Người Phiên Dịch - Hoàng Hoàng Crépuscule

Chương 17



Tần Thanh Dư kéo khóa quần xuống, để lộ dương v*t nóng bỏng ngay trong lòng bàn tay Trần Tư, đập nhịp đầy phấn khích. Cô giơ tay nắm lấy cậu nhỏ, vuốt ve lớp da quy đ*u, nghịch phần đầu mềm mại khiến đầu dương v*t căng phồng, áp sát vào mặt cô.

Anh đổi tư thế, hướng thẳng về phía giữa hai chân Trần Tư. Chiếc váy bút chì đen của cô hôm nay rõ ràng không phù hợp cho động tác của anh. Quần tây của Tần Thanh Dư chỉ được kéo xuống dưới mông, cậu nhỏ của anh vươn thẳng tới ngay trước mũi cô.

Mùi không quá khó chịu, nhưng kích thước khiến Trần Tư cảm thấy hai bên má hơi đau. Tần Thanh Dư không phải đã hai mươi sáu rồi sao? Sao lại giống như một cậu trai trẻ vừa khám phá được hương vị của tình dục, cứ ép cô mãi không ngừng.

Khi cô vừa lơ đãng, đầu dương v*t của anh đã chạm vào môi cô, chất lỏng từ tuyến tiền liệt dính lên môi, mang theo chút mặn, hơi tanh, như đang phô trương.

Trần Tư cảm thấy hành vi phô trương này thật trẻ con, cô rút một tờ khăn giấy lau sạch son môi, rồi mở miệng ngậm lấy cậu nhỏ đang phấn khích kia. Dương v*t của Tần Thanh Dư chìm vào không gian ấm áp và ẩm ướt, tiếp xúc với đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại của cô, khiến anh hít sâu một hơi, như đang cố gắng kiềm chế bản thân. Tay anh trượt xuống phía sau cô, kéo khóa váy bút chì, rồi tiện tay kéo cả quần lót của cô xuống.

Ngón tay anh xoay nhẹ, xoa bóp lỗ nhỏ của cô, làm cho vùng mềm mại khô ráo ấy dần dần ướt đẫm, tay anh dính đầy dịch nhờn của cô. Tần Thanh Dư cúi xuống, tách đôi chân cô ra, thè lưỡi ra liếm vào dòng mật ngọt đang chảy ra. Cơ thể Trần Tư run lên, cảm giác tê dại từ nơi anh liếm dọc theo cột sống, bùng nổ trong đầu. Cô muốn phát ra tiếng rên, nhưng vì đang ở trên xe, đành cố nén tiếng rên vào trong, chỉ còn lại những tiếng thở đứt quãng.

Anh nhịp nhàng đẩy dương v*t vào sâu trong miệng cô, thỉnh thoảng thúc vào vòm miệng mềm mại, được bao bọc bởi phần thịt ấm áp, rồi lại rút ra.

Chiếc xe đang chạy trên con đường chính trong thành phố, lúc này đúng giờ cao điểm, xe cộ nối đuôi nhau, di chuyển chậm chạp. Những cảnh vật quen thuộc bên ngoài bỗng trở nên xa lạ, những tòa nhà cũ và mới xen lẫn lùi dần về phía sau, chẳng lưu lại điều gì. Khi xe dừng lại, có thể nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài, nhưng trong xe chỉ có tiếng thở dồn dập và âm thanh nước nhỏ nhẹ. Người tài xế phía trước chăm chú lái xe, tấm kính mờ đảm bảo sự riêng tư, nhưng Trần Tư vẫn thấy nổi da gà khắp người.

Lưỡi Tần Thanh Dư khuấy động trong cô bé của cô, hút lấy dòng mật ngọt chảy ra, liếm láp phần thịt mềm mại bên trong. Đôi chân Trần Tư vô lực mở ra, trong miệng vẫn đang ngậm dương v*t của anh. Tay anh thỉnh thoảng ngừng lại để xoắn nhẹ đầu ngực cô, vì hai đầu ti nhỏ xinh lại e thẹn núp trong lớp thịt, nên anh phải giúp cô hút ra lần nữa – “Như vậy mới có lợi cho sự phát triển,” anh vừa mút ngực cô vừa nói một cách mơ hồ.

“Ngậm đi nào…” Tần Thanh Dư không còn giữ dáng vẻ của một quý ông tinh anh nữa, mồ hôi túa đầy trán, vài lọn tóc mái cũng ướt đẫm, đôi mắt anh ngấn nước, nhìn Trần Tư đầy vẻ ngây ngô.

Anh quả là tận dụng mọi lợi thế của mình!

Trần Tư đưa tay véo mạnh vào đùi anh, rồi mút mạnh đầu dương v*t, dùng lưỡi liếm quanh rãnh vòng quanh. Cô cẩn thận thu lại hàm răng, dùng lưỡi liếm dọc khắp thân dương v*t, như thể đang liếm một cây kẹo mút tan chảy, dính dính ngọt ngào.

Tần Thanh Dư giữ lấy gốc đùi cô mà cắn nhẹ, như một chú sói con bướng bỉnh, để lại những dấu đỏ trên da cô. Anh kéo nhẹ và cắn nhay vào hạt đậu nhỏ của cô, thỉnh thoảng mút mạnh. Đôi chân Trần Tư mềm nhũn, không thể thoát khỏi cơn sóng tình đang bao trùm, suýt nữa đã bị anh liếm đến đỉnh. Cô đuối sức ngậm dương v*t, người đàn ông cúi người xuống nhấp vào trong, đẩy sâu đến tận cùng, từng cú đẩy làm cho nước bọt trong miệng cô phát ra âm thanh không mấy dễ nghe.

Đột ngột, Tần Thanh Dư rút dương v*t ra, dòng tinh d*ch nóng hổi phóng thẳng lên mặt Trần Tư, trông như một đài phun nước.

Dòng tinh d*ch ấm nóng, đặc quánh chảy dọc theo gò má Trần Tư, vừa d*m đãng vừa khiêu khích. Cô há miệng, chưa kịp hồi phục khỏi dư vị khoái cảm, thì Tần Thanh Dư đã xoay người, trong không gian chật hẹp của ghế sau ôm lấy cô, tựa trán mình lên trán cô, nhẹ nhàng cọ xát.
— QUẢNG CÁO —