Người Qua Đường Thân Thuộc

Chương 88: Dịu dàng (1)



Ngày hôm nay, ba người làm ổ trong phòng khách. Sở An Thành và Tô Thời chơi game, Tô Vy Trần thì sắp xếp hoa cỏ.

Cả căn phòng đều là tiếng hai người căng thẳng hò reo. Thỉnh thoảng Tô Vy Trần ngẩng đầu lên nhìn họ, thỉnh thoảng lại dịu dàng cúi đầu mỉm cười.

Bỗng nhiên, điện thoại của Sở An Thành vang lên. Trò chơi của Sở An Thành đang đến màn quan trọng, anh không nghe.

Tô Vy Trần liền lấy điện thoại nhét cho anh. Sở An Thành không nhìn, vô cùng tự nhiên kề sát tai vào điện thoại, nói một tiếng "Alo".

Không biết bên kia đối phương nói gì, đầu mày anh bỗng nhiên cau chặt lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, đặt máy tính trong tay xuống.

Sở An Thành cầm điện thoại đi vào phòng ngủ của mình, rất lâu không thấy ra.

Không lâu sau, Tô Vy Trần nhận được điện thoại của Bạch Tuệ: "Tô Vy Trần, em mau mở wechat ra, chị vừa gửi cho em mấy mẩu tin đấy."

"Đang yên đang lành bảo em xem tin tức làm gì? Chị cũng biết em đó, trước giờ không quan tâm mấy thứ này." Tô Vy Trần kẹp điện thoại bên tai, vẫn cúi đầu cắt tỉa cây cối.

"Em xem đi rồi biết, đi xem ngay đi." Ngữ khí của Bạch Tuệ rất nghiêm túc.

Tô Vy Trần mở tin tức ra xem suýt chút nữa kinh ngạc rớt hàm.

Người dùng nào đó đăng lên Weibo hình ảnh Hoàng tử dương cầm Sở An Thành cùng với một cô gái và một đứa trẻ cùng nhau mua trà sữa ở một cửa hàng trà sữa nào đó, bởi vì góc độ nên Sở An Thành bị chụp vô cùng rõ ràng, còn cô gái và đứa trẻ đó đều chỉ chụp được bóng lưng.

Chỉ hai tấm ảnh như vậy thôi nhưng ba chữ Sở An Thành mau chóng leo lên hot search. Lập tức, thông tin Hoàng tử dương cầm Sở An Thành ngấm ngầm kết hôn tràn ngập trên mạng.

Buổi chiều hôm đó, tiếng chuông điện thoại của Sở An Thành chưa từng ngừng lại.

Còn Tô Vy Trần cũng rất bận rộn, ngay cả Đinh Tử Phong đang đi nghỉ dưỡng cũng gọi điện thoại đến: "Tô Vy Trần em và Tô Thời vẫn ổn chứ?"

Tô Vy Trần bổi rối đi tìm Sở An Thành. Đến cửa, cô đang định gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy Sở An Thành đang nói chuyện điện thoại: "Mẹ, đó chỉ là một người quen thôi. Mẹ không cần về Lạc Hải."

"Con với cô ấy thực sự không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không có khả năng có quan hệ gì. Là đám paparazi lấy góc độ khiến người ta chú ý thôi. Mẹ cũng biết đó, paparazi mà, mẹ sát vai với người không quen biết, họ cũng có thể chụp được mấy tấm ảnh mờ ám.

"Được, con biết rồi."

Tô Vy Trần vẫn luôn không biết mối quan hệ giữa cô và Sở An Thành được coi là gì. Có đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy hoang mang. Cô chưa bao giờ có bất cứ suy nghĩ không an phận nào. Nhưng khi nghe thấy mấy chữ "Con và cô ấy thật sự không có bất cứ quan hệ gì, cũng không có khả năng có quan hệ" lọt vào tai mình, cô vẫn cảm thấy bị tổn thương.

Giây phút đó, tựa như cô nghe thấy tiếng trái tim thủy tinh rơi trên nền đất, vỡ thành những mảnh vụn.

Cô lặng lẽ cụp mắt xuống. Đôi dép hình chú chó xinh xắn trên chân, gương mặt cười đáng yêu đó giờ phút này thoạt nhìn như muốn khóc.

Tô Vy Trần chậm chạp lùi về sau, quay lại phòng của mình. Đầu giường là chiếc gối ôm cô tự tay làm, cô vùi sâu đầu vào trong đó.

Bạch Tuệ gọi điện thoại đến: "Tô Vy Trần, nhìn thấy rồi chứ?"

Tô Vy Trần khẽ "Ừm" một tiếng.

"Người tên Sở An Thành này, chị vẫn luôn có trực giác anh ta sẽ khiến em tổn thương, cho nên chị luôn khuyên em. Haizz, chuyện đến nước này rồi, hai đứa sớm chuyển đi thôi." Trước khi cúp điện thoại, Bạch Tuệ nhớ đến một chuyện, nói, "Đúng rồi, hôm qua Lăng Tiêu gọi điện thoại cho chị, nói là không thể gọi được cho em. Chuyện em đổi điện thoại không nói cho anh ấy sao?"

Tô Vy Trần giải thích nói: "Số của anh ấy em lưu trong điện thoại cũ, mất cùng với điện thoại cũ rồi."

Bạch Tuệ nói: "Nói như vậy, anh ấy vẫn chưa bị loại hả? Vậy chị cho anh ấy số em nhé?"

Tô Vy Trần không nói, cô mệt mỏi cúp điện thoại. Bây giờ cô đang lạc trong một mớ hỗn độn, tựa như tất cả thế giới đều chẳng liên quan gì với cô.

Cô không biết mình ở trong phòng ngủ bao lâu, mãi đến khi Tô Thời đến gọi cô: "Tô Vy Trần, ăn cơm thôi."

Tô Vy Trần đáp một tiếng, xuống lầu như bình thường.

Sở An Thành đã đợi họ. Đến khi Tô Vy Trần ngồi xuống, anh mới cầm đũa lên.

Bữa cơm này rất yên lặng tĩnh mịch. Sở An Thành cuối cùng cũng mở miệng: "Lát nữa tôi sẽ bay chuyến sáng sớm trở về Mỹ."

Tô Thời nói: "Sở sư huynh phải về rồi sao ạ? Gấp vậy ạ?"

Sở An Thành chỉ nói:"Anh phải đi xử lý chút chuyện. Hơn nữa kỳ nghĩ cũng hết rồi, sau Tết cũng phải chuẩn bị bắt đầu công việc..."

Tô Vy Trần cụp mắt ngồi ở đó, tựa như không nghe thấy điều gì. Cô biết anh quay về vì mấy tấm ảnh đó.

Tô Thời cực kỳ luyến tiếc: "Vậy khi nào Sở sư huynh trở lại ạ?"

Nụ cười của Sở An Thành buồn bã khiên cưỡng: "Có lẽ rất nhanh, cũng có lẽ hơi lâu."

Thực ra Tô Thời cũng biết sẽ có ngày Sở sư huynh phải rời xa Lạc Hải, nhưng cậu vẫn luyến tiếc. Cậu và Tô Vy Trần nương tựa vào nhau trưởng thành, trong cuộc sống luôn thiếu nhân vật đàn ông như bố hoặc anh trai. Sự xuất hiện của Sở An Thành hoàn toàn đã bố sung vào chỗ thiếu sót đó trong cuộc sống của cậu. Chung sống thân mật bao nhiêu ngày qua khiến cậu đã coi Sở An Thành là người thân từ lâu.

Trước khi ngủ, Tô Vy Trần dừng chân trước cửa phòng ngủ. Cô xoay người lại, cụp mắt xuống, khẽ nói một câu: " Anh Sở, cảm ơn anh đã chăm sóc chị em tôi những ngày qua." Ngừng một lát, cô lại nói: "Chúc anh lên đường bình an."

Phía sau tĩnh lặng, Sở An Thành không lên tiếng.

- ----

Sở An Thành xách hành lý, đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc đó đã gần nửa đêm.

Tô Thời khẽ khàng kéo cửa phòng ngủ ra, gọi một tiếng: "Sở sư huynh..."

Sở An Thành ngoảnh đầu lại: "Không phải đã đồng ý không tiễn anh sao? Muộn lắm rồi, mau về phòng ngủ đi."

Tô Thời vốn nghe lời anh nhất, lần này lại không chịu: "Sở sư huynh, em tiễn anh xuống dưới nhà nhé. Em đảm bảo sau đó em sẽ ngoan ngoãn đi ngủ."

Sở An Thành không bướng bỉnh được bằng cậu, chỉ có thể đồng ý.

Tô Thời ngoan ngoãn giúp anh nhấc hành lý xách tay: "Sở sư huynh, sau khi đến Mỹ anh gọi điện cho em và Tô Vy Trần nhé!"

Sở An Thành nghe thấy ba chữ Tô Vy Trần, trái tim lập tức co rút đau đớn. Anh sững người rồi mới đáp: "Ừm."

"Sở sư huynh, sau này em luyện đàn nếu như có gì không hiểu thì có được gọi điện thoại cho anh không ạ?"

"Đương nhiên là được. Em có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào."

Tô Thời lưu luyến ôm lấy Sở An Thành, đau lòng không thôi: "Sở sư huynh, em luyến tiếc anh."

Sở An Thành yêu thương xoa đầu cậu: "Mỗi ngày phải hẹn giờ luyện đàn, cũng không được quên tập thể dục. Lúc tập thể dục có gì không rõ thì cũng có thể liên hệ cho anh bất cứ lúc nào."

"Sau này nếu như có cuộc thi nào khác, nhớ nhắc nhở bản thân không cần sợ hãi. Tô Thời của chúng ta rất giỏi, cứ phát huy trình độ bình thường là được. Những thứ khác như giải thưởng hay xếp hạng, có thì là cổ vũ, không có cũng không sao. Mình yêu thích, mình vui vẻ là quan trọng nhất." Sở An Thành dặn dò tha thiết.

Mỗi câu Sở An Thành nói, Tô Thời đều "vâng" một tiếng. Viền mắt cậu đã ướt át từ lâu, chỉ đang cố gắng không cho nước mắt rơi xuống: "Sở sư huynh, nếu như anh về Lạc Hải, nhất định phải đến thăm em đó."

"Nhất định."

"Không được lừa em đâu."

"Sở sư huynh lừa ai cũng không lừa Tô Thời của chúng ta đâu! Chúng ta ngoắc tay!" Sở An Thành giơ tay ra, Tô Thời nín khóc mỉm cười, cậu giơ tay ra móc với tay Sở An Thành, sau đó lắc lư: "Một trăm năm không thay đổi! Ai thay đổi người ấy là cún!"

"Được." Sở An Thành trịnh trọng đồng ý.

Mở cửa chính ra, gió lạnh giống như dã thú gầm gừ quét đến, bên ngoài tuyết trắng xóa, người trợ lý đang chờ đợi mở cửa xe ra, chào một tiếng anh Sở rồi tiến lấy đón lấy hành lý trong tay Sở An Thành và Tô Thời.

Tô Thời đứng ở cửa chính, luyến tiếc không rời: "Sở sư huynh, tạm biệt anh."

Sở An Thành khéo chặt áo ngủ lại cho cậu, dịu dàng nói: "Đừng để bị ốm, mau vào đi, Sở sư huynh phải đi rồi."

Chiếc xe rời đi, Sở An Thành ngoảnh đầu lại chỉ thấy Tô Thời vẫn không ngừng vẫy tay với anh, Sở An Thành xua tay, tỏ ý bảo cậu quay về phòng.

Mặc dù mới chỉ vài tháng ngắn ngủi nhưng tình cảm của anh và Tô Thời đã rất sâu. Có lẽ ban đầu anh chỉ tiếc nhân tài, cảm thấy đứa trẻ như Tô Thời, cả đời này anh khó gặp được một đứa. Nhưng khi hiểu rõ hơn, anh càng thương yêu Tô Thời, hoàn toàn để trong lòng.

Mấy giây trước khi xe chuyển hướng, Sở An Thành vẫn không kìm lỏng nổi mà ngoảnh đầu lại. Cửa sổ tầng hai tối đen như mực, chắc lúc này người trong đó đã ngủ say.

Lần này cô có chảy nước miếng không? Khóe môi Sở An Thành khẽ cong lên, muốn cười nhưng chẳng thể nào nâng được khóe môi nặng ngàn cân.

Trong khoang xe tĩnh mịch, không ai nhìn thấy ánh nước trong mắt anh.

"Tô Vy Trần...." Môi anh khẽ nhúc nhích, yên lặng để mặc cho ba chữ này vấn vương nơi đầu lưỡi.

Anh và cô sẽ còn gặp lại chứ?

Nhiều năm như vậy trôi qua, Sở An Thành trằn trọc trong các phòng khách sạn cao nhất của các thành phố. Sau khi biểu diễn xong,bất luận thành công bao nhiêu chấn động bao nhiêu, bao nhiêu tiếng vỗ tay trước mặt mọi người, mỗi lần trở về khách sạn, mở cửa sổ sát sàn ra, ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn ngoài cửa sổ, anh luôn vô cùng cô đơn và mệt mỏi.

Anh đứng ở đỉnh cao trong sự nghiệp của mình, lạnh lùng nhìn mọi người vỗ tay cho anh. Nhưng tâm sự của anh, hỷ nộ ái ố của anh thì lại chẳng thể nói cùng ai.

Thực ra anh đã quen với cuộc sống lạnh lẽo một mình từ lâu. Nhưng bây giờ khi đã sống chung với họ, khi đã từng vui vẻ, phải trở về cuộc sống cô độc trước kia, nghĩ thôi đã thấy khó chịu.

Có được rồi lại mất đi, còn khó chịu hơn chưa từng có được.

Cùng lúc đó, Tô Vy Trần đứng sau tấm rèm cửa sổ, từ một góc nhỏ được kéo ra cô sững sờ nhìn anh đi vào trong xe, nhìn chiếc xe đi xa – nháy mắt, tất cả đã không còn nữa, chỉ thấy tuyết trắng bay xuống từ bầu trời đen đặc.

***

"Anh Sở, có thể lên máy bay rồi." Đợi hơn một tiếng trong phòng chờ của khoang thương gia, dưới sự hướng dẫn tận tình của tiếp viên, Sở An Thành xách chiếc vali nhỏ bên cạnh, ung dung ngồi vào vị trí của mình.

Bỗng nhiên điện thoại của anh vang lên, lưu chuyển trong không gian yên tĩnh của khoang máy bay. Sở An Thành mau chóng cúi đầu, lấy điện thoại trong túi áo ra.

Trên màn hình chớp nháy hiển thị một số lạ chưa từng liên hệ. Sở An Thành nhìn màn hình có chút thất vọng. Mấy cô tiếp viên hàng không duyên dáng đương nhiên đã nhận ra hoàng tử Piano Sở An Thành từ lâu, thỉnh thoảng lại ở một bên thì thầm to nhỏ.

Lúc này, một tiếp viên trong đó mỉm cười xinh đẹp tiến lên trước: "Anh Sở, máy bay sắp cất cảnh rồi..."

Sở An Thành nhìn chằm chằm số điện thoại lạ nhấp nháy trên màn hình, nói một câu: "Xin lỗi..."

Anh trầm ngâm rồi nghe điện thoại ở giây cuối cùng.

Cũng không biết bên kia điện thoại nói gì, tiếp viên hàng không chỉ nhìn thấy sắc mặt Sở An Thanh thay đổi, anh kinh ngạc đứng dậy: "Tình hình bây giờ thế nào, tôi về ngay."

Tiếp viên hàng không ngăn anh lại: "Anh Sở, máy bay của chúng tôi sắp cất cảnh rồi."

"Phiền cô, tôi phải xuống máy bay."

"Anh Sở...." Tiếp viên hàng không mở to mắt nhìn Sở An Thành bước nhanh rời đi.

Tài xế taxi nhìn Sở An Thành một cái trong gương chiếu hậu, chàng trai thanh tú ưu nhã này từ khi lên xe liền không ngừng thúc giục ông: "Bác ơi, phiền bác chạy nhanh một chút."

"Tốc độ nhanh nhất rồi, nhanh hơn là vượt quá tốc độ đó. Trời còn đang rơi tuyết nữa! Vả lại sắp đến tết rồi, nhỡ đâu xảy ra sự cố giao thông thì sao được!" Tài xế giải thích rất nhiều lần, chàng trai phía sau mới không thúc giục nữa.

Tài xế thấy anh gấp gáp nên cũng giúp đỡ, cố gắng đi nhanh hết có thể. Khi Sở An Thành vội vội vàng vàng xuống xe taxi, khắp cả tiểu khu đều là một màu trắng xóa.

Anh liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe 110 đỗ ngay trước cửa nhà. Người đã gặp đủ các tình huống như Sở An Thành cũng không biết mình bị làm sao mà giờ phút này lại cảm thấy chân mềm nhũn.

Vào nhà liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ mặc bộ quần áo ngủ dày cộp liền thân hình chó pug, ngốc nghếch cho cảnh sát lấy lời khai. Cô kể lại toàn bộ quá trình: "Lúc đó tôi thấy dưới nhà có tiếng động nên mở cửa ra xem, kết quả nhìn thấy hai người bịt mặt, trong tay cầm dao, đang đi lên tầng. Lúc đó tôi cũng sững người...."

Giọng nói nhẹ nhàng, khi lọt vào tai Sở An Thành lại như âm thanh của tự nhiên.

Cô không sao! Họ không sao là được!

"Sau đó tôi sực tỉnh hét thật to, rồi chạy nhanh đến phòng em trai tôi khóa cửa lại, còn lấy bàn sách chẹn cửa. Sau đó tôi mở cửa sổ hét cứu mạng thật to, còn em trai tôi thì gọi 110 báo cảnh sát..."

"Sau đó hai tên trộm bỏ chạy rồi."

"Trong nhà có bị mất mát gì không? Chúng tôi phải ghi vào vụ án."

Tô Vy Trần bị hỏi khó: "Tôi cũng không biết họ đã trộm thứ gì. Tôi không phải chủ nhà."

Cảnh sát hỏi: "Vậy chủ nhà là ai?"

Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói trầm khan quen thuộc: "Là tôi."

Quả thật Tô Vy Trần không dám tin vào tai mình, cô bất ngờ ngoảnh đầu lại. Thời khắc đó, cô nhìn thấy Sở An Thành đứng ngược sáng.

Sở An Thành

Tô Vy Trần nhìn thấy rõ ràng, mỗi bước chân Sở An Thành đi đến, tầm mắt anh đều khóa chặt mình. Không biết vì sao, cô bỗng có một cảm giác muốn khóc.

Tô Thời vô cùng vui mừng, bổ nhào vào lòng anh: "Sở sư huynh." Sở An Thành cúi đầu, ôm thật chặt Tô Thời, sau đó buông cậu ra, quan sát trên dưới trước sau một hồi: "Hai người đều không sao chứ?"

Tô Thời lắc đầu: "Em không nhìn thấy hai tên trộm đó. Tô Vy Trần nhìn thấy, chị ấy sợ chết khiếp rồi."

Tô Vy Trần cũng ngơ ngẩn đứng dậy. Sở An Thành lập tức ôm chặt cô vào lòng. Tô Vy Trần không hề phòng bị, bị anh ôm cứng ngắc.

Một giây phút trước khi máy bay cất cánh, Sở An Thành nhận được điện thoại của Giám đốc bảo vệ Lý, biết trong nhà có hai tên trộm cầm dao lẻn vào. Sở An Thành không thể hình dung được cảm giác của giây phút đó, lo lắng, kinh hoàng, sợ hãi, tất cả đều tập hợp lại với nhau. Mãi đến lúc này, Tô Vy Trần ở trong lòng anh, Tô Thời ở trước mắt anh, anh mới chắc chắn xác định họ thực sự không sao, cuối cùng anh mới thấu hiểu được cảm giác trái tim vọt lên tận cổ họng được thả xuống.

Dưới sự thuật lại của cảnh sát, và các nhân viên bảo vệ, vụ án lại một lần nữa mở ra trước mắt Sở An Thành.

Sở An Thành nghe đến nỗi sắc mặt càng ngày càng nặng nề. Cuối cùng cảnh sát xác nhận với anh: "Anh Sở, phiền anh kiểm tra một lần nữa chỗ anh có còn tổn thất gì không, chúng tôi phải ghi chép lại."

Sở An Thành nói: "Có lẽ tôi phải kiểm tra một lát rồi mới có thể báo cho các anh."

"Được. Vậy có gì phiền anh liên hệ ngay cho chúng tôi."

Tiền tài là vật ngoài thân, bất luận mất cái gì Sở An Thành đều không quan tâm. Tô Vy Trần và Tô Thời không sao đã là may mắn lớn nhất rồi.

Một hồi loạn cào cào, khi tất cả mọi người rời đi, kim đồng hồ đã chỉ vị trí năm giờ sáng.

Ban ngày Tô Vy Trần đã ngủ bù một giấc, ban đêm mãi đến khi rất muộn mới ngủ. Mơ mơ hồ hồ tiến vào giấc ngủ nông, chẳng bao lâu sau hai tên bịt mặt cầm dao đó đã tiến vào giấc mơ của cô.

Hai tên đó cười gian ác đi về phía họ rồi cắt một đường thật mạnh lên cánh tay Tô Thời, dòng máu đỏ tươi chảy theo con dao, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Hình ảnh tiếp theo là bác sĩ, ông ta lạnh lùng tuyên bố: "Sau này cậu ấy không thể đàn tiếp được nữa."

Tô Vy Trần thét lên một tiếng "a", mồ hôi lạnh đầy trán ngồi bật dậy. Cô ôm chăn, hít thở từng ngụm lớn. Cửa phòng ngủ bị mở ra, Sở An Thành xông vào: "Sao vậy, gặp ác mộng à?"

Anh ở đây--- suy nghĩ này phút chốc đã mang đến sức mạnh an toàn vô hạn. Cơ thể đang căng như dây đàn của Tô Vy Trần từ từ thả lỏng: "Tôi không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi."

Tay của anh chạm từng chút vào trán cô. Ngón tay anh ấm nóng. Tô Vy Trần co rụt lại một chút, rõ ràng trái tim có đập nhanh.

Quả nhiên cô đã bị hai tên trộm tối qua làm cho sợ hãi. Sở An Thành đau lòng không có lý do. Anh từ tốn lau những giọt mồ hôi lạnh đầm đìa cho cô.

Trong bóng tối, giọng nói của anh mềm nhẹ như nhung: "Yên tâm, tôi đã kiểm tra hết rồi, cửa sổ đã đóng kỹ càng, không có trộm lẻn vào nữa đâu."

Hai người không nói thêm gì nữa. Trong đêm đen, cô biết anh đang nhìn cô chăm chú, hai người gần sát đến mức có thể ngửi được hơi thở.

Cũng không biết qua bao lâu, Sở An Thành lên tiếng: "Có khát không? Tôi đi rót cốc nước cho cô." Anh đứng dậy đi ra ngoài, nhanh chóng bưng vào một cốc nước ấm.

Tô Vy Trần nhận lấy cốc nước Sở An Thành đưa, uống một ngụm.

Có lẽ bởi vì màn đêm nặng nề, cũng có lẽ là vì sự quan tâm của Sở An Thành, Tô Vy Trần khẽ nói: "Bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật đáng sợ. Nếu như tối qua tôi không kịp thời phát hiện ra, hai tên trộm đó vào phòng của Tô Thời, có phải sẽ làm hại thằng bé không?"

Giọng nói của Sở An Thành cực thấp: "Đều đã qua rồi, cô không cần lo lắng."

Tô Vy Trần ngừng một lát, lại nói: "Trước kia anh trách tôi, nói tôi không chăm sóc tốt cho Tô Thời, khiến thằng bé rửa rau nấu cơm, anh trách đúng lắm—một đứa trẻ có tài năng thiên bẩm như Tô Thời phải được bồi dưỡng thật tốt. Là tôi không làm tròn trách nhiệm của một người chị, tôi nên cố gắng nhiều hơn"

"Cô đã cố gắng hết sức rồi." Giọng nói của Sở An Thành trong màn đêm u tối càng hiện rõ sự trầm khàn gợi cảm, "Tô Thời nói, nếu như không có cục nợ to như thằng bé, Tô Vy Trần của nó có thể sống tốt hơn, tươi đẹp hơn."

Tô Vy Trần nghiêng mặt đi, hoảng loạn lau mắt: "Thằng nhóc này...chỉ biết nói linh tinh! Thật ra có rất nhiều khi vất vả, nếu không phải Tô Thời cho tôi sức mạnh, có lẽ tôi đã không kiên trì tiếp được nữa từ lâu rồi. Cũng có rất nhiều khi, ví dụ như lễ tết, cả thành phố đều ồn ào náo nhiệt, tôi đã nghĩ, cũng may tôi có Tô Thời, nếu không một mình tôi cô đơn trơ trọi thì thê thảm biết bao..." Tô Vy Trần chậm rãi kể lại.

Tô Thời là điểm yếu của cô, cũng là áo giáp của cô. Bởi vì có thằng bé, cô mới có dũng khí chống lại thế giới lạnh lẽo vô tình này.

Sau đó, hai người không nói thêm nữa, phòng ngủ thoáng chốc trở nên yên ắng, trong sự tĩnh lặng, hai người lắng nghe tiếng thở của nhau.

Cũng không biết vì sao Tô Vy Trần nhất thời có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy cứ luôn như vậy cũng rất tốt.

Rất lâu sau, Sở A Thành mới nói: "Ngủ đi. Tôi ở đây đọc sách, ở bên cô."

Tô Vy Trần "ừm" một tiếng, cô cọ vào gối đầu, tìm một tư thế thoải mái.

Góc phòng mở một ngọn đèn cây vàng vọt, Sở An Thành ngồi trên chiếc sofa trong góc. Tô Vy Trần cảm thấy trái tim bình ổn, một sự an toàn không có nguyên do. Cô chậm rãi nhắm mắt.

Buổi tối đó, Tô Vy Trần ngủ rất say, không mơ thấy ác mộng nữa.

Giữa chừng, Sở An Thành đi ra phòng khách gọi ba cuộc điện thoại: "Mark, tôi có chút chuyện ở Lạc Hải, tạm thời chưa thể về được. Cậu bàn bạc với công ty một chút, công ty ra thông báo thanh minh tốt hơn, hay tôi đăng thông báo? Hay là cứ để cho nó qua đi, không lên tiếng bất cứ điều gì."

"Chúng tôi sẽ họp thảo luận một lát. Cậu đợi điện thoại của tôi."

"Được."

Một cuộc gọi khác là cho mẹ của anh: "Mẹ, con có chút chuyện ở Lạc Hải chưa xử lý xong, tạm thời không về được."

Bên kia điện thoại nói rất lâu: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của Gia Lệ, con phải quay về đón sinh nhật với con bé. Hơn nữa, chuyện kết hôn ngầm kia rốt cuộc là sao, con cũng phải giải thích rõ ràng với người ta."

Sở An Thành một mực yên lặng, cuối cùng anh chỉ nói: "Mẹ, mẹ không cần tác hợp cho con và Gia Lệ nữa. Nếu như có thể thành công thì đã thành công từ mấy năm trước rồi. Mẹ, con có người con thích. Đến lúc đó con dẫn cô ấy về gặp mẹ, lần này xin mẹ nhất định phải thích cô ấy."

Bà Sở sững sờ: "Người con thích? Ai, là cô gái bị chụp đó hả?"

Sở An Thành nói: "Vâng."

Bà Sở vẫn chưa định hình được thì Sở An Thành đã cúp điện thoại.

Sở An Thành ấn cuộc gọi cuối cùng: "Là tôi, Sở An Thành."

Sở Tùy Phong ngáp dài: "Sao lại gọi điện thoại cho anh vào giờ này?"

Sở An Thành nói: "Tôi có chút chuyện phải phiền anh."

"Chú nói đi." Vào thời gian này, cộng thêm việc Sở An Thành chưa từng mở miệng nhờ anh ấy giúp đỡ, khiến Sở Tùy Phong cảm thấy sự việc không đơn giản.

"Tối qua nhà tôi có hai tên trộm lẻn vào...." Sở An Thành nói ngắn gọn rõ ràng tình huống, "Anh giúp tôi điều tra một chút, có phải có liên quan đến mấy người của vụ tai nan giao thông lần trước không."

"Được."

"Còn nữa, chuyện tai nạn giao thông lần trước, cảm ơn anh." Mấy tên hung hăng tàn ác đó bị cảnh sát đưa đi như thế nào, trong đó Sở Tùy Phong bỏ ra bao nhiêu sức lực, Sở An Thành đều biết rõ.

"Cảm ơn anh làm gì? Không phải đã nói rồi sao, người dám bắt nạt người nhà họ Sở, ở thành phố Lạc Hải này vẫn chưa được sinh ra." Sở Tùy Phong nói: "Mai anh sẽ tìm người điều tra, có tin tức sẽ nói với chú."

"Cảm ơn anh." Sở An Thành cúp máy, nhẹ nhàng đứng dậy đi vào phòng ngủ của Tô Vy Trần.

Tô Vy Trần đang nghiêng mặt ngủ say, mái tóc dài hỗn loạn rải trên gối đầu, đôi môi đỏ hồng của cô hé mở, hơi thở thơm tho.

Hôm sau, weibo và facebook của Sở An Thành đồng thời đăng thông báo, tỏ rõ đó chỉ là là đi dạo cùng mấy người bạn mà thôi, bản thân mình cũng không giấu giếm kết hôn. Thanh minh cho bản thân, đồng thời cũng hy vọng phóng viên và fan cho anh không gian riêng tư thích hợp.

Lập tức, trái tim vỡ nát của các fan nữ dần dần được bình ổn lại, những tên gọi của Hoàng tử Piano lại một lần nữa trở lại các trang báo mới.

Còn Tô Vy Trần thì nhận được điện thoại của Lăng Tiêu, anh ấy nói: "Tô Vy Trần, cuối cùng cũng liên lạc được với em. Anh còn cho rằng em lại mất tích rồi."

Lại? Tô Vy Trần không hiểu, nhưng vì không thân thiết nên cũng không tiện truy hỏi: "Ngại quá, thời gian trước bị mất điện thoại."

"Gần đây mọi chuyện đều tốt chứ?"

"Cũng tạm, cũng coi như thuận lợi."

"Dạo này đến cuối năm, công việc của công ty anh vô cùng bận rộn...." Ở đầu bên kia điện thoại Lăng Tiêu nói một lát về công việc của mình. Tô Vy Trần vẫn như lần trước, cảm thấy kỳ lạ không thôi, tinh anh thương trường như Lăng Tiêu thoạt nhìn không phải kiểu người dễ thân thiết, dễ tiếp cận.

Nghe Bạch Tuệ nói Lăng Tiêu hoàn toàn là phiên bản đời thực của kẻ chiến thắng cuộc sống. Khi đi học, anh là học sinh ưu tú mà giáo viên và phụ huynh yêu thích nhất, là học sinh giỏi trong mắt bạn bè bình thường. Du học về nước đến hiện tại luôn làm ở vị trí cao trong công ty IT nổi tiếng, cuộc sống thuận buồm xuôi gió.

"Đúng rồi, nhớ đồng ý lời mời kết bạn trên wechat của anh đó."

"Được."

Mấy ngày trước Tết, bởi vì trang phục mùa xuân phải ra mắt số lượng lớn, nên công việc chụp hình của Tô Vy Trần vô cùng bận rộn, ngày ngày làm việc không ngừng nghỉ.

Buổi tối, Tô Vy Trần chụp hình xong về nhà, vừa mới mở cửa ra, Tô Thời đã chạy từ bếp ra xách túi cho cô.

Tô Thời nói: "Tô Vy Trần, hôm nay chị lại có lộc ăn rồi, tối nay Sở sư huynh đích thân xuống bếp làm mỳ Ý đó. Chị mau đi tẩy trang tắm rửa đi, đợi một lát là có thể ăn rồi."

Đợi khi Tô Vy Trần tắm giặt xong đi xuống, đúng lúc gặp Sở An Thành quây tạp dề bưng mỳ Ý từ phòng bếp đi ra.

Sở An Thành vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Vy Trần đã thay một chiếc áo phông dài màu trắng búi tóc trên đỉnh đầu đi xuống. Anh lập tức sững nguời.

Một lát sau anh mới hoàn hồn lại, đặt chiếc đĩa sứ màu trắng đang cầm trên tay xuống bàn ăn.

Trên chiếc đĩa sứ màu trắng, mỳ Ý được bày biện tinh tế như trong khách sạn năm sao tản ra mùi thơm nồng đậm. Tôm tươi, sò biển, cá tươi cắt khối, nguyên liệu phong phú.

Tô Thời thử một miếng, liền "oa oa" mấy tiếng kinh ngạc: "Mỳ dai ngon, hải sản vừa mềm vừa giòn."

Sở An Thành cười: "Nhóc ăn hàng! Cũng không nhìn xem hải sản này anh dùng rượu nho trắng trộn với nước tương đặc chế xào qua. Đây chính là bí kíp gia truyền anh xin người ta chỉ dạy ở Ý đó."

Tô Thời hơi kinh ngạc: "Bí kíp gia truyền mà có thể dạy người khác sao ạ?"

Sở An Thành có chút đắc ý: "Đó là anh dùng thành ý trao đổi với người ta, vợ chồng ông chủ đó không chịu được thành ý của anh, nên dạy cho anh."

Tô Thời vô cùng hứng thú, xin xỏ: "Dạy như thế nào ạ? Sở sư huynh, mau nói cho em nghe."

Tô Vy Trần cho rằng Sở An Thành sẽ không tiết lộ, ai ngờ Sở An Thành lại thong dong nói: "Năm đó anh ở một thời gian trong một thị trấn của Ý. Có một hôm, một mình anh đi dạo loanh quanh, đi mệt rồi, khi muốn nghỉ ngơi một lát thì đúng lúc gặp nhà hàng này.

Đó là một cửa hàng nhỏ rất không bắt mắt, bàn ghế cũng rất cũ kỹ. Anh liền tiến vào uống một cốc cafe rồi gọi một phần mỳ Ý hải sản. Kết quả phát hiện, mùi cafe không gì sánh được, mỳ cũng ngon cực kỳ..." Nói đến đây, Sở An Thành ung dung mỉm cười, "Đây chính là điều đẹp nhất của du lịch. Dọc đường luôn có những chuyện không thể dự đoán trước được đang chờ đón em, có lẽ cũng có chuyện không tốt, nhưng nhiều hơn hết thảy là niềm vui bất ngờ.

Khi đó anh cũng hỏi ông chủ làm như thế nào. Có điều ông ấy nói là bí kíp gia truyền, không thể truyền cho người ngoài. Anh cũng chỉ có thể tiếc nuối trở về.

Hai ngày sau, vợ chồng chủ nhân của căn nhà anh ở mời anh tham gia bữa tiệc của bạn họ, phát hiện chính là lễ kỷ niệm ba mươi lăm năm kết hôn của đôi vợ chồng chủ quán kia. Vì vậy anh đã chơi đàn cho họ một buổi tối, còn nói cho họ biết vì sao anh muốn học làm mỳ Ý. Ông chủ và bà chủ đều cảm động, nên đã đồng ý dạy anh."

Tô Thời không quan tâm nữa, lè lưỡi: "Sở sư huynh chơi đàn cho họ cả một buổi tối ạ? Oa, lễ kỷ niệm ngày cưới đó quả là trước giờ chưa từng có. Nhưng mà, Sở sư huynh, vì sao anh muốn học ạ?"

Sở An Thành liếc Tô Vy Trần một cái, cười mà không đáp: "Bí mật!"

"Sở sư huynh, hay là thế này, sau này nếu như anh đổi nghề mở cửa hàng, em sẽ phụ trách thu tiền. Nhất định khách sẽ đến nườm nượp, kiếm tiền mệt nghỉ luôn!"

"Nhóc con hám tiền này! Từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến tiền thôi!" Nói rồi Sở An Thành không khỏi bật cười, giơ tay búng một cái lên đầu Tô Thời.

Tô Thời kêu la oai oái: "Sở sư huynh, bây giờ anh cũng theo Tô Vy Trần học thói xấu rồi. Em ăn mỳ, không thèm để ý hai người nữa! Hừ!"

Tô Vy Trần mỉm cười nhìn Tô Thời ăn mỳ ngấu nghiến, chỉ cảm thấy giờ phút này vô cùng đẹp. Ngoảnh đầu lại, cô chạm vào ánh mắt sâu vô tận của Sở An Thành. Cảm giác nghẹt thở quen thuộc này lại một lần nữa ập đến, Tô Vy Trần vội càng cúi đầu, dùng dĩa cuốn mỳ.

Hương vị thăng cấp hơn nhiều so với mỳ Ý hải sản bình thường, sợi mì rất dai, hải sản non mềm ngọt tươi, nước sốt tuyệt hảo.

Khi họ đang yên lặng ăn mì, Sở An Thành bỗng nhiên mở miệng: "Tô Thời, nếu như Sở sư huynh ở lại Lạc Hải đón tết, qua Tết mới về Mỹ, em cảm thấy thế nào?"

Tô Thời ngẩng phắt đầu lên. Còn Tô Vy Trần dừng động tác trên tay lại, sau khi sững sờ mấy giây mới ngước mắt. Sắc mặt Sở An Thành dịu dàng, đáy mắt anh có ý cười ấm áp, còn có một chút.... một chút gì đó không thể nói rõ được thành lời. Trái tim Tô Vy Trần bỗng dưng co rút lại, cảm giác chua chua ngọt ngọt chát chát theo mạch máu lan tràn khắp cơ thể.

Mình sao vậy nhỉ? Vì sao chỉ vì câu nói này của Sở An Thành, cô lại có một niềm vui không nói thành lời như vậy?

Tô Thời hỏi lại: "Thật sao ạ? Sở sư huynh, anh có thể ở lại đón Tết cùng bọn em sao?" Ngữ khí của cậu lộ ra sự dè dặt cẩn thận, tựa như sợ rằng hy vọng quá nhiều cuối cùng sẽ thất vọng.

Sở An Thành mỉm cười gật đầu. Tô Thời sung sướng kích động túm lấy tay áo Tô Vy Trần, kêu oa oa: "Tô Vy Trần, em có thể đón Tết cùng Sở sư huynh rồi!"

"Tô Vy Trần, chị vui không? Năm nay có Sở sư huynh đón tết cùng chúng ta rồi!" Tô Vy Trần không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể gật đầu.

Cô lại một lần nữa nhìn vào đáy mắt Sở An Thành, sau đó khẽ khàng chuyển dời tầm mắt.

Cô dùng dĩa cuốn mỳ lại, bỏ vào miệng.

Ừm, đây là món mỳ ý ngon nhất từ trước đến giờ.

Ngày hôm sau, vẫn chưa kết thúc công việc, Tô Vy Trần đã nhận được điện thoại của Tô Thời: "Tô Vy Trần, chị sắp xong chưa? Nếu sắp xong rồi thì em và Sở sư huynh đến đón chị cùng nhau đi ăn, sau đó đến siêu thị mua đồ Tết. Em với Sở sư huynh đã liệt kê ra một danh sách rất rất dài."

Tô Vy Trần nói: "Chắc là còn khoảng một tiếng nữa." Cô nghe thấy Tô Thời nói với người bên cạnh một câu: "Tô Vy Trần còn một tiếng nữa ạ." Mấy giây sau, Tô Thời nói với cô: "Hôm nay chị chụp ở đâu? Em với Sở sư huynh đến đón chị."

Tô Vy Trần đáp: "Phố đi bộ khu trung tâm thương mại." Tô Thời nói: "Được, vậy bọn em qua đó."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Vy Trần lập tức chìm vào trong công việc bận rộn. Mấy tấm cuối cùng, Tô Vy Trần làm theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, cầm một ly cafe đi chậm bên hè phố, chụp kiểu đi bộ tự nhiên. Sau khi Đinh Tử Phong đột ngột đi nghỉ, Tô Vy Trần bắt đầu hợp tác với nhiếp ảnh gia khác.

Cuối cùng là một chiếc áo khoác dệt kim siêu dài mềm mại thoải mái mùa xuân hè, bên trong chỉ là áo phông màu trắng cổ tròn mùa hè mỏng manh và váy bò ngắn. Ly cafe trong tay đã sớm lạnh băng, gió lạnh thổi tới, bàn tay như sắp đông đá. Nhưng công việc phải kính nghiệp, Tô Vy Trần đeo kính râm cầm ly cafe, liên tục mỉm cười, liên tục nhìn về phía xa.

Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy bên cạnh có người vỗ tay khen ngợi: "Đẹp lắm, bộ này chụp rất đẹp!"

Rõ ràng là tiếng Đinh Tử Phong. Tô Vy Trần kinh ngạc ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Đinh Tử Phong đang dựa vào bức tường. Cô không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Đinh Tử Phong, anh về lúc nào vậy?"

Đinh Tử Phong đã phơi mặt thành màu đồng, nhún vai: "Một tiếng trước."

Tô Vy Trần không tin: "Lừa ai hả?"

Đinh Tử Phong cười không nói, lấy chiếc áo khoác lông vũ dài của Tô Vy Trần khoác lên người cô: "Mau đi thay đồ đi, đừng để bị đông đá."

Tô Vy Trần cười cười, khép chặt chiếc áo, bước nhanh vào nhà vệ sinh của khu trung tâm thương mại thay đồ tẩy trang.

Vừa ra khỏi cửa khu trung tâm thương mại, Tô Vy Trần liền sững người. Trên đường lớn ở một nơi không xa có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ, Tô Thời đứng ở bên cạnh xe vẫy tay với cô: "Tô Vy Trần."