Người Qua Đường Thân Thuộc

Chương 143: Chia lìa (2)



Khi hai người ăn bánh kem thì đã là nửa đêm.

Sở An Thành bón cho cô ăn từng miếng bánh kem. Nhưng bánh kem mềm mại thanh ngọt như vậy, Tô Vy Trần ăn vào miệng lại như đang nhai hoàng liên, toàn là vị đắng.

Cô nhét những miếng to vào miệng, ngay cả việc nuốt cũng khó khăn.

Cô lạc quan ngọt ngào như thế nhưng lại đau lòng tuyệt vọng như bây giờ. Trước giờ cô không biết hai thứ cảm giác tột cùng này lại có thể đan xen vào nhau, khiến cô muồn cười nhưng lại càng muốn khóc.

Mỗi một miếng bánh kem ăn vào, lại giống như nhìn thấy thời gian trong đồng hồ cát đang dần ít đi.

Đây là thời gian còn lại của cô và Sở An Thành.

Những điều cô đã đồng ý với mẹ của anh, mấy ngày sau cuối cùng cũng nói ra.

"Thực ra anh nên đến học viện Âm nhạc Curtis của Mỹ."

Người thông minh như Sở An Thành lập tức phát hiện ra điều bất thường, anh chậm chạp ngước mắt: "Tô Vy Trần, sao em biết chuyện học viện Âm nhạc Curtis? Trước giờ anh chưa từng nhắc đến tên học viện với em. Có phải em đã gặp mẹ anh không?"

Tô Vy Trần không dám nhìn vào mắt anh, chỉ nói: "Anh nên đi."

"Anh không muốn đi, anh không hứng thú." Sở An Thành đáp như đinh đóng cột.

"Anh có tài năng mà những người xung quanh không có, vì sao muốn lãng phí nó chứ?"

"Anh không cảm thấy có gì lãng phí cả, mỗi người đều mong muốn những điều khác nhau." Sở An Thành nắm chặt tay cô, nhìn sâu vào mắt cô. "Tô Vy Trần, trên thế giới này, có người muốn chức cao, có người muốn tiền tài, có người muốn nổi tiếng. Nhưng những thứ đó đều không phải điều anh mong muốn. Từ nhỏ đến lớn ước mơ của anh là muốn có một gia đình hoàn toàn thuộc vể mình."

"Có lẽ em sẽ mãi mài không hiểu những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình không bình thường, khát vọng đối với gia đình, khát vọng đối với cuộc sống hạnh phúc. Nhưng, mơ ước của anh chỉ đơn giản vậy thôi. Anh muốn một người anh yêu cũng yêu anh, anh muốn cùng cô ấy tạo thành một gia đình, anh muốn sinh con với cô ấy, một đời không chia lìa...."

Tô Vy Trần yên lặng đỏ mắt. Mỗi chữ Sở An Thành nói cô điều hiểu, cô đau lòng anh hơn bất cứ khi nào trong quá khứ: "Nhưng học âm nhạc không xung đột với ước mơ của anh..."

"Có xung đột. Bởi vì tất cả những hình ảnh trong ước mơ của anh, đều có Tô Vy Trần. Nếu có một gia đình, thì đó là gia đình của anh và Tô Vy Trần. Nếu có những đứa trẻ, đó là con của Tô Vy Trần và anh. Bất luận sau này anh thành công hay thật bại, đều phải có em – Tô Vy Trần mãi mãi ở bên cạnh anh!" Nói ngây thơ nhưng trân thành không gì sánh nổi, mỗi chữ đều là lời thề chắc chắn.

Những giọt nước mắt ngưng tụ trên vành mắt của Tô Vy Trần mất khống chế chảy dài theo gò má.

Trận phong ba này không làm họ xa nhau, ngược lại khiến trái tim của Sở An Thành và Tô Vy Trần càng xích lại gần hơn.

Nhưng ngày thứ hai sau khi Tô Vy Trần và Sở An Thành nói chuyện, hai mẹ con Sở An Thành xảy ra một cuộc cãi vã kịch liệt!

Cũng bày tỏ sau này sẽ không đánh đàn nữa.

Làm thế nào Sở An Thành cũng không đồng ý đi Mỹ, "Con biết vì sao mẹ luốn muốn con đi Mỹ. Mẹ muốn con thành danh, muốn nhà họ Sở hoàn toàn chấp nhận con. Nhưng, con nói cho mẹ biết, con không cần.... con không cần ông cụ nhà họ Sở coi con là cháu trai, cũn không cần người đó qua đây, con càng không cần tài sản nhà họ Sở -- con có tay có chân, con có thể tự kiếm tiền.

Mẹ nói đi Mỹ là muốn tốt cho con, thực ra tất cả những gì mẹ làm đều vì bản thân mẹ." Sở An Thành giống như phát điên, không hề lựa lời.

Cánh tay Lương Niệm Tĩnh run rẩy, chỉ vào anh: "An Thành, có phải con điên rồi không?! Con dám ăn nói với mẹ như thế vì một đứa con gái!"

Sở An Thành nói: "Con không điên. Còn nữa, mẹ không được đi tìm Vy Trần nữa."

Lương Niệm Tĩnh trầm mặt nói: "Mẹ nói thêm lần nữa, chia tay với nó, đi Mỹ."

Sở An Thành trả lời bà ta như đinh đóng cột: "Không đi, con tuyệt đối không đi."

Lương Niệm Tĩnh thở dài: "Nếu con không đi Mỹ, mẹ sẽ nhảy từ tầng hai này xuống."

Sở An Thành sững người, nhưng anh cho rằng mẹ chỉ đang lừa anh thôi: "Con nói rồi, con sẽ không đi."

Lương Niệm Tĩnh bỗng dung yên lặng, bà ta khẽ nói một chữ "được", sau đó xoay người đi về phía ban công.

Sở An Thành đột nhiên cảm thấy bất thường, anh chạy qua. Nhưng vẫn chậm một bước, Sở An Thành nhìn mẹ nhảu xuống, anh giơ tay muốn túm lấy nhưng không túm được.

Anh trơ mắt nhìn mẹ mình rơi xuống: "Mẹ -- "

Buổi chiều hôm đó, khắp tiểu khu đều vang vọng tiếng hét của Sở An Thành.

Mẹ Sở An Thành nhảy từ tầng hai xuống ngã gãy tay. Tô Vy Trần cảm thấy điều mẹ anh nói là thật, vì Sở An Thành, bà có thể làm bất cứ điều gì. Có lẽ bà thực sự sẽ tự sát.

Nhưng Tô Vy Trần không biết, điều tồi tệ hơn nữa vẫn đang đợi cô ở phía sau.

Mấy ngày sau, có một chiếc xe chặn cô lại trên đường tan học về nhà: "Tài xế xuống xe nói, chào cô, ông Sở tìm cô."

Tô Vy Trần kinh ngạc xoay người. Hàng ghế sau có người ấn hạ cửa sổ thủy tinh xuống: "Cô Tô, chào cô. Tôi là bố của An Thành, có thể nói chuyện với cô vài câu không?"

Ông Sở ăn mặc lịch thiệp, thành thục anh tuấn, thoạt nhìn không quá ba bốn mươi tuổi, nếu như đứng bên cạnh Sở An Thành, chắc mọi người sẽ cho rằng chỉ là anh của Sở An Thành thôi.

Ông Sở vô cùng khách khí, sau khi ngồi vào quán café, cô gọi nước hoa quả và bánh kem.

"Cô Tô, cô đừng căng thẳng, chúng ta nói chuyện bình thường thôi."

Quán café cực kỳ cao cấp, trong góc còn có người đang chơi piano.

Sao Tô Vy Trần có thể không căng thẳng chứ? Cô đã từng nghe Sở An Thành kể, sản nghiệp gia đình của bố anh rất lớn, thường bay qua bay lại công tác như người trên không trung. Một người bận rộn như vậy, lại cố ý dành thời gian nói chuyện với cô.

"Chắc cô Tô cũng đã biết rồi, An Thành đã được học viện Âm nhạc Curtis của Mỹ nhận, cũng đã giành được học bổng toàn phần."

Tô Vy Trần cứng ngắc gật đầu.

"Nhà họ Sở chúng tôi cũng không thiếu thốn gì học bổng gì đó, nhưng An Thành có thể giành được, chứng minh nó có năng lực này, từ đó cũng nói rõ, An Thành nhà tôi có tài năng thiên bẩm. Đúng không, cô Tô?"

Tô Vy Trần vặn ngón tay, lại một lần nữa gật đầu.

"Cô Tô, tôi biết An Thành nhà tôi thích cô." Nói đến đây, ông ta mỉm cười, "Khi còn trẻ, ai mà chưa từng thích một người chứ?"

"Nhưng vì tình yêu bồng bột thời trẻ mà dễ dàng vứt bỏ đi tài năng của mình, là một việc làm vô cùng sai trái. Với tư cách là bố của An Thành, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện sai lầm đó xảy ra, cũng không cho phép An Thành hủy đi tương lai tươi sáng của mình."

Tô Vy Trần cắn môi không nói.

"Cô Tô, tình yêu không thể làm cơm ăn. Nếu như hai người kết hôn, còn trẻ như vậy, đại học cũng chưa học, cũng không có một nghề nghiệp tử tế, dựa vào cuộc sống gì đó mà khiến An Thành đánh đàn thuê như anh ta?" Ánh mắt ông Sở nhàn nhạt liếc về phía người đang chơi đàn.

Tô Vy Trần sững người. Cô không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Sở An Thành cao ngạo đàn cho khách để kiếm tiền.

"Hay là làm phục vụ? Vào công trường làm thuê? An Thành nó có thể chịu khổ. Nhưng nó vốn dĩ cao ngạo, với tính cách của nó có thể chịu được uất ức sao?"

Thành công lớn nhất của một người đàn ông là thành công của sự nghiệp. Cho dù hai người có thực sự ở bên nhau, sẽ có một ngày An Thành cũng sẽ hối hạn, đến cuối cùng, nó sẽ hận cô.

Cô Tô, tôi nói đến đây thôi. Cô suy nghĩ một chút."

Ở đây Tô Vy Trần còn chưa nghĩ kỹ, Lương Niệm Tĩnh đang ở bệnh viện lại cho người tìm cô đến bệnh viện: "Cô Tô, nghe nói bố mẹ cô mở công ty sản xuất linh kiện điện tử ở Ngũ Phúc. Đúng rồi, nghe nói giữa năm ngoái bố mẹ cô dung công xưởng và hợp đồng đặt hàng làm thể chấp để vay ngân hàng một khoản lớn, mua nhà xưởng, mua thiết bị nhập khẩu, chuẩn bị mở rộng sản xuất, đúng không?"

Tô Vy Trần kinh ngạc ngẩng đầu. Trước nay bố mẹ không nói với cô bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là, vì sao Lương Niệm Tĩnh lại biết rõ như vậy.

Lương Niệm Tĩnh đưa túi văn kiện cho cô: "Cô có thể xem đây là gì, chú ý nhìn điều thứ hai ở cuối."

Đây là một hợp đồng sản xuất linh kiện giá trị cực lớn. Bên A là công ty của bố mẹ, bên B là một công ty con thuộc sản nghiệp của Sở thị. Điều thứ hai có một điều khoản đặc biệt, viết Sở thị có quyền hủy hợp đồng vô điều kiện.

Lương Niệm Tĩnh nói: "Cô Tô, rời xa An Thành. Nếu không tôi sẽ bảo bố An Thành hủy đơn đặt hàng, sau khi đến hạn ngân hàng thu hồi khoản vay không được duyệt tiếp, nguồn vốn của bố mẹ cô sẽ lập tức đứt đoạn. Đến khi đó, khoản nợ lương của công nhân, khoản nợ tiền nguyên vật liệu, sẽ lập tức khiến công xưởng nhỏ của bố mẹ cô đổ bể...."

Có lẽ cô cảm thấy ngân hàng không phải do nhà họ Sở chúng tôi mở, tôi không có năng lực đó, nhưng tất cả ngân hàng ở Lạc Hải ít nhiều cũng sẽ nể mặt tập đoàn Sở Thiên. Khoản vay ngân hàng của bố mẹ cô đến giờ vẫn còn vài ngày, nếu xết duyệt tiếp mà không có đơn hàng của Sở thị đảm bảo, sợ là sẽ khó khăn."

Ngày hôm nay Tô Vy Trần mới biết, hóa ra Sở An Thành đến từ tập đoàn Sở Thiên tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Lạc Hải.

Công xưởng nhỏ trong miệng Lương Niệm Tĩnh là tâm huyết cả đời của bố mẹ. hơn nữa Tô Vy Trần biết điều Lương Niệm Tĩnh nói tuyệt đối không phải trò đùa. Bà ta thực sự có thể làm được vì Sở An Thành.

Tô Vy Trần run rẩy nói: "Bác không thể làm vậy...."

Lương Niệm Tĩnh nói: "Cô Tô, chỉ cần cô đồng ý rời xa An Thành, tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy. Vì cảm ơn cô, tôi sẽ bảo bố An Thành chiếu cố nhiều hơn đến nhà cô."

Thực ra, mấy ngày ngay Tô Vy Trần đã âm thầm cảm nhận được điều bất thường chỗ bố mẹ. Mấy ngày trước chủ cửa hàng chuyên đưa cơm nói với cô. Cô Tô, tháng này bố mẹ cô không trả tiền cho tôi."

Tô Vy Trần nói: "Có lẽ thời gian này bố mẹ cháu bận nên quên. Bao nhiều tiền ạ? Cháu trả bác."

Bình thường cô có thói quen tiết kiệm tiền, cho nên lập tức trả hết tiền cơm của cửa hàng.

Tô Vy Trần gọi điện cho bố mẹ rất nhiều lần, nhưng đều tắt máy, không gọi được. sau đó mẹ gọi điện lại, nhưng là một số máy mới chưa từng nhìn thấy.

Tô Vy Trần từng thử thăm dò hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đổi số điện thoại?"

Mẹ Tô không nói rõ: "Điện thoại của mẹ không cần thận bị mất rồi." Rồi nói: "Vy Trần, trong két bảo hiểm ở nhà có một tấm thẻ, mật mã là sinh nhật con, trong đó có một ít tiền, nếu như con cần dung tiền thì tự mình lấy. Thời gian gần đây bố mẹ bận quá, không dành thời gian về Lạc Hải thăm con được, con phải chăm sóc bản thân biết chưa?"

Tô Vy Trần cắn môi gật đầu: "Vâng ạ. Mẹ với bố cũng phải chăm sóc bản thân đó ạ."

Lại qua mấy ngày nữa, khi cô và Sở An Thành đi dạo về, có mấy người chặn cô ở cổng tiểu khu: "Này, mày có phải con gái của Tô Vận Niên Tô Vy Trần không?"

Sở An Thành chắn trước mặt cô, nhíu mày nói: "Các người tìm cô ấy có chuyện gì?"

Mấy người đó hung dữ chỉ vào mũi cô nói. Cô Tô, bố mẹ cô vay nặng lãi của chúng tôi. Lúc vay chỉ nói là mượn nửa tháng, đợi rút được tiền ngâng hàng sẽ trả cho chúng tôi, đến nay đã sắp hai tháng rồi, ngay cả một đồng tiền lãi cũng không trả. Cô nói với bố mẹ cô, nếu họ không muốn trả thì đừng trách chúng tôi không khách sáo với cô."

Sở An Thành đẩy tay họ ra: "Ăn nói kiểu gì vậy? Giở trò lưu manh phải không, cẩn thận tao báo cảnh sát."

"Được, đi báo cảnh sát đi. Nợ tiền trả tiền là chuyện bình thường. Cho dù cảnh sát có đến bọn tao cũng không sợ."

Mấy người đó ồn ào thu hút mấy người bảo vệ ở cổng đến: "Có chuyện gì vậy?"

"Bỏ đi, bỏ đi." Tô Vy Trần kéo tay áo Sở An Thành, khuyên anh nhân nhượng cho khỏi phiền."

"Cô Tô, chúng tôi chỉ muốn lấy tiền, không muốn động đến mạng người!"

Cũng may lần này mấy người đó chỉ uy hiếp thôi. Sau khi đạt được hiệu quả nên có, họ liền lên xe rời đi.

Sở An Thành nhìn theo họ rời đi, lo lắng hỏi: "Heo nhỏ, có phải bố mẹ em xảy ra chuyện gì rồi không?"

Mặt Tô Vy Trần trắng bệch, cố gắng gượng nói: "Không sao không sao. Chắc chắn họ nhầm lẫn." Dù Tô Vy Trần có ngốc hơn nữa cũng biết chắc chắn chỗ bố mẹ đã xảy ra chuyện.

Bây giờ nghĩ lại, lời bà Sở nói chắc chắn không phải giả.

Ngày hôm đó, Tô Vy Trần không biết mình đi từ bệnh viện về nhà như thế nào. Cô biết mình nên đồng ý, nhưng cô luyến tiếc Sở An Thành.

Cô trằn trọc lăn lộn, suy nghĩ cả một đêm, cũng khóc cả một đêm, cuối cùng hạ quyết tâm.

Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Tô Vy Trần đã đến cổng nhà họ Sở, bà Sở cố ý ra viện ở nhà đợi cô.

Khi cô và bà Sở giao dịch thành công, Sở An Thành đang say ngủ trên tầng.

Sở An Thành tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của mẹ mình Lương Niệm Tĩnh.

Bà ta dịu dàng mỉm cười, giơ tay phải ra cưng chiều vuốt má Sở An Thành: "An Thành, hôm nay đi cùng mẹ ra siêu thị một chuyến đi?" Ánh mắt yêu thương cùng với cánh tay trái bị thương đang đeo băng gạc của mẹ khiến Sở An Thành không thể từ chối.

Hai người dạo một vọng trong siêu thị truyền thống, Lương Niệm Tĩnh đã mua rất nhiều đồ ăn Sở An Thành thích.

Sở An Thành xách túi lớn túi nhỏ yên lặng đi phía sau bà ta. Bỗng nhiên anh nhìn thấy ngón tay út của bàn tay phải đang rũ xuống của mẹ vểnh lên.

Tất cả chuyện cũ tràn về. Khi còn nhỏ, anh thích nhất dính lấy mẹ, bất luận đang ở trên đường hay làm việc khác, anh đều thích đi theo mẹ. Còn tay phải của mẹ luôn để một ngón tay út cho anh nắm.

Mẹ luôn thương anh, bất luận anh muốn ăn gì, bà đều sẽ dắt anh đi mua.

Trái tim hơi rung động, Sở An Thành tiến lên một bước, yên lặng nắm lấy ngón tay út của mẹ.

Lương Niệm Tĩnh mắt cay mũi xót, hai người chậm rãi đi một đoạn dường. Bà ta khẽ mở lời: "An Thành, nghe mẹ một câu, đi Mỹ đi."

Sở An Thành lắc đầu: "Không, con không đi."

Lương Niệm Tĩnh nói: "Bố con cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa con cũng biết tính tình của ông nội con, chuyện ông ấy đã quyết, chắc chắn không thay đổi."

Sở An Thành đáp: "Vậy con thà không có bố, sau này cũng không đến nhà họ Sở nữa."

Lương Niệm Tĩnh nói: "Thằng bé ngốc, con là con trai ông ấy, là con nhà họ Sở. Sự thật này mãi mãi không thay đổi."

Câu trả lời của Sở An Thành vẫn chắc chắn như vậy: "Bất luận thế nào con cũng sẽ không đi Mỹ."

Lương Niệm Tĩnh nặng nề thở dài.

Lúc đó, Sở An Thành cũng không biết Tô Vy Trần đã tìm đến tiểu siêu nhân Lăng Tiêu, chàng trai "mặt trời" khiến Sở An Thành ghen tuông rất nhiều lần: "Lăng Tiêu, cậu có thể giúp mình một chuyện được không?"

Lăng Tiêu nhìn cô chằm chằm, đăm chiêu suy nghĩ, sau đó đáp một tiếng "Được". Ngay cả giúp chuyện gì cậu ấy cũng không hỏi đã đồng ý.

Tô Vy Trần tự tay tạo ra tình tiết cho câu chuyện.... Mặc dủ rất cẩu huyết, nhưng là cách trực tiếp hữu dụng nhất.

Đầu tiên là để Sở An Thành bắt gặp mấy lần mờ ám – đối với một người có tính chiếm hữu cực mạnh và không có cảm giác an toàn như Sở An Thành mà nói, chỉ cần mấy hành động thân mật đã khiến anh giận tím mặt, ghen tuông không thôi.

Sau đó, vào một đêm mưa, một đêm biết rõ Sở An thành sẽ đợi cô về, Lăng Tiêu dắt tay đưa cô về nhà, hôn lên mặt cô trước cổng nhà....

Tô Vy Trần mãi mãi ghi nhớ, đêm rất to đó, Sở An Thành nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đỏ như dã thú: "Tô Vy Trần, nói với anh đây không phải sự thật."

Lần đầu tiên Tô Vy Trần cảm ơn trời mữa, đã quét sạch nước mặt của cô không thể nhìn ra dấu vết, cô "thẳng thắn" đối diện với anh: "Là thật, Sở An Thành, bây gờ em không yêu anh nữa rồi."

Cô khoác tay Lăng Tiêu: "Bây giờ Lăng Tiêu mới là bạn trai của em."

Sở An Thành điên cuồng lắc đầu. "Anh không tin. Anh tuyệt đối không tin. Tô Vy Trần, là em dạy anh biết mỉm cười. Em đã đồng ý với anh sẽ luôn khiến anh mỉm cười."

Giây phút đó, cuối cùng Tô Vy Trần đã hiểu thế nào gọi là tim như dao cắt. Cô biết bất luận mình đau bao nhiêu, Sở An Thành cũng sẽ đau hơn cô.

Nhưng cô cần hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Cô kiễng chân lên, sát lại gần Lăng Tiêu, hôn lên môi anh ấy. Sau đó, cô quay lại nhìn Sở An Thành, nhấn mạnh từng chữ: "Như vậy anh đã tin chưa?"

Bắp thịt trên mặt Sở An Thành co rút, tưa đang hứng chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm. Anh chậm chạm lùi về sau một bước, rồi xoay người chạy nhanh đi.

Trong màn mưa nặng hạt, Tô Vy Trần nhìn bóng lưng gầy gò của Sở An Thành dần dần đi xa.

Tô Vy Trần biết cô đã thành công rồi, bởi vì Sỏ An Thành không ngoảnh đầu lại. Cô mở to mắt nhìn anh rời đi, biến mất khỏi tầm mắt cô.

Hạt mưa như hạt đậu, đánh lên đầu lên mặt. Cô như một kẻ tội đồ, bị giam trong mật thất đen tối, thất vọng nhìn khe hở dần khép lại. Cuối cùng, tia sáng cuối cùng cũng biến mất.

"Sở An Thành, xin lỗi anh.... Xin lỗi anh...." Tô Vy Trần toàn thân ướt đẫm dần ngồi bệt xuống, lẩm bẩm gọi tên anh từ khẽ môi.

Trong màn mưa rợp trời, cô như một con thú bị thương nặng đang thoi thóp thở.

Hết chương 12.