Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu
Tác giả: Ninh Dực
Edit: Quá khứ chậm rãi
Mặc dù Lệ Đình Khâm dành ra hơn hai ngày, cũng sắp xếp xong công việc trong tay, nhưng thời gian bay giữa hai nơi mất tới 12 giờ, dự kiến thời gian đến nơi là ban đêm, trừ đi thời gian đi lại anh chỉ có thể ở lại trong nước một ngày một đêm.
Vì vậy anh đã gọi điện thoại cho Lệ lão gia: "Ông nội, lần này con quyết định đột xuất về nước, máy bay hạ cánh ở thành phố H, thời gian đến vào buổi tối, nên tạm thời không về nhà tổ thăm ông được." Nhà tổ của nhà họ Lệ và cơ sở chính đặt ở thành phố A, nhưng Lệ Đình Khâm và Cố Thầm chủ yếu sống ở thành phố H, biệt thự Tùng Hạc cũng nằm trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô thành H.
Ông nội rất "rộng lượng" nói: "Không sao, ông không để ý điều này, cứ theo sắp xếp thời gian của con đi."
Vị lão gia vốn luôn nghiêm khắc với con cháu, lại rất chu đáo sắp xếp: "Nhưng con ra nước ngoài đã hơn nửa tháng rồi, Tiểu Cố chắc là rất nhớ con, hôm đó ông thấy nó còn gấp hoa đào trong sân... hay là con để Tiểu Cố về thành phố H gặp con một chút, như vậy các con còn có thể đoàn tụ hai ngày."
Lệ Đình Khâm phát hiện ý tưởng của ông nội lại trùng khớp với mình, anh nói: "Ông nội, con cũng định sắp xếp như vậy, nhưng chỉ sợ ông sẽ bận lòng."
Ông nội nghiêm túc nhấn mạnh: "Ông nội sao có thể bận lòng chứ? Ông nội là người già, có cuộc sống riêng, không cần ai phải bầu bạn. Chỉ là hai vợ chồng trẻ các con xa nhau lâu như vậy, Tiểu Cố liệu có bận lòng không."
Lệ Đình Khâm đáp: "Ông nội, con hiểu rồi, con sẽ chăm sóc Tiểu Cố thật tốt." Tiểu Cố đã ở nhà tổ mấy ngày, đến cả ông nội cũng bắt đầu thương xót cậu ấy, đủ thấy mình làm chồng tệ đến mức nào.
Ông nội cúp điện thoại, nhìn Cố Thầm đang uống trà đối diện, cười nói: "Tiểu Cố, ông nội có tin vui cho cháu, Đình Khâm đang trên đường về nước, cháu cũng thu xếp đồ đạc, về thành phố H đoàn tụ với Đình Khâm nhé."
Cố Thầm gật đầu: "Vâng, anh ấy đã nói với cháu rồi."
"Hai vợ chồng trẻ tình cảm thật tốt." Ông nội lại chỉ vào cành hoa đào cắm trong bình sứ thanh hoa, cảm thán: "Tiểu Cố à, có vẻ như hoa đào cháu cắm thật có tác dụng, mới cắm hôm trước hôm nay Đình Khâm đã về rồi."
Cố Thầm: "..." Thật không có ý gì khác, chỉ là nghỉ hưu cắm hoa cho vui thôi.
Về việc rời khỏi nhà tổ để về thành phố H, Cố Thầm không có ý kiến gì, mặc dù để anh bầu bạn với Lệ lão gia cũng không sao, dù sao mọi người đều đã nghỉ hưu nhưng sống một mình vẫn tự do hơn.
Vì vậy hôm nay anh cũng lên đường trở về thành phố H.
Do chỉ ở lại một đêm rồi phải xuất ngoại, biệt thự Tùng Hạc ở trên núi, xe chạy lâu, mà biệt thự hai người đã lâu không ở cũng không cần phải phiền phức, Lệ Đình Khâm quyết định nghỉ tại phòng tổng thống của khách sạn của mình.
Lúc này, thiếu gia nhà họ Vân là Vân Chu cũng đang trên đường đến khách sạn, anh không khỏi thúc giục: "Nhanh lên, nghe nói Đình Khâm về nước rồi, có lẽ là chuyến bay hôm nay, chúng ta phải đến khách sạn sớm để đợi anh ấy."
"Bay từ nước A về mất hơn mười giờ, vẫn kịp mà." Trợ lý bên cạnh anh nói: "Thiếu gia, tin tức của anh thật nhanh nhạy, lại đoán được Lệ tổng hôm nay sẽ về nước."
Thiếu gia kiêu ngạo nói: "Là bạn làm việc ở nước A của tôi nói Đình Khâm đã sắp xếp lại lịch trình trước hai ngày, hôm nay không đến công ty chắc chắn là về nước rồi, hơn nữa thường thì anh ấy ngại phiền phức, luôn nghỉ tại khách sạn này."
Anh ta lại soi gương bằng điện thoại, nói: "Nghe nói Đình Khâm thích đàn ông, cậu nói tôi đến tìm anh ấy kết hôn, anh ấy có thể để mắt đến tôi không?" Thực ra kết hôn hay không nói sau, bây giờ chỉ cần Lệ Đình Khâm để mắt đến mình là đủ giải quyết khủng hoảng của nhà họ Vân rồi.
Trợ lý cân nhắc rồi cổ vũ: "Mặc dù nhà họ Vân chúng ta không thể sánh với nhà họ Lệ, nhưng thiếu gia nhà ta trông đẹp không thua gì ngôi sao, chắc chắn là được."
Lúc này quản gia Lý và ông Đặng đi cùng Cố Thầm đến khách sạn trước Lệ Đình Khâm một bước.
Trong bãi đỗ xe, quản gia Lý dẫn Cố Thầm đến thang máy riêng, chỉ nghe thấy từ phía sau một chiếc xe sang đậu gần đó có hai người đang trò chuyện.
Giọng trẻ tuổi nói: "Thế này nhé, tôi sẽ thuê một phòng để tắm, sau đó cậu ra quầy lễ tân tìm cách lấy thẻ phòng, rồi tôi lẻn vào nằm trên giường, tạo một sự ngạc nhiên, thế nào?"
Người kia phát ra một tiếng nghi ngờ đau khổ: "...Tôi?"
Cố Thầm bước vào thang máy, thầm cảm thán: Thế giới này thật là kịch tính, cảnh trèo giường quả nhiên là không bao giờ lỗi thời. Dù trước đây mình làm trong ngành không cp nhưng một khi ở trong phòng tổng thống của khách sạn, thì trên giường luôn bất ngờ xuất hiện một cậu trai trần truồng.
Bây giờ không còn làm nhân vật chính, chỉ là người qua đường nên những chuyện kịch tính này cuối cùng cũng không liên quan đến mình nữa.
Anh cảm thấy vô cùng thoải mái, bước ra khỏi thang máy, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
"...Tôi?" Lúc này, trợ lý của Vân Chu - một người làm công khiêm nhường rất muốn ném một biểu cảm giận dữ lên mặt Vân Chu.
Chạy đến khách sạn của ông chủ người ta để lấy thẻ phòng của ông chủ, việc này khác gì bảo anh đi đánh bại thầy trò Đường Tăng chứ?
Anh ta cố gắng giữ nụ cười nói: "Thiếu gia, việc này không khả thi đâu."
Vân Chu nói: "Dù sao thì cậu cứ thử đi, chúng ta nhanh chóng lên đó rồi tính."
Cố Thầm đã vào phòng tổng thống mà Lệ tổng thường ở, nội thất được thiết kế theo sở thích của chủ nhân, không khí rất tốt, Cố Thầm cảm thấy gu thẩm mỹ của Lệ tổng khá hợp với mình.
Quản gia Lý kịp thời thông báo: "Máy bay của Lệ tổng đã hạ cánh, dự kiến sẽ đến sau một lúc nữa, ngài nghỉ ngơi trước, chúng tôi không làm phiền ngài nữa."
Anh liếc nhìn đồng hồ, gần 10 giờ rồi, anh nhíu mày nhưng vẫn quyết định ngồi xuống phòng khách, cầm một quyển tạp chí, kiên nhẫn chờ Lệ tổng.
Bên ngoài, Vân Chu mặc áo choàng tắm, chân trần run rẩy trong hành lang.
Mặc dù là mùa xuân, nhưng mấy ngày nay thành phố H nhiệt độ lại hạ xuống, trời trở lạnh, răng Vân Chu đánh lập cập nói: "Cậu lấy được thẻ phòng chưa?"
Đang khi trợ lý định đánh ông chủ một trận rồi bỏ trốn, thì thấy có hai người từ phòng tổng thống đi ra, vội kéo Vân Chu trốn sang bên cạnh, hạ giọng nói: "Thiếu gia, ngài xem có phải Lệ tổng đã về rồi không?"
Vân Chu lập tức mắt sáng lên nói: "Đúng vậy! Tôi nhận ra họ, quản gia Lý và ông Đặng! Đều là người bên cạnh Đình Khâm, Đình Khâm chắc chắn đã về rồi! Vậy tôi... trực tiếp gõ cửa nhé? Có phải hơi thẳng thắn, không giữ kẽ quá không?"
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười khuyến khích: "Không đâu, ngài cứ dũng cảm theo đuổi tình yêu đi." Không cần phải lấy thẻ phòng của ông chủ thì ngài muốn làm gì cũng được.
Cố Thầm quen đi ngủ lúc 10 giờ, giờ đã bắt đầu buồn ngủ, lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng rằng Lệ tổng cuối cùng đã đến.
Anh mở cửa, thấy thiếu niên để trần vai đứng trước mắt: "..."
Được rồi, bây giờ không phải trần trụi chui ra từ trong chăn ra nữa, mà là chui trần trụi từ cửa ra vào phải không?
Cứu tôi với, mình đã nghỉ hưu và thăng cấp làm vợ của Lệ tổng rồi, tại sao vẫn còn có những tình tiết này tìm đến.
Cố Thầm vừa định đóng cửa thì Vân Chu đã vội vàng chặn cửa lại, gấp gáp nói: "Anh Đình Khâm, xin chờ đã, xin chờ đã..."
Người bị gọi là "Anh Đình Khâm" ngừng lại, hỏi: "Thưa ngài, ngài có việc gì không?" Thì ra là tìm Lệ tổng, xin lỗi ông chồng hờ Lệ tổng, tôi quên mất anh còn đang làm sếp tổng quyền lực.
Cửa được mở ra, Vân Chu nhìn rõ dung mạo của Cố Thầm, lập tức bị vẻ đẹp của anh cuốn hút, cảm thấy nhẹ nhõm vì Lệ tổng không trở nên béo phì hay xấu xí. Đối diện với Lệ tổng quý phái, thanh lịch và từ tốn như vậy, dù không có áp lực từ nhà họ Vân, cậu cũng có thể tự tin mà nói ba tiếng: Tôi có thể!!!
Vân Chu ngẩng đầu, dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và yêu mến nhìn Cố Thầm, hơi ngượng ngùng nói: "Anh Đình Khâm, anh còn nhớ em không? Em là Vân Chu đây, chúng ta đã gặp nhau khi còn nhỏ, từ lúc đó em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đến khi nghe nói anh cũng thích đàn ông em mới dũng cảm đến trước mặt anh để tỏ tình."
Khuôn mặt cậu dần đỏ lên, cúi đầu nhìn vào mũi giày: "Anh Đình Khâm, em thật sự đã thích anh từ lâu rồi, chúng ta có cơ hội cùng nhau trải qua một đêm tuyệt vời không..."
Cố Thầm: "..." Làm thế nào mà cậu bé này lại gọi thân mật là "Anh Đình Khâm" và nhận nhầm mình thành Lệ tổng được chứ?
Cố Thầm nói: "Xin lỗi, cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Lệ tổng. Và Vân tiên sinh, cậu mặc áo choàng tử tế lại đi."
Vân Chu sững người, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Thật sao? Vậy anh là vị tổng giám đốc nào? Sao lại ở trong phòng của Lệ tổng? Có phải là đối tác của Lệ tổng không?"
Cố Thầm chỉ nói: "Tôi họ Cố."
"À... là Cố tổng..." Vân Chu ngẩn ra một lúc, như thể đầu óc đang tạm dừng, nhưng sau đó dường như đã lên kế hoạch lại, suy nghĩ thông suốt.
Cậu ta lại cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Cố tổng, thật ra vừa nãy em là yêu anh từ cái nhìn đầu tiên... chỉ là không biết thân phận của anh..." Chỉ cần có thể lên giường với một đại gia, thì đại gia đó là ai có quan trọng gì chứ?
Hơn nữa, Cố tổng lại đẹp trai thế này, Lệ tổng chắc không thể đẹp hơn Cố tổng được?! Quyết định vậy đi! Cậu ta chọn Cố tổng!
Cậu ta mở to mắt, tha thiết nhìn Cố Thầm, nói: "Nếu anh chưa kết hôn, em có thể theo đuổi anh không?"
Cố Thầm: "........." Anh nhớ lại, sáng nay ông nội cứ nhấn mạnh chuyện anh cắm hoa đào... Hoa đào này... có độc không nhỉ.
Lệ Đình Khâm không ngờ, anh vừa về nước, đã thấy một kẻ theo đuổi không đứng đắn chặn ở cửa để theo đuổi Tiểu Cố.
Lệ Đình Khâm vốn không muốn xâm phạm sự riêng tư của Tiểu Cố, nhưng lúc này anh không thể không lên tiếng trầm giọng nói: "Cậu ấy đã kết hôn rồi."
Vân Chu quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông, sợ hãi lùi lại một bước, người đàn ông này cao lớn, mắt sâu thẳm, nhưng so với Cố tổng thì có cảm giác áp bức mạnh hơn, càng khiến người ta sợ hãi. Đây có phải là Lệ tổng mà cậu chuẩn bị tỏ tình không?
Vân Chu sắp khóc, đúng là rất đẹp trai, nhưng cậu ta chỉ mặc áo choàng tắm, đứng giữa hai người, thật sự là run rẩy!