Người Qua Đường A Sau Khi Liên Hôn Với Hào Môn

Chương 28



Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

Cố Thầm trở lại biệt thự Tùng Hạc sau khi phát hiện những thanh kiếm mà anh thiết kế và đặt làm đã được giao đến, bà Trương đã tạm thời cất giữ chúng.

Thấy anh trở về, bà Trương giúp anh đặt hành lý gọn gàng rồi lần lượt mang những hộp gỗ dài ra, nói: "Ngài Cố, ngài mua gì vậy? Còn khá nặng nữa..."

Nhìn Cố Thầm mở hộp gỗ đàn hương, lộ ra những thanh kiếm chế tác tinh xảo, dưới ánh đèn pha lê của biệt thự ánh lên vẻ lạnh lùng, bà Trương mặc dù không hiểu, cũng cảm thấy bị chói mắt, bà "ớ" một tiếng, nói: "Cái này chắc đắt lắm?"

Cố Thầm nói: "Cũng bình thường, khá đáng giá." Mặc dù tốn vài chục vạn, nhưng những thanh kiếm này dù là về ngoại hình hay chất lượng, đều đạt tiêu chuẩn cao theo thiết kế của anh, chỉ vì đây là xã hội hiện đại nên không có lưỡi sắc. Tính ra giá trị cũng khá cao, hơn nữa Lệ Tổng còn chuyển 5 triệu sau đó, anh còn không biết tiêu vào đâu.

Cố Thầm chọn thanh kiếm nhẹ nhất, thanh kiếm này tên là Hồng Vũ, anh rút kiếm ra khỏi vỏ, búng thử vài tiếng, rồi tiện tay múa vài chiêu kiếm.

Bà Trương bị dọa nhảy dựng, chỉ cảm thấy hoa mắt, theo phản xạ lùi lại vài bước, mới vội vàng nói: "Anh Cố cẩn thận! Đừng để bị thương!"

Tuy nhiên, Cố Thầm chỉ tiện tay múa một chiêu, thấy lưỡi kiếm trở lại vỏ kiếm trong nháy mắt. Nhẹ nhàng, dễ sử dụng.

Bà Trương sững sờ, những động tác này hợp lý sao? Chẳng lẽ ngài Cố là cao thủ võ lâm ẩn giấu?

Bà bình tĩnh lại một chút, hỏi: "Ngài Cố, ngài mua những thứ này để làm gì vậy?"

Cố Thầm hờ hững nói: "Rèn luyện thân thể." Anh thử Hồng Vũ, thấy khá vừa tay, ngoài thực tế không có linh lực hoặc nội lực, còn lại cũng không có gì khác biệt, cảm giác vài ngày nữa có thể thay buổi tập thể dục buổi sáng bằng tập kiếm.

Bà Trương: "À?" Rèn luyện thân thể mà cũng cần đến những thứ này sao? Còn đặc biệt đi đặt làm?

Thấy bà Trương tỏ vẻ không tin, Cố Thầm bèn đùa: "Trừ yêu diệt ma."

"Ồ." Bà Trương theo bản năng gật đầu, gật xong mới nhận ra, hạ giọng hỏi: "Ngài Cố... có phải trong núi này có yêu ma quỷ quái không? Tôi là người mê tín, tin rằng trên đời có ma, nên ngài hoàn toàn có thể nói thật với tôi." Làm cơm cho Ngài Cố vài ngày, bà thực sự cảm thấy Ngài Cố như thần tiên giáng trần, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Cố Thầm: "... Thật sự không có."

Giọng bà Trương càng thấp hơn, lộ vẻ hiểu biết: "Là do sư môn yêu cầu phải không?"

Cảm giác quen thuộc này... Cố Thầm cảm thấy không ổn, lập tức ngắt ngay chủ đề này: "Bà Trương, bà dọn một phòng để cất những thứ này nhé."

Biệt thự không phải là biệt thự lớn, chủ yếu nhấn mạnh sự tao nhã, chỉ có vài phòng ngủ, ngoài phòng chính của Lệ Tổng có phân khu chức năng đầy đủ, phòng ngủ của Cố Thầm vẫn hơi nhỏ, chỉ có thể mở một phòng riêng để cất đồ.

Bà Trương gật đầu: "Được rồi, những thanh kiếm này có cần thờ cúng gì không?"

Cố Thầm: "... Không cần, chỉ cần không bị bám bụi, không bị rỉ là được."

Bà Trương không tin lắm: "À? Bảo kiếm mà cũng bị rỉ sao?"

Cố Thầm mỉm cười: "Đương nhiên." Dù sao anh mua không phải là kiếm thép không gỉ, ai biết có bị rỉ không.

...

"Dừng! Dừng lại! Dừng ngay!" Trong phim trường, Lệ Tĩnh Vi có chút tức giận, thậm chí trực tiếp lên tiếng ngắt quãng cảnh quay.

Khác với vẻ "dịu dàng" trước mặt Lệ lão gia ở nhà tổ, trên phim trường cô là một nữ đạo diễn mạnh mẽ, nói một là một, không có hai, bởi vì làm nghề đạo diễn, nếu không có khả năng kiểm soát trường quay thì không thể làm được, và chính nhờ khả năng kiểm soát mạnh mẽ này, cô mới có thể giành được nhiều giải thưởng khi mới 26 tuổi với tư cách là đạo diễn trẻ triển vọng.

Nhưng lúc này, nam diễn viên mặc đồ cổ trang trắng trong ống kính lại đang thách thức sự "nói một là một" của cô.

Tuy nhiên, đối với người này, cô lại hạ giọng, cố gắng nói nhẹ nhàng: "Thầy Dư, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, thầy cần diễn xuất nhẹ nhàng hơn..."

"Cô Lệ, tôi cần nghỉ một lát, tìm lại cảm xúc." Tuy nhiên, người này lại phất tay áo, bước ra khỏi ống kính, trợ lý và chuyên viên trang điểm của anh lập tức tiến lên, người giúp cởi áo khoác, người trang điểm.

Bộ trang phục này mặc dù là màu trắng nhưng được làm rất tinh xảo, trên đó đều thêu hoa văn bằng chỉ vàng, giá thành đắt đỏ. Lúc này lại bị tùy tiện tháo ra, treo trên lưng ghế, Lệ Tĩnh Vi không đến mức giận dữ nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng.

Hai diễn viên chính đối diện với thầy Dư trông ngơ ngác, ngại ngùng nhìn Lệ Tĩnh Vi, không biết có nên tiếp tục không.

Lệ Tĩnh Vi lại mỉm cười với họ, lộ vẻ khích lệ và an ủi, nói: "Mọi người nghỉ ngơi một chút nhé."

Hai diễn viên mới lập tức cảm kích và lịch sự nói: "Dạ, cảm ơn đạo diễn Lệ."

Lệ Tĩnh Vi giữ vẻ kiên nhẫn, bước tới trước thầy Dư, nói: "Thầy Dư, vẫn là vấn đề mà chúng ta đã thảo luận trước đây mong thầy có thể, điều chỉnh cảm xúc nhẹ nhàng hơn trong lúc diễn xuất, biểu diễn nội tâm thêm chút nữa..."

Vị thầy Dư này tên là Dư Miểu, 30 tuổi đã sở hữu ba giải thưởng lớn, nhiều lần đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, diễn xuất được công nhận trong ngành. Lần này mời anh ta đóng vai phụ trong bộ phim này, Lệ Tĩnh Vi đã chi một khoản tiền lớn, vì vậy cô cố gắng kiên nhẫn để giao tiếp với anh. Dù ở nhà họ Lệ cô có thân phận như thế nào nhưng trong giới với tư cách là một đạo diễn trẻ, đứng trước một ảnh đế ba giải thưởng lớn cô vẫn phải nhường nhịn vài phần.

"Cô Lệ." Dư Miểu tỏ vẻ không hài lòng, thậm chí không gọi cô là đạo diễn Lệ: "Tôi còn phải tiết chế như thế nào? Thay vì cứ nhắc đi nhắc lại rằng tôi cần tiết chế, cô hãy để hai diễn viên trẻ kia lập tức nâng cao diễn xuất của họ, vì tôi cũng không muốn cướp đất diễn của họ trên màn ảnh."

Lệ Tĩnh Vi thực sự không biết nói gì, nhíu mày nói: "Không, tôi không có ý đó, anh đã đọc nguyên tác chưa?" Việc diễn viên mới thiếu kinh nghiệm bị diễn viên gạo cội lấn át trên màn ảnh là điều thường thấy nhưng trường hợp này hoàn toàn khác, Dư Miểu dường như quá phụ thuộc vào diễn xuất của mình nên diễn hơi quá mức.

Nhân vật tiên tôn trong sách là người nhẹ nhàng, như mây gió, thậm chí có phần xa cách và lạnh lùng nhưng lại là một trong những người mạnh nhất tiên giới, ngoài tiên khí và vẻ huyền bí, còn cần có cảm giác áp bức của người ở vị trí cao không giận mà uy.

Vì vậy, cô cho rằng không cần quá nhiều biểu cảm và diễn xuất để thể hiện nhân vật này, mà cần sự biểu diễn nội tâm, khiến người xem cảm nhận được điều đó.

Dư Miểu lại nói: "Trong kịch bản tôi chỉ có ba cảnh, kịch bản đã viết rất rõ ràng rồi, cô Lệ muốn tôi cảm nhận thêm gì thì có thể nói thẳng ra không? Nếu không thì cô trực tiếp cầm tay chỉ dạy tôi cách diễn thì hơn."

Đối với nhiều vai diễn quan trọng, Dư Miểu vẫn đọc nguyên tác và nghiên cứu tiểu sử nhân vật nhưng đây chỉ là một vai phụ ít đất diễn, lại là một tiểu thuyết mạng, anh cảm thấy không đáng.

Lệ Tĩnh Vi đành đổi cách nói: "Vậy làm phiền anh giảm bớt sử dụng biểu cảm để biểu đạt cảm xúc, thay vào đó dùng ánh mắt, dáng vẻ, những động tác nhỏ để thể hiện hình ảnh nhân vật, được không?"

Cô biết rằng để diễn xuất đúng hình ảnh tiên tôn trong sách là rất khó vì vậy cô mới mời diễn viên nổi tiếng về diễn xuất, lại được bầu chọn cao nhất bởi fan của tiểu thuyết là Dư Miểu đảm nhận vai này.

Tuy nhiên, đối phương dường như đã quen với việc làm nam chính ở trung tâm ánh sáng, không coi vai phụ ít đất diễn này vào đâu. Mà cô cũng không thể không giữ mặt mũi, trực tiếp mắng anh diễn quá lố được.

Dư Miểu thở dài: "Có vẻ cô Lệ vẫn cảm thấy tôi cướp đất diễn của các diễn viên trẻ, thật ra cô nên mời một diễn viên phù hợp với trình độ của đoàn phim để đảm nhận vai này, bây giờ tiến độ không thể đẩy nhanh là đang lãng phí thời gian của mọi người."

Lệ Tĩnh Vi cũng không giận, cười với anh ta, thẳng thắn nói: "... Vậy anh tiếp tục tìm cảm xúc, tôi sẽ gọi người phụ trách điều chỉnh lại lịch quay, dời cảnh của anh sau cùng."

Dù nhà họ Lệ có tiền nhưng nếu Dư Miểu diễn không tốt, cô cũng không thể ngay lập tức nổi giận mà đuổi anh đi, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cao và mời một diễn viên khác, có phù hợp không? Như vậy hoàn toàn không thể kiểm soát được chi phí của cả bộ phim, nghề của cô là đạo diễn, không phải tiểu thư nhà họ Lệ. Dù có một lần như vậy nhưng chỉ cần cô còn làm nghề này, có thể lần nào cũng thế sao?

Vì vậy trong lĩnh vực chuyên nghiệp nhất, chỉ dựa vào tiền cũng không đủ. Có đoàn phim đầu tư hàng chục tỷ, cũng chưa chắc làm ra được bộ phim hay.

Dư Miểu lại nói: "Vậy nếu cô Lệ không nói rõ được cảm xúc muốn gì, tôi sẽ gọi đội biên kịch của tôi đến chỉnh sửa lại kịch bản, phần của tôi do team của tôi viết, được không?"

Lần này Lệ Tĩnh Vi trực tiếp nói: "Không được, nếu muốn sửa thì tôi đề nghị người quản lý của anh đến thảo luận lại hợp đồng."

Nói xong cô quay người gọi người phụ trách tới, nói: "Chút nữa chúng ta họp lại, sắp xếp lại lịch quay, tôi dự định đi đến núi Tùng Hạc quay ngoại cảnh trước." Đó là địa bàn của anh trai cô, mượn cũng dễ, lúc nào cũng có thể sắp xếp.

...

Vì đã chuẩn bị từ trước, lại có nhiều bậc trưởng bối trong giới kinh doanh kiểm soát, công ty của Lệ Gia Thụ đã hoàn tất chuẩn bị trong vòng nửa tháng và chính thức khai trương.

Ngày cắt băng khánh thành, anh còn mời Cố Thầm nhưng Cố Thầm không đến, Cố Hằng – tam thiếu gia nhà họ Cố và Trình Tư Dật – tiểu thiếu gia nhà họ Trình lại đến.

Lệ Gia Thụ thầm nghĩ: Người nên đến thì không đến, người không nên đến lại đến rất đông.

Trình Tư Dật vẫn muốn tiếp tục thuyết phục Cố Thầm đến làm việc tại Hoa An để giúp mẹ anh nhưng từ sau khi giúp Cố Thầm lần trước, anh không tìm thấy Cố Thầm nữa, lần này đến dự lễ cắt băng cũng không thấy, lập tức hỏi: "Anh Gia Thụ, anh tiểu Cố đâu? Sao anh ấy không đến?"

Cố Hằng cũng bị gia đình nhắc đến chuyện Hoa An, cũng hỏi: "Đúng,  sao anh tiểu Thầm không đến?"

Lệ Gia Thụ nhìn một Trình Tư Dật rồi lại nhìn một Cố Hằng, cũng không biết nên trả lời thế nào, nói: "Anh dâu đang tu luyện trong núi." Còn gì mà Tiểu Cố, Tiểu Thầm, các cậu thống nhất lại được không? Có thể gọi anh dâu tôi đàng hoàng được không?

"Vậy à..." Cố Hằng thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Lệ phát hiện ra mục đích của nhà họ Cố, nên nhốt Cố Thầm trong rừng sâu núi thẳm? Làm như cách biệt thế giới...

Nhưng đây là sân nhà của Lệ Gia Thụ, anh cũng không tiện hỏi nhiều về Cố Thầm, lập tức nói: "Gia Thụ, tuy tôi và anh bằng tuổi nhưng ba tôi luôn nói tôi luôn dựa dẫm vào gia đình, còn anh ở tuổi này đã có thể tự lập, phải học hỏi anh nhiều... Còn anh tiểu Thầm nữa, ba tôi cũng thường nói, anh ấy học vấn không tốt, thực ra nên ra ngoài trải nghiệm nhiều, tích lũy kinh nghiệm làm việc."

Lệ Gia Thụ mặt tối sầm lại: "... Hằng thiếu, tôi thấy cậu nên học hỏi anh dâu tôi thì hơn."

Dù học vấn anh tốt hơn anh dâu nhưng anh chưa bao giờ có ý xem thường anh dâu, thậm chí cảm thấy anh dâu mạnh mẽ hơn anh nhiều? Anh cũng không biết tại sao lại có cảm giác này, có lẽ vì tinh thần của anh dâu lúc nào cũng ổn định.

Đây là đang mỉa mai anh nên học Cố Thầm tu luyện sao? Cố Hằng có chút ngượng ngùng gãi mũi, thầm khinh thường nhưng bề ngoài vẫn nói: "Tất nhiên là tôi nên học hỏi các anh rồi."

Trình Tư Dật thấy Cố Hằng hơi buồn cười, muốn làm thân với nhị thiếu gia nhà họ Lệ, lại bị mỉa mai nên tu luyện, vì vậy Trình Tư Dật không nói gì nữa để không làm phiền Lệ Gia Thụ.

Công ty của Lệ Gia Thụ dù mới thành lập nhưng có rất nhiều người trong giới kinh doanh đến, sau khi cắt băng khánh thành, mọi người nói chuyện với nhau tại hiện trường.

Có một vị trưởng bối đến nói: "Gia Thụ, nghe nói hôm đó cháu cùng với Mặc Dung từ biệt thự của ông ra ngoài?"

Lệ Gia Thụ có chút ngạc nhiên nhưng vẫn đáp: "Vâng, chú Minh, có chuyện gì sao?"

Tổng giám đốc Minh nói: "Cháu không nghe nói sao, hôm qua Mặc Dung đã đưa Lăng Vĩ Quang và tình nhân của anh ta vào tù. Trước đó, tranh chấp ly hôn giữa Mặc Dung và Lăng Vĩ Quang đã làm xôn xao trong giới, mọi người còn tưởng Mặc Dung không được lợi lộc gì, chuẩn bị dừng lại, không ngờ cô ấy cuối cùng lại làm một việc như vậy."

"Chú đã hỏi Mặc Dung, hỏi xem có phải ông ra tay giúp đỡ nhưng cô ấy phủ nhận. Hiện tại, bên ngoài đều truyền tai nhau rằng Mặc Dung đã nhận được sự chỉ dẫn của một cao nhân tại nhà ông. Cháu có biết chuyện gì không?"

Lệ Gia Thụ nói: "Ờ... hôm đó cháu thực sự có mặt nhưng không phải ông cháu chỉ dẫn đâu." Đùa à, đây là việc đưa con cháu nhà người ta vào tù, nếu nói là ông chỉ dẫn thì chẳng phải gây mâu thuẫn giữa nhà họ Lệ và nhà họ Lăng sao? Bây giờ anh đã thấy những người liên quan đến nhà họ Lăng đang nhìn qua đây.

Tổng giám đốc Minh gật đầu, thấy biểu cảm của Lệ Gia Thụ không giống như đang nói dối, thực ra ông hỏi chuyện này cũng là có ý thay mặt nhà họ Lăng điều tra. Nếu không phải nhà họ Lệ ra tay thì tốt, thực ra nhà họ Lăng cũng không muốn vì một đứa con không ra gì mà đối đầu với nhà họ Lệ.

"Vậy Gia Thụ, hôm đó cháu ở đó, cháu có biết vị cao nhân nào chỉ dẫn Mặc Dung không?"

Lệ Gia Thụ nghĩ thầm, tất nhiên là anh dâu tôi - vị cao nhân chỉ dẫn rằng: "Hủy con dấu của anh ta, cho anh ta ăn cơm tù đi."

Nhưng sao anh có thể tiết lộ là anh dâu được? Chắc chắn là không thể rồi.

Lệ Gia Thụ đành nói: "Ờ... là một người bạn của ông, khi cô Mặc Dung đến thì đúng lúc ông ấy đang uống trà với ông, nghe thấy chuyện của cô Mặc Dung nên đã nói vài câu."

Tổng giám đốc Minh tiếp tục hỏi: "Vậy cháu có biết vị cao nhân đó tên gì không?"

Lệ Gia Thụ gãi đầu: "Cố gắng nhớ lại" và nói: "Hình như là họ Cố... cháu cũng không rõ lắm."

Tổng giám đốc Minh gật đầu: "Hóa ra là ông Cố... chú biết rồi, cảm ơn cháu Gia Thụ."

Lệ Gia Thụ: "Không có gì." Anh dâu, anh phải cảm ơn em, thực sự đấy.

Nhìn xem, em đã giúp anh nâng cấp lên thành người lớn tuổi đã nghỉ hưu rồi kìa.