Người Qua Đường A Sau Khi Liên Hôn Với Hào Môn

Chương 37



Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

Họ đã quay lại khu vực phòng ngủ, nhìn chiếc giường đôi ngăn nắp đã lâu không có ai ngủ, ý nghĩ của Lệ Đình Khâm không cần nói cũng rõ.

Cố Thầm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ sát đất: "Chỗ này quả thật rất rộng rãi..." Anh dừng lại.

Lệ Đình Khâm chỉ thấy, trước mặt anh là một thanh niên thái độ ung dung, mỉm cười nói: "...cũng được thôi."

"Dù sao, tôi đã quen ngủ giường của Lệ tổng rồi." Mu bàn tay trái của Cố Thầm vuốt qua bộ chăn ga mềm mại bằng lụa thật, nhẫn cưới trên ngón áp út để lại một vết hằn rõ ràng trên đó.

Lệ Đình Khâm cúi đầu nhìn động tác trên tay của anh, thấp giọng hỏi: "Ý anh là sao?"

Sau đó, anh quan sát thấy khóe môi Cố Thầm nhếch lên một chút, trả lời: "Ở nhà tổ, điều này cũng coi như là chia sẻ không gian của Lệ tổng mà?"

Nghe được câu trả lời này, Lệ Đình Khâm vô thức nuốt nước bọt.

Khác hẳn với tình trạng lâu ngày không có người ở của biệt viện này, căn phòng ở ngôi nhà tổ là không gian riêng tư anh đã sống từ khi còn trẻ. Nhưng A Thầm ở ngôi nhà tổ đã nhiều lần ngủ trên giường của anh...

Đột nhiên nhận ra mình đã kết hôn, ánh mắt của Lệ Đình Khâm trở nên sâu lắng: "Vậy thì tốt."

"Nệm của tôi đều được tùy chỉnh theo thói quen của tôi, nếu anh không thích, có thể để công ty đó tùy chỉnh lại một lần nữa."

Cố Thầm đáp: "Không cần đâu, thật ra nệm của Lệ tổng đã rất thoải mái, tôi đã quen rồi."

Lệ Đình Khâm khẽ thở một hơi nhẹ, tối nay anh phải xuất ngoại nên quyết định dừng cuộc trò chuyện này, bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt A Thầm, sau này mỗi tối khi tôi gọi video, hy vọng có thể thấy em trên chiếc giường này."

Cố Thầm hơi nhướng mày, đáp: "Được thôi."

Thực ra từ phim trường thành phố D bay đến thành phố H rồi vào núi, thời gian cũng không còn sớm, Lệ Đình Khâm không thể ở lại lâu, dù sao ra khỏi núi cũng mất thời gian.

Trước khi đi, Lệ Đình Khâm vẫn sắp xếp cho Cố Thầm thêm 5 triệu "tiền tiêu vặt", nói: "A Thầm, lấy đi làm những gì em thích, đừng tiêu vào những việc khác nữa."

Mặc dù trước đó một tháng, đã chuyển khoản 61 triệu nhưng Lệ Đình Khâm biết rõ, A Thầm chưa bao giờ coi số tiền đó là tiền tiêu vặt, phần lớn 50 triệu, chỉ là để giúp em gái của anh đầu tư, đối với nhà họ Lệ mà nói, chỉ là chuyện từ tay trái sang tay phải.

Điều duy nhất anh quan tâm một chút là bỏ ra vài trăm ngàn để rèn mấy thanh kiếm nhưng không có chỗ để, phải đặt tạm trong phòng chứa đồ.

"A Thầm, chỉ cần em thích, biến biệt viện này thành một kho vũ khí cũng không vấn đề gì."

Cố Thầm: "..." Thôi thì giải thích một chút.

Anh thở dài: "Lệ tổng, tôi thật sự không thích điều này, những thứ này đối với tôi, chỉ cần dùng tốt là được."

Trong mắt anh, đồ vật đã trở lại với thuộc tính sử dụng của chúng, giống như chiếc đồng hồ thể thao của anh, mặc dù chỉ vài trăm đồng nhưng chỉ cần có những chức năng anh cần là đủ. Bảy thanh kiếm, đủ loại kiểu dáng, cũng đã đủ, biến thành kho vũ khí lại càng rườm rà.

Vì vậy... anh dường như không có điều gì đặc biệt thích thú?

Cố Thầm cười nói: "Những thứ này, có thể còn không thú vị bằng đấu kiếm với anh." Đối với anh, trải nghiệm cuộc sống quan trọng hơn sở hữu đồ vật.

Lệ Đình Khâm dường như hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói: "Được rồi, A Thầm, chờ tôi về nước, chắc sẽ không lâu đâu."

Lệ Đình Khâm xuất ngoại, Cố Thầm lại trở về cuộc sống nhàn nhã đều đặn.

Nhưng lúc này, trên mạng lại là cảnh than khóc khắp nơi.

[Chỉ thế thôi sao? Chỉ thế thôi sao? Các người còn dám tự xưng mình là paparazzi? Sao càng ngày càng vô dụng vậy trời trời trời]

[Lần trước còn chụp được bóng lưng, lần này chỉ còn lại cái xe đen xì thôi à?]

[Sao fan còn đuổi theo xe nữa? Nguy hiểm quá.]

Paparazzi: "..." Không, rốt cuộc các người có thể tìm điểm chính không!

Nhưng anh cũng không tiện điểm danh vài vị tổng giám đốc, chỉ có thể dè dặt chuyển tiếp bài viết đó, nói: [Lần trước tôi còn không tin, nên đã đặc biệt đi kiểm chứng một chút.]

[Wow! Tôi đã nói rồi, tại sao fan của tiên sư bí ẩn lại là người lớn tuổi, rồi tôi phóng to ảnh xem, một đống xe sang vây quanh là sao?]

[!!! Thật sự là các đại gia đến thăm tiên sư sao?!]

[Tôi nói cậu thật làm khó fan chúng tôi rồi, phải biết rằng, nhận ra mấy ông già này khó thế nào!]

[Tổng giám đốc Triệu, tổng giám đốc Tôn, tổng giám đốc Chu... không cần cảm ơn~]

[Trời ơi! Tôi đi tìm thử, mấy người này có thể ngồi lại mở cuộc họp kinh doanh ngay tại chỗ luôn, vậy mà vị đó không gặp ai sao?]

[www điều này cũng cho thấy từ một góc độ nào đó, đại tiểu thư thật đỉnh của nóc!]

[Các ông già chạy theo xe trông thật buồn cười ha ha ha]

"Tổng giám đốc Triệu, có paparazzi chụp được hình ảnh ông ở phim trường, đăng lên mạng, gây hiểu lầm cho cư dân mạng, nói rằng ông đến để thăm tiên sư?"

Dù sao ngành công nghiệp giải trí có liên quan, tổng giám đốc Triệu lập tức chú ý đến dư luận liên quan.

"Có cần giải thích không?"

Tổng giám đốc Triệu nhìn hình ảnh mà trợ lý đưa tới, biểu cảm như người già trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại, ông nhét điện thoại trả lại cho trợ lý, không vui nói: "Giải thích gì mà giải thích? Chẳng lẽ để toàn bộ cư dân mạng biết tôi đến xin lỗi Lệ Đình Khâm sao? Mặt mũi của tôi đã bị các cậu làm mất hết rồi!"

Trợ lý nói: "Được rồi, vậy thì để cư dân mạng nghĩ rằng ông đến thăm tiên sư?"

Trợ lý chờ ông chỉ đạo thêm, ông nhìn điện thoại của trợ lý vẫn đang phát đi phát lại cảnh ông chạy bộ, tức giận nói: "Như vậy không mất mặt sao? Còn không mau xóa đi?"

Trợ lý gật đầu: "Được rồi, tổng giám đốc Triệu."

Tổng giám đốc Triệu ôm ngực, thở dài: "Haizz, gần đây quả thực cũng khá xui xẻo, nên đi tìm một đại sư tính toán kỹ lưỡng..."

Trợ lý đoán: "Tổng giám đốc Triệu, ý tôi là... có khả năng nào, vị mà đại tiểu thư nhà Lệ mời đến, là đại sư thật sự? Nên nhà họ Lệ mới luôn thịnh vượng?"

"Vả lại tôi nghĩ, tiểu thư nhà Lệ trong giới giải trí chỉ là chuyện nhỏ, không đến mức khiến Lệ tổng bỏ công việc lớn ở nước ngoài mà vội vã về nước như thế này. Lệ tổng về nước, chắc chắn phải có lý do quan trọng khác."

"Ông xem này, rõ ràng chúng ta nhìn thấy trợ lý Trần trên chiếc xe đó nhưng paparazzi lại nói đây là xe của vị tiên sư bí ẩn kia. Điều này chỉ có thể chứng tỏ, Lệ tổng đã đi gặp vị tiên sư bí ẩn đó và đã lên xe của vị tiên sư kia."

Tổng giám đốc Triệu bị phân tích làm cho sững sờ, cuối cùng suy ngẫm lại, thấy hợp lý lập tức nói: "Cậu nói vậy... dường như cũng có lý thật? Vậy vị tiên sư bí ẩn đó là ai? Chúng ta cũng có thể đi thăm hỏi chứ..."

Trợ lý thở dài: "Sáng nay chúng ta không đuổi kịp xe mà?"

Tổng giám đốc Triệu: "...... Vậy nói nhiều để làm gì!"

"Xóa, xóa, xóa! Lập tức xóa sạch cho tôi!"

Bên phía tổng giám đốc Triệu đang xóa, tổng giám đốc Tôn cũng đang xóa, tổng giám đốc Chu cũng đang xóa...

Họ đều không muốn giải thích gì, vì gặp tiên sư vẫn còn thể diện hơn là gặp Lệ tổng, nên đành xóa sạch cho xong chuyện.

Thế là, cư dân mạng phát hiện, lần này "lực lượng bí ẩn" còn đáng sợ hơn lần trước, các cuộc thảo luận liên quan bị xóa sạch trên diện rộng, những bức ảnh và video được lan truyền cũng bị xóa sạch mọi nơi...

[Mẹ ơi... vị tiên sư kia đúng là thần 404...]

Nhưng lần này, trước khi paparazzi bỏ chạy, vẫn nói một câu: [Nghe nói vai diễn của Tạ Tĩnh Uyên đã hoàn thành, vị tiên sư đó chắc sẽ lại ẩn cư rồi...]

[A a a đừng mà! Thần tiên chỉ xuống trần vài phút thôi sao?]

[Vậy nên dư luận im ắng, là để tiễn vị tiên sư kia lại bế quan? Đẳng cấp hàng đầu, thật sự choáng ngợp...]

[Điều này làm tôi nhớ đến anh Cố của tôi, khóc nức nở, khi anh Cố biến mất cũng như vậy, bí ẩn đến mức không thể đề cập ở đâu cả...]

[Và cái đoàn phim xui xẻo kia, thực sự ứng với quy luật đó, cắt một ngày, cắt một tuần, cắt một tháng, Mục Vân Đình và chồng xin nghỉ, hai vị giáo sư cũng xin nghỉ, Thẩm Nguyên chạy đi chơi game, Lâm Dĩ Tố cũng rút lui, rồi Đỗ Nhuệ Thanh gặp tai nạn, Kiều Khôn Bình rút lui... trực tiếp cắt mãi mãi vô hạn kỳ hà hà hà... chúng tôi chắc sẽ không bao giờ gặp lại anh Cố nữa khóc nức nở... cảm giác giống tình huống của các bạn quá...]

[Cút đi!!! Các bạn không gặp được anh Cố là chuyện của các bạn, đừng đến nguyền rủa chúng tôi!!!]

[Hề hề hề, ít nhất chúng tôi còn có điều hơn các bạn, đó là phim của tiểu thư nhà họ Lệ sẽ được chiếu sớm hay muộn, còn có cơ hội gặp lại trên màn ảnh lớn~ đến lúc đó sẽ biết vị đó thần tiên thế nào~]

[Khóc nức nở, vậy đây đúng là tiểu thư nhà họ Lệ độc quyền rồi, tôi cũng chỉ có thể mong chờ bộ phim thôi...]

[Mong chờ bộ phim!]

......

Vì xóa kịp thời, truyền thuyết về vị tiên sư bí ẩn không lan đến Lệ Gia Thụ, ông chủ Lệ, đang hăng say khởi nghiệp, làm việc chăm chỉ.

Do trong những năm gần đây quốc gia càng ngày càng chú trọng đến công tác bảo vệ môi trường, nhóm của Lệ Gia Thụ mang từ nước ngoài về lại nắm giữ công nghệ cốt lõi liên quan, nên sau khi khai trương, công ty có xu hướng phát triển tốt.

Đang mùa tuyển dụng mùa xuân, công ty khởi nghiệp này cũng mở một số vị trí để tuyển dụng. Vì quy mô công ty tạm thời chưa lớn, Lệ Gia Thụ cũng là một trong những người phỏng vấn cuối cùng.

Lệ Gia Thụ phỏng vấn mấy người, đều cảm thấy không ổn, đang cầm cốc nước uống, thì thấy Vân Chu bước vào, lập tức bị sặc nước: "Khụ khụ khụ! Cậu là Tiểu Vân? Cậu có đi nhầm không?"

Vân Chu nghiêm túc nói: "Không nhầm đâu, tôi đã qua vòng một và vòng hai rồi."

Lệ Gia Thụ nói: "Không phải, ý tôi là, cậu chạy đến đây làm gì? Cậu không vào công ty gia đình sao?"

Vân Chu tiếp tục nghiêm túc nói: "Ồ, nhà tôi sắp phá sản rồi, năm nay tôi tốt nghiệp, tham gia tuyển dụng mùa xuân tìm việc có vấn đề gì?"

Lệ Gia Thụ: "......" Tổng cảm thấy có vấn đề ở đâu đó nhưng cũng không thể hỏi người ta tại sao gia đình lại phá sản ngay tại đây chứ?

Vân Chu nói: "Lệ tổng, lập tức bắt đầu đi, sơ yếu lý lịch của tôi các vị chắc không chê được đâu."

Lệ Gia Thụ nghe thấy gọi Lệ tổng mà rùng mình nhưng vẫn hắng giọng, như thường lệ bắt đầu đặt câu hỏi.

Vân Chu trong lĩnh vực này quả thực cũng rất xuất sắc, kiến thức chuyên môn đều trả lời được.

Phỏng vấn xong, Lệ Gia Thụ nói: "Được rồi, ông Vân, xin hãy về nhà chờ thông báo."

Vân Chu nhìn chằm chằm Lệ Gia Thụ nói: "Đợi đã, các vị không tuyển tôi, có phải có quy tắc ngầm gì không?"

Lệ Gia Thụ: "......"

Anh đứng lên nói: "Mọi người tiếp tục phỏng vấn, tôi ra ngoài một chút."

Đưa Vân Chu đến văn phòng của mình, Lệ Gia Thụ nói: "Nói đi, cậu có việc gì?"

Vân Chu ngượng ngùng đi thẳng vào vấn đề: "Lệ tổng, có hứng thú kết thân với nhà họ Vân không?" So với việc không quen Lệ Đình Khâm, anh và Lệ Gia Thụ ít nhất là bạn học tiểu học, có quan hệ trên mạng xã hội.

Đằng kia Lệ tổng đã kết hôn không được, ở đây vẫn còn một Lệ tổng mà.

Lệ Gia Thụ lập tức giật lùi ba bước, thứ nhất, gọi Lệ tổng đặt lên đầu mình quá đáng sợ, thứ hai, bạn học tiểu học đến tìm việc lại còn muốn kết thân, thứ ba, bạn học tiểu học này là nam.

Lệ Gia Thụ nói: "Tôi cũng không phải là đồng tính! Và đừng gọi tôi là Lệ tổng nữa, gọi tôi là ông chủ Lệ, nhị thiếu gia, Tiểu Gia, Tiểu Thụ đều được!!"

Vân Chu lập tức thất vọng nói: "Được rồi, cậu không phải là đồng tính, anh trai cậu thì đúng. Thôi, tôi quấy rầy trai thẳng, tôi đáng chết."

Anh nghĩ một lúc, nháy mắt nói: "Nhà cậu còn ai cần kết thân không?"

Lệ Gia Thụ ngao ngán: "...... Nhà họ Vân rốt cuộc sao lại thế này mà cậu phải nổi điên như vậy?"

Vân Chu nói: "Có thể nào là tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên với những người đàn ông đẹp trai không? Anh trai anh, anh dâu anh và cả anh... Nhưng, tôi đều tuân thủ những tiêu chuẩn đạo đức cao quý của mình mà từ bỏ rồi."

Lệ Gia Thụ: "......" Gọi là anh trai anh, anh dâu anh? Cảm giác người này còn làm chuyện gì ghê gớm lắm.

Vân Chu đùa xong, vẻ mặt vẫn trở nên thất vọng, nói: "Thật ra chỉ là không có tiền thôi... Nói thật, nếu không kết thân thì ông chủ Lệ, anh có thể cho tôi vay chút tiền không?"

Lệ Gia Thụ nghi ngờ nói: "Nhà họ Vân hết tiền rồi ư? Cậu cần vay bao nhiêu?" Trong ấn tượng của anh, nhà họ Vân là một doanh nghiệp khá nổi tiếng, bố mẹ Vân Chu cũng là những doanh nhân rất năng động, tình trạng không có tiền ở mức nào mà khiến Vân Chu phải làm những chuyện này?

Vân Chu ngước mắt lên nói: "Ông chủ Lệ, anh có 5 triệu không?"

Lệ Gia Thụ càng không hiểu: "5 triệu mà khiến cậu phải đi khắp nơi bán thân sao?"

Vân Chu vui mừng: "Vậy anh có không?"

Lệ Gia Thụ nói: "Tất nhiên là, không có."

"Tất cả tiền đều đã đầu tư vào công ty mới, hiện tại tôi đang âm vốn."

Vân Chu nói: "Đúng vậy, nhà tôi cũng là tình trạng như vậy, luôn nghiên cứu phát triển nhưng chưa có thành quả, đầu tư quá nhiều tiền, đến bây giờ ngân hàng cũng không cho vay, cổ đông cũng không lạc quan, đã mượn khắp xung quanh rồi..."

"Bây giờ chỉ có mình tôi tin tưởng bố mẹ thôi nhưng bố lại cho tôi đi nghiên cứu khoa học, tôi cũng không hiểu những chuyện trong giới kinh doanh, bây giờ không biết phải làm sao..."

Lệ Gia Thụ nhíu mày, mẹ của Vân Chu xuất thân từ nghiên cứu khoa học, chính những bằng sáng chế của bà đã giúp đỡ công ty này phát triển, hiện tại tình trạng của nhà họ Vân như vậy, bà chắc phải biết rõ chứ? Bà ấy tin chắc rằng sẽ có thành quả sao?

Vân Chu giơ tay thở dài: "Nên 5 triệu cũng rất khó mượn, bây giờ chỉ còn xem có nhà đầu tư nào có con mắt tinh tường để đầu tư không thôi..."