự học, cô ấy đã đặt gà của KFC ở bên ngoài, nhưng giờ giải lao lại chưa ăn xong nên cô ấy mang phần còn lại vào lớp. Khi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào, cô ấy sợ đến mức cất túi gà vào ngăn bàn của tôi."
Vẻ mặt Lạc Tử Khâm có chút bất lực, khi nói ra những điều này ánh mắt đen nhánh của cô ngập tràn ý cười.
Tưởng Trấn Hiên ra hiệu cho Lạc Tử Khâm nhìn vào xiên thịt nướng trên tay Lý Thiên Vương, hỏi vặn lại: "Cậu đoán xem tôi có tin cậu không?"
Lạc Tử Khâm rất nghiêm túc nói: "Là thật."
Lý Thiên Vương vỗ tay: "Đây sẽ là một tin bạo. Có thể sau khi chương trình phát sóng, cái tên Tử Khâm sẽ gắn liền với cụm từ 'người có tâm hồn ăn uống'."
*Bạo(爆): nổi bật, vượt trội hơn những thứ khác cùng thời điểm.
Tiểu hoa đán đang nổi Lưu Nhiễm và ca sĩ An Ngôn ở bên cạnh vừa cười vừa cảm khái: "Nhưng hơi bị ngưỡng mộ nha, nhìn dáng vẻ của Tử Khâm, làm sao cậu biết cô ấy thích ăn KFC?"
"Đúng vậy, tôi vẫn còn nhớ khí chất tiên giáng trần của cô ấy trong bộ y phục cổ trang trước khi diễn, cảm giác như cô ấy sẽ không thích các loại đồ ăn đó đâu, mà còn lại cánh gà cay ở KFC nữa, thật sự nhìn không ra."
Lạc Tử Khâm phiền muộn thở dài, cảm giác chỉ mình bản thân biết sự thật, thật sự rất cô đơn.
Mãi cho đến khi mọi người cười đủ lớn, Lý Thiên Vương mới vỗ tay và nói trước ống kính: "Được rồi, nên kết thúc cuộc trò chuyện này thôi, chúng ta ở đây nói đến ngập nước thì đạo diễn cũng không phát lương cho chúng ta đâu."
Đạo diễn Tưởng cầm cái loa đứng ở phía sau máy quay vừa đúng lúc nói: "Lần này, hoan nghênh mọi người đến với kinh đô ẩm thực nổi tiếng_Phượng Thành. Trước mặt mọi người có hai cái hộp, như thường lệ, khách mời sẽ tiến lên rút một thẻ số từ hộp bên trái. Hai người có cùng số thẻ sẽ chung một nhóm, sau đó mỗi nhóm sẽ đến rút thẻ món ăn từ ô bên phải, tên món ăn trên thẻ chính là món ăn mà các bạn cần làm trong buổi tổng kết hôm nay."
"Trong mỗi vòng tiếp theo của trò chơi, dựa vào sự thể hiện mà mọi người có thể nhận được một phần danh sách các nguyên liệu thích hợp hoặc là các bước để nấu ăn. Điều này sẽ quyết định chất lượng thành phẩm cuối cùng của mọi người."
"Mời các bạn tiến lên rút thẻ."
Tập này có tổng cộng tám người, trong đó có sáu khách mời thường trú là: dẫn chương trình Lý Thiên Vương, ảnh đế Lâm Khải Toàn, hai tiểu sinh trẻ nổi tiếng Dương Nhất Chú và Phùng Cảnh Hạo, còn có hai tiểu hoa đang nổi Lưu Nhiễm và An Ngôn.
Mọi người tiến lên rút thẻ, Lạc Tử Khâm rút trúng số 4, vừa hay cùng nhóm Lý Thiên Vương, Lâm Khải Toàn và An Ngôn một nhóm, Dương Nhất Chú và Phùng Cảnh Hạo một nhóm, Lưu Nhiễm cộng tác với Tưởng Trấn Hiên.
Sau đó, Tưởng Trấn Hiên đại diện nhóm của hắn lên rút thẻ món ăn.
Lý Thiên Vương vừa đi ở ven đường vừa mở tấm thẻ trên tay ra nhìn lướt qua, thở dài một hơi, nhìn Lạc Tử Khâm nói: "Tôi biết chương trình này không tốt lành như vậy mà."
Tấm thẻ đã được mở ra trong tay Lý Thiên Vương có đề một câu thành ngữ: "Tiền vô như nước."
Lạc Tử Khâm: "..."
Cái quái gì vậy? Đây là một món ăn sao?
Đúng lúc này, giọng nói của đạo diễn lại vang lên: "Vòng đầu tiên của trò chơi bắt đầu."