Nói là đi ngủ, nhưng cả hai lên giường mà không ai ngủ cả. Tần Thanh Dư mở máy tính xem báo cáo, Trần Tư ôm một cuốn từ điển thương mại dày cộp để đối chiếu các từ cần dùng. Cô khoác lên mình chiếc sơ mi của Tần Thanh Dư, rộng thùng thình, phần vai trễ xuống. Trong phòng bật điều hòa rất lạnh, Trần Tư luồn chân vào trong chăn, chăm chú chuẩn bị.
Tần Thanh Dư cảm thấy có gì đó lạnh buốt chạm vào chân mình, Trần Tư vẫn chưa nhận ra điều bất thường, đang dùng đôi chân lạnh ngắt của mình để ủ ấm vào đôi chân ấm áp của anh trong khi đọc sách.
Cô đeo kính, thỉnh thoảng ghi chép lại từ khóa và lẩm nhẩm đọc. Khi Tần Thanh Dư xem xong báo cáo, quyển từ điển của Trần Tư đã kín hai mặt trang với những từ ghi chú, anh đóng máy tính lại, quay sang nhìn cô. Thật lòng mà nói, tiếng Nga không phải ngôn ngữ dễ nghe, vừa khó đọc lại còn nặng âm lưỡi, nghe càng thêm rợn.
Trần Tư không chú ý đến khuôn mặt của Tần Thanh Dư đang ngày càng sát gần, cô cúi đầu ghi chép, bỗng thấy hơi nóng ở bên tai, tê tê. Trần Tư quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt với anh. Cô giật mình, lùi lại một chút, nhưng lại bị Tần Thanh Dư kéo vào lòng. Dù nhiệt độ điều hòa thấp, nhưng cơ thể anh vẫn nóng hổi, ôm lấy cô như một chiếc lò sưởi. Anh rất nghiêm ngặt với việc duy trì vóc dáng, cơ bụng săn chắc, cơ bắp vừa phải.
Anh chống cằm nhìn cô, tóc đã hơi ẩm, vuốt nhẹ tạo thành kiểu, để lộ trán đầy đặn và đường nét khuôn mặt điển trai. Anh nhìn cô, như dồn hết sự dịu dàng vào trong ánh mắt ấy, đến nỗi ngay cả người có thần kinh thô cũng phải thấy ngại. Trần Tư cảm thấy nóng bừng, định đẩy anh ra: “Anh xem xong báo cáo rồi à?”
“Ừ.” Tần Thanh Dư gật đầu, vẫn chăm chú nhìn cô: “Em ngủ sớm đi.” Trần Tư cầm lấy cuốn từ điển thương mại, lật đến trang có đánh dấu và tiếp tục đọc.
“Để anh làm lò sưởi cho em.” Anh vừa nói vừa tiến sát lại, ôm chặt cô, chân cô lạnh buốt, anh đổi tư thế kẹp chân cô vào giữa hai chân mình, vừa ôm vừa truyền hơi ấm cho cô.
Trong tình cảnh lạ lùng này, Trần Tư đọc xong phần cần chuẩn bị, rồi với tay tắt đèn.
Phòng tối đen, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng của hai người.
Cô cảm thấy Tần Thanh Dư trở mình ôm chặt lấy cô, hơi thở ấm áp phả bên tai: “Chúng ta trông như vợ chồng mới cưới ấy nhỉ?”
Trần Tư sững lại, đẩy nhẹ vào eo anh: “Anh lại đang nghĩ gì thế?”
Trong bóng tối, Tần Thanh Dư chống tay nhìn xuống cô: “Em định trốn tránh gia đình mình đến khi nào?”
Cả hai đột nhiên im lặng, bên ngoài thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nói khẽ của người giúp việc, sao trời sáng rực.
Nhà triết học Plato từng nói: “Anh muốn hóa thân thành bầu trời đầy sao, dùng vô số ánh mắt để dõi theo em.”
Nhưng cô nghĩ, đâu nhất thiết phải như vậy, vì nếu cô muốn trốn, cô sẽ tìm được nơi không có sao.
Trần Tư không nói gì, còn Tần Thanh Dư lại cúi xuống trao cô những nụ hôn dày đặc, nóng bỏng, như muốn xác nhận sự tồn tại của cô. Cô không thấy ghét cảm giác này, vì dường như chỉ khi thế này, cô mới cảm nhận được mình đang sống.
Cô vòng tay ôm lấy cổ Tần Thanh Dư, chủ động hôn lên môi anh, rồi xoay người ngồi lên người anh, một tay nắm lấy cậu nhỏ của anh, tay kia bắt đầu tự mở cửa mời anh vào.
Đôi môi ẩm ướt của cô chạm vào bộ phận nóng bỏng của anh, từng chút một, từ từ đẩy vào trong. Tần Thanh Dư định đẩy cô ra: “Đeo bao vào.”
“Không cần.” Cô đáp tự nhiên, ngồi xuống để đưa phần ấy vào sâu hơn một chút. To lớn, nóng bỏng, kiêu hãnh, tất cả đều không đủ để miêu tả thứ mà cô đang nhấn chìm vào cơ thể mình. Cô từ từ đưa cây gậy to lớn ấy vào trong, chỉ mới nửa chừng mà đã đầm đìa mồ hôi.
Vậy mà, không hiểu sao, cô lại cảm thấy vô cùng đói khát.