Người Phiên Dịch - Hoàng Hoàng Crépuscule

Chương 28



Thời gian cứ thế trôi qua một cách không rõ ràng. Sáng hôm sau, điều đầu tiên Tần Thanh Dư làm khi thức dậy là kiểm tra xem Trần Tư có còn nằm trong vòng tay mình không.

Cô vẫn ở đó, nằm bên cạnh anh, hơi thở đều đều nhẹ nhàng trong buổi sáng sớm trông thật đáng yêu. Ánh mắt của anh mềm mại hơn, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi cẩn thận xuống giường để không đánh thức cô dậy. Vẫn còn một vài việc anh cần phải xử lý, nhiều nhất là anh có thể ở lại thêm một ngày nữa trước khi phải quay về.

Anh gọi điện để xin lỗi về việc không thể tham gia buổi tiệc tối hôm qua, và về phía Trịnh Chi Đào, anh quyết định sẽ xử lý dựa trên động thái của nhà họ Lý.

Chắc chắn bọn họ cũng chẳng dám làm gì đe dọa Trần Tư nữa. Xử lý xong mọi việc, Trần Tư vẫn chưa dậy, Tần Thanh Dư ngồi xuống bên cạnh cô, tiếp tục xem qua đống tài liệu công việc còn tồn đọng.

Anh có ý định hợp tác với Zelpius, nếu có thể chia sẻ được thị trường thiết bị quang học, thì đây sẽ là một cánh cửa tuyệt vời để mở rộng quan hệ hợp tác trong lĩnh vực thiết bị công nghệ cao tại Trung Quốc. Và chìa khóa cho sự thành công của thương vụ này nằm ở việc anh có thể giành được lòng tin từ những người đứng đầu đời đầu tiên của công ty.

Khi Trần Tư tỉnh dậy, cô mơ màng vươn tay lấy điện thoại xem giờ, mới tám giờ sáng. Tần Thanh Dư cúi xuống hôn cô, dịu dàng chào: “Chào buổi sáng.”

Cô dụi mắt, đeo kính lên rồi mới dần tỉnh táo, đáp lại: “Chào buổi sáng.” Cô ngồi dậy, thấy Tần Thanh Dư đang chăm chú đọc tài liệu, tiến lại gần liếc qua: “Vật lý à?”

Anh gật đầu, kéo cô lại gần hơn, giữ cô trong vòng tay mình. “Ừ, tài liệu cần cho chuyến về nước ngày mai.” Anh ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Tháng tới chắc không có công việc gì gấp, em có dự định gì không?”

Trần Tư ngẫm nghĩ, lấy cuốn sổ lịch trình ra xem: “Thứ Ba đến thứ Sáu tuần sau có một công ty từ Rome tới, rồi thứ Hai đến thứ Tư tuần sau nữa có chuyên gia đến hướng dẫn kỹ thuật. Cả hai công việc đều là phiên dịch song song.”

Trần Tư làm việc cho công ty của Tần Thanh Dư, chịu trách nhiệm phiên dịch đồng thời tiếng Trung và tiếng Anh cho các cuộc họp cấp cao, cũng như dịch tài liệu dự án và biên dịch các tài liệu hội nghị.

Là một tài năng đa ngôn ngữ, cô được Tần Thanh Dư trả một mức lương rất hậu hĩnh – công việc phiên dịch đồng thời Trung-Anh của cô có mức lương sau thuế là 2.500 đô la Mỹ (63tr) một ngày. Ngoài ra, các ngôn ngữ đặc biệt khác sẽ được tính riêng dựa trên tình huống, như lần trước cô phải đi cùng anh trong cuộc gặp với đối tác Nga, đó được tính là công việc đặc biệt với mức lương 3.000 đô la (75tr) một ngày. Anh đúng là một ông chủ hào phóng, còn cô cũng là một phiên dịch viên chuyên nghiệp, hoàn toàn xứng đáng với mức lương đó.

Tần Thanh Dư nghe xong, hơi nhíu mày: “Cả hai đều là song song?”

Trần Tư gật đầu, thu sổ lại. Công việc phiên dịch cabin rất hao tổn thể lực, gần như mỗi 20 phút phải thay phiên nhau, việc anh không hài lòng cũng là điều dễ hiểu.

Tần Thanh Dư chỉ nhíu mày một chút rồi không nói gì thêm. Trần Tư đứng dậy vào phòng tắm, vừa chuẩn bị vừa mở nghe bài nghe luyện tập. Buổi sáng của họ cứ thế bắt đầu. Bữa sáng hôm đó dưới nhà rất thịnh soạn, đây cũng là lần đầu tiên họ có thời gian ăn sáng đầy đủ.

Tuy nhiên, các món ngũ cốc và bánh ngọt lại quá ngọt, thế là họ lấy thêm ít thịt xông khói, phô mai và trái cây để cân bằng vị ngọt gắt ấy. Cả hai đều chọn cà phê làm thức uống buổi sáng, Trần Tư tựa vào ghế, nhìn ra dòng người nhịp nhàng trên phố, cảm giác thời gian trôi qua nhanh quá. Mới đây mà một tuần đã trôi qua, mà mười một năm cũng đã vụt qua kể từ ngày cô đặt chân đến đây khi còn là một cô bé mười tám tuổi. Giờ đây, cô đã hai mươi chín.

Tần Thanh Dư ngồi đối diện, nhìn gương mặt Trần Tư đang dần giãn ra, đôi môi thoáng mỉm cười, anh thấy chuyến đi này thật xứng đáng. Trần Tư chống tay lên đầu, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tầm mắt của Tần Thanh Dư dừng lại ở những ngón tay cô, chúng dài, thon và trắng muốt, trước đây cô từng học chơi piano. Anh nhớ khi cô bấu vào vai anh, móng tay của cô in sâu vào da thịt. Tuy nhiên, vì công việc, tay cô trống trơn, không trang sức, nên cảm giác có phần hơi trơ trọi. Anh cứ thế chăm chú nhìn đôi tay của cô, dường như có ý tưởng gì đó vừa lóe lên trong đầu.
— QUẢNG CÁO —