Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu
Tác giả: Ninh Dực
Edit: Quá khứ chậm rãi
Ông cụ nói: "Tiền tiêu vặt? Không lẽ cháu muốn làm nội trợ toàn thời gian ở nhà? Hay muốn trở thành kẻ chơi bời lêu lổng?"
Cố Thầm thở dài, thẳng thắn nói: "Ông nội, thật ra cháu không có khả năng trong lĩnh vực này, chi bằng để các em có cơ hội."
Ông cụ nhìn đám con cháu nhị phòng, tam phòng đang mong đợi, khẽ hừ một tiếng, nói: "Đợi khi nào chúng có bản lĩnh đó rồi hãy nói." Nhưng cũng không còn nhắc đến việc để Cố Thầm vào công ty rèn luyện nữa.
Lệ Gia Thụ nghĩ đến những gì mình nghe về quá khứ của Cố Thầm, cảm thấy có hơi đồng cảm, việc để Cố Thầm đột ngột tiếp quản một công ty thực sự quá khó khăn, bèn an ủi: "Không sao đâu anh dâu, sau này nếu anh trai em không có ở đây thì có em bảo vệ anh mà." Anh ta không có chút cảm giác khinh thường, anh trai có thể để quản gia Lý và chú Đặng đi theo, chứng tỏ anh dâu có trọng lượng trong lòng anh trai, anh ta tự nhiên phải bảo vệ anh dâu đơn giản và yếu đuối này.
Cố Thầm gật đầu, không có chút gánh nặng tâm lý, mỉm cười nói: "Được, cảm ơn Gia Thụ."
Ông cụ không ở lại bàn ăn lâu, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Chú Từ đỡ ông lên lầu, khẽ nói: "Nhà họ Cố mặc dù hợp tác với chúng ta nhưng lòng dạ lớn. Hoa An đặt trước mắt mà không chút động lòng, theo tôi thấy thì nhị công tử nhà họ Cố này không phải kẻ ngốc thì chính là đang che giấu tài năng."
Ông cụ nói: "Đứa trẻ này ánh mắt rất chính trực, cứ để nó ở dưới mắt ta thêm vài ngày xem sao."
Sau khi ông cụ rời đi, Lệ Gia Thụ thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ bữa tiệc này là để mở rộng mối quan hệ cho anh sau khi về nước, để anh phát huy khả năng giao tiếp mạnh mẽ, nhanh chóng hòa nhập với giới xã hội trong nước, và cũng gặp gỡ được những nhân tài trong lĩnh vực mà anh ta muốn phát triển.
Các hậu bối ở bàn chính lần lượt ra ngoài, Cố Thầm thì từ tốn ăn uống ở bàn chính, bên này còn lại vài người lớn, không ai đến quấy rầy anh cả.
Tin nhắn từ thư ký của Cố Trọng Mậu không ngừng đến, điện thoại của Cố Thầm liên tục rung lên: "Chủ tịch Cố nói, bảo anh chú ý động thái thương mại của nhà họ Lệ, kịp thời báo về nhà. Đặc biệt là công ty con tên Hoa An, có cơ hội thì tiếp xúc nhiều hơn..."
Quá ồn ào, Cố Thầm bật chế độ không làm phiền.
...
Đêm xuống, sự ồn ào cũng lắng lại.
Cố Thầm và Lệ Gia Thụ được giữ lại ở nhà tổ, nói là để họ ở lại vài ngày cùng ông nội.
Lệ Gia Thụ mặt mày ủ rũ, hôm nay anh đã hẹn với bạn bè rất nhiều cuộc hẹn trong vài ngày tới, giờ phải ở lại cùng ông nội sống cuộc sống người già, chỉ có thể nhìn bạn bè đi chơi, đúng là tra tấn tinh thần!
Anh cầm điện thoại, điên cuồng nhắn tin cho bạn bè báo tin xấu này.
Ông cụ vừa tới, đã thấy Lệ Gia Thụ ôm điện thoại gõ lia lịa, lắc đầu không chịu nổi: "Các đưa trẻ bây giờ, cả ngày chỉ biết chơi điện thoại..."
Cố Thầm ngẩng đầu: "Có chuyện gì vậy, ông nội?"
Ông cụ nhìn thấy Cố Thầm bên cạnh, bèn ngừng lại.
Lệ Gia Thụ quay đầu nhìn Cố Thầm, cũng ngừng lại.
Người anh dâu "không học hành" "không làm việc chính" của anh, lại đang cầm một cuốn sách đọc?
Anh tiến lại gần nhìn tên sách: "Nguyên tắc sống khỏe: Dưỡng sinh trung y không bệnh tật"
Lệ Gia Thụ: "?" Anh dâu ơi, anh thật biết nhẫn nại, vì để đối phó ông nội mà đọc được cả sách này sao? Lẽ nào... đây là dùng phép thuật để chống lại phép thuật sao?
Ông cụ cũng không tin người trẻ có thể đọc được sách này, nói: "Khụ khụ, Tiểu Cố à, sách này hay không?"
Cố Thầm lại lật sách, chỉ vào mấy chỗ gập góc, nói thẳng thắn: "Cuốn sách này có mấy phương pháp dưỡng sinh thực sự rất hợp lý, ngày mai có thể để đầu bếp thử làm."
Lệ Gia Thụ: "..." Anh dâu ơi, anh thật biết nhẫn nại, em còn đang nghĩ cách chạy trốn, anh đã nghĩ cả món ăn cho ngày mai ở nhà tổ rồi?
"Vậy ngày mai để chú Trần làm thử." Ông cụ cũng không quan tâm Cố Thầm có nói bừa hay không, thể hiện ra chủa thái độ cũng được.
Lại nói: "Các cháu nhớ ngủ sớm, ở đây không có vụ nhảy nhót đêm khuya đâu đấy nhé." Rồi ông quay người lên lầu.
Ông cụ vừa đi, Lệ Gia Thụ không nhịn được giơ ngón cái với Cố Thầm, nói khẽ: "Anh dâu giỏi quá!" Hôm nay không phải nghe ông cụ dạy dỗ đều nhờ công của anh dâu...
Cố Thầm ngẩng đầu nhìn cậu ta, mặt không biểu cảm, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Lệ Gia Thụ: "Anh dâu sao còn đọc nữa? Ông cụ đã đi rồi, không cần giả vờ nữa... Đi! Em dẫn anh khám phá nhà tổ!"
Cố Thầm: "Hay mà, đọc xong đã."
Lệ Gia Thụ thắc mắc: "Cái này có gì mà hay? Không, anh dâu đọc để làm gì thế?"
Cố Thầm: "Đọc để biết, có thể chết muộn hơn."
Lệ Gia Thụ đang định nói "Sao anh dâu còn trẻ mà đã sợ chết rồi", thì thấy Cố Thầm chỉ tay vào câu trên sách: "Dưỡng sinh, phải bắt đầu từ khi còn trẻ..."
Lệ Gia Thụ: "..." Thôi được rồi, anh ngồi xuống tiếp.
Tuy nhiên, điện thoại của Cố Thầm để trên bàn trà bên cạnh không ngừng rung và hiển thị tin nhắn.
Khi màn hình điện thoại sáng lên, Lệ Gia Thụ vô tình liếc thấy, người gửi tin nhắn có biệt danh là "Thẩm Nguyên", Thẩm Nguyên nói: "Anh Cố, anh bận xong chưa? Có thể chơi một ván game không?"
Lệ Gia Thụ nghĩ chắc chắn anh dâu đang giả vờ, chẳng phải có người rủ chơi game đây sao?
Nhưng Cố Thầm vẫn tiếp tục đọc sách, thậm chí không thèm nhìn điện thoại. Điều này khiến Lệ Gia Thụ cảm thấy sốt ruột, người khác rủ chơi game, đừng vì giả vờ đọc sách mà bỏ lỡ.
Anh đợi mãi, mười phút trôi qua rồi nhưng Cố Thầm vẫn không nhìn điện thoại. Sau đó, điện thoại của anh lại nhận được một tin nhắn khác, Lệ Gia Thụ lo là tin nhắn hối thúc chơi game, bèn nhìn thêm một lần, lại là một người có biệt danh "Đỗ Nhuy Thanh" nói: "Tối mai, Chung Thiếu tổ chức một buổi họp mặt, bảo tôi gọi anh đi."
Cuộc sống về đêm của anh dâu cũng phong phú đấy chứ? Anh nghĩ, sao có ai lại thích đọc sách dưỡng sinh chứ.
Nhưng tin nhắn sau đó của người kia thì Lệ Gia Thụ không dám nhìn nữa, lần đầu là vô tình thấy, lần thứ hai nghĩ là tin nhắn hối thúc chơi game, nếu nhìn tiếp sẽ thành không lễ phép.
Thế nhưng hơn mười phút trôi qua, Cố Thầm vẫn không nhìn điện thoại, chậm rãi lật sách và không hề động đậy.
"Khụ khụ!" Lệ Gia Thụ cuối cùng không nhịn được nói: "Anh dâu, vừa nãy em vô tình thấy điện thoại của anh, có người tên Thẩm Nguyên rủ anh chơi game."
"Vậy sao?" Nhờ lời nhắc của Lệ Gia Thụ, Cố Thầm cuối cùng đặt sách xuống và cầm điện thoại lên.
Anh thấy tin nhắn của Thẩm Nguyên gửi cách đây hơn hai mươi phút rủ anh chơi game, không thấy anh trả lời, Thẩm Nguyên lại gửi: "Anh Cố, anh có đó không?"
Vài phút sau, Thẩm Nguyên lại nói: "Xin lỗi anh Cố, tôi thật sự không tìm được ai chơi game [khóc.jpg], sau khi xem lại trận đi rừng của anh, tôi không thể yêu thích bất kỳ người đi rừng nào khác nữa, đã từng thấy biển lớn thì nước sông không còn đẹp nữa, trừ khi là núi Ngô thì không là mây, đời này tôi còn muốn xem anh đi rừng một lần nữa."
Thấy anh vẫn không trả lời, có lẽ Thẩm Nguyên đã cảm thấy ngượng ngùng, tiếp tục gửi: "Anh Cố, chắc anh đang bận lắm phải không? Tôi có làm phiền anh không? Nếu có thì xin bỏ qua lời tôi nói lúc nãy."
Cố Thầm trả lời: "Không phiền, nhưng xin lỗi tôi chưa bao giờ chơi game nên không thể chơi cùng cậu."
Thẩm Nguyên trả lời ngay lập tức: "Sao có thể!!! Anh thậm chí còn giỏi hơn cả tuyển thủ chuyên nghiệp. Chơi đi, chơi đi, nếu tôi không thấy lại thì tôi không tin anh không biết chơi."
Lệ Gia Thụ thấy Cố Thầm đã bắt đầu trả lời, nghĩ rằng anh sẽ chơi game, liền hỏi: "Phải rồi, anh dâu, anh chơi những game gì vậy, chúng ta có thể chơi cùng nhau."
Cố Thầm ngước mắt nhìn Lệ Gia Thụ một cái, nói: "Tôi không chơi game."
Anh ta bị hai đứa trẻ này làm cho nhức đầu, nói: "Nhưng cậu chơi 'RLZ' không? Ở đây có một tuyển thủ chuyên nghiệp từng vô địch thế giới..."
Lệ Gia Thụ vui mừng: "Chơi, sao lại không chơi!" Nhưng anh ta vừa mới về nước, không biết nhiều về các tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ nghĩ rằng điều này chắc chắn sẽ giúp anh ta thăng cấp như uống nước.
Vậy là Cố Thầm ghép hai người họ vào một đội chơi game, rồi tiếp tục đọc sách.
Nhưng mười phút sau... cả hai đều nổi nóng.
"Sao cậu chơi dở thế! Không phải cậu là nhà vô địch thế giới sao? Sao mà không thể giúp tôi thắng được vậy!!"
"Tôi là trung lộ, trung lộ! Cậu chơi dở như vậy thì tôi làm sao mà giúp được! Cậu là em trai của anh Cố, sao không thừa hưởng tài năng đi rừng của anh ấy đi!"
"Cậu là nhà vô địch thế giới mà sao lại tìm nhiều lý do thế? Thua thì phải tự suy nghĩ lại đi..."
Cố Thầm đóng sách lại, xoa huyệt thái dương, đó là lỗi của anh, anh không nên ghép hai người này lại. Bình thường Tiểu Nguyên ít nói, không ngờ chơi game lại nói nhiều như vậy... Gia Thụ là thanh niên tài giỏi tốt nghiệp sớm với bằng thạc sĩ, cũng không nên thiếu chín chắn như thế...
Họ cãi nhau một hồi, cuối cùng Lệ Gia Thụ quay đầu lại nói: "Anh dâu, anh ta nói anh chơi game rất giỏi, anh dẫn em chơi một lần đi? Để anh ta tự suy nghĩ lại."
Cố Thầm: "..." Anh đã làm gì để gặp phải chuyện này.
May thay, lúc này Lệ Đình Khâm gọi điện giải cứu anh: "Tiểu Cố, hôm nay ổn chứ? Có gặp vấn đề gì không?"
Cố Thầm thở dài: "... Đúng là có."
Lệ Đình Khâm: "Cứ nói thoải mái, đừng sợ." Tiểu Cố luôn rất lịch sự, đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói về vấn đề mình gặp phải.
Cố Thầm bông đùa: "Chính là... anh Lệ có thể sắp xếp vài người chơi game với em trai anh không? Đã có người chơi trung lộ rồi, các vị trí khác có thể sắp xếp thêm."
Lệ Gia Thụ nghe vậy thì hoảng hốt chen vào: "Anh! Không cần, không cần! Em chỉ muốn anh dâu dẫn em chơi thôi, anh ấy rất giỏi..."
Lệ Đình Khâm suy nghĩ một chút, có thể là Tiểu Cố muốn chơi nhưng ngại nói? Thật ra Tiểu Cố luôn điềm đạm, chưa từng bộc lộ sở thích gì. Anh nói: "Anh biết rồi, anh sẽ sắp xếp."
Lệ Gia Thụ: "? Anh ơi, sao anh không nghe em nói? Em không cần những người đó, em chỉ cần anh dâu dẫn thôi."
Hai mươi phút sau, kênh phát trực tiếp của Thẩm Nguyên nổ tung hiệu ứng chương trình, trong phòng đội hình xếp hàng, từng đồng nghiệp lần lượt bước vào, ai cũng ngơ ngác nhìn nhau.
[Bởi vì anh Cố không muốn chơi game với Tiểu Nguyên, nên... anh ấy mời một loạt tuyển thủ chuyên nghiệp đã giải nghệ?]