Người Quan Tài

Chương 103: Là dã thú hay là thần linh



Phản ứng của bác Hoàng quá mức dữ dội khiến cho ta có chút bối rối

Bạch Lộ không phải là tên nhóc nghịch ngợm, cô ấy nhìn rất dịu dàng, chắc chắn không gây chuyện ở bên ngoài... chắc là không đâu!

Không chỉ bác Hoàng phản ứng có chút kịch liệt, phản ứng của nhóc nghịch ngợm cũng rất lớn, vốn dĩ khuôn mặt vẫn đang rất tuyệt vọng đau khổ, giờ phút này đôi mắt như được thắp sáng lên ngọn đuốc hi vọng

" chị Bạch Lộ còn có thể đi đêm không về, dựa vào đâu mà cháu..."

" Pằng ~"

Cậu ta còn chưa nói xong, ta trực tiếp vỗ một cái lên đầu cậu ta, làm cho cậu ta nuốt luôn những lời còn chưa nói vào trong bụng, đồng thời còn lườm cậu ta một cái cháy mắt

Bạch Lộ người ta là người lớn, yêu đương tối không về là bình thường. Tiểu tử cậu lông còn chưa mọc dài đâu, tối không về nhà là muốn làm gì?

Quan trọng nhất là cái thằng nhóc này không biết nhìn hoàn cảnh, không thấy chân tay bác Hoàng đã rrun rẩy bộ dáng lúc nào cũng có thể ngã xuống à, thằng nhóc nhà cậu giờ này còn nói những câu vô nghĩ thế, đơn giản là chán sống mà!

Ta vội vàng đỡ bác Hoàng ngồi xuống ghế, vội vã rót cho bác ấy cốc nước, sau đó lại vỗ lưng vuốt ngực cho bác ấy. Ngần ấy tuổi rồi, không thể kích động quá, nếu không nhỡ có mệnh hệ gì thì phải làm sao?

Đợi bác Hoàng bình tĩnh lại, cả người giống như là bị rút hết sức lực vậy, xua tay với nhóc nghịch ngợm, hữu khí vô lực nói một câu:" Cút, đi về phòng mày đóng cửa ăn năn đi!"

Thằng nhóc nghịch ngợm vẫn muốn nói cái gì đó, nhưng sau khi bị ta trừng mắt, thì liên ngoan ngoãn nhanh chaann chạy ra khỏi chòi bảo vệ

Ta cười làm lành nói với bác Hoàng:" Trẻ con nghịch ngợm tý cũng là chuyện thường, lát nữa cháu nói chuyện với nó, bác đừng tức giận như thế.. Cái đó, tối nay cháu và Đường Lưu cũng kiếm được không ít tiền, thằng nhóc đó gây sự cần bù tiền, sau này cháu bảo Đường Lưu bù cho bác là được..."

Lúc nói những lời này, Đường lưu đứng ngoài chòi bảo vệ trực tiếp đen mặt, nhưng mà anh ấy hiện giờ cũng không dám nói gì, có chút tức giận quay đầu đi vào trong chung cư

Sau khi bác Hoàng hít sâu một hơi, thở dài một hơi, dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn ta, khóe miệng giật giật nhưng muốn nói gì đó lại không nói. harry potter fanfic

" cháu có phải là cảm thấy bọn họ rất đáng thương, cho nên mới đồng ý một ít yêu cầu của họ?"?

Sau khi nghe thấy bác Hoàng nói vậy, ta bối rối một lát, sau đó gật gật đầu, nhẹ giọng nói:" Thực ra cũng có một phần nguyên nhân này, cho dù là nhóc nghịch ngợm hay bạch Lộ, cháu luôn cảm thấy cháu không có cách nào từ chối yêu cầu đáng thương của họ!"

" Nhược điểm của nhân tính a..."

" Bác nói gì cơ?"

" Không có gì, được rồi, cháu về phòng nghỉ ngơi đi!"

Tâm trạng của bác hoàng tốt hơn nãy một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn ta, rất nghiêm túc nghiêm khắc nói với ta:" Nhớ lấy những gì cháu mới nói, sau này nhở bù cho bác số tiền đã đền cho người ta, đó là tiền dưỡng lão của bác, việc này nhất định không được quên đâu!"

Bác ấy nghiêm túc như thế nói ra những câu như vậy, làm cho ta có loại cảm giác kỳ lạ

Lúc trước ta đồng ý sẽ bù tiền cho bác ấy có phải là quá xúc động không?

Bác ấy dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra vấn đề như vậy khiến cho lòng ta không nhịn được có chút cảm giác quái quái

Ông già này vừa nãy thể hiện ra bộ dạng tức giận bừng bừng, chắc không phải là cố ý đào hố đợi bản thân nhảy vào đấy chứ?

Sau khi trở về ktx, vốn định đi thẳng về phòng 505 nhưng khi đi đến bậc thang tầng năm, bước chân của ta lại hơi dừng lại, khi bước vào hành lang tầng năm, mà là đi thẳng lên tầng sáu.

Đi qua hành lang tối tăm, đến trước cửa phòng 605, lấy chìa khóa ra mở cửa

Ta đi vào trong phòng ngủ, trực tiếp nằm vào trong chiếu quan tài đá rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, ta ngồi dậy từ trong quan tài đá, tay nhẹ nhàng lật, một chiếc mặt nạ cổ quái đen đỏ lẫn nhau bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay ta, trực tiếp bị ta ở trong giấc đeo lên mặt

Đẩy cửa phòng ra, trong chung cư lại xuất hiện từng trận tiếng rên rỉ trầm thấp, trong bóng đêm có vô vàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ta, có sợ hãi cũng có kinh hoàng thất thố, cũng có chút cảnh cáo uy hiếp.

Trong giấc mơ ta không để ý, trực tiếp đi ra khỏi chung cư, vào giây phút ta ở trong giấc mơ đi ra khỏi chung cư, những tiếng rên rỉ trầm thấp trong chung cư cũng biến mất không thấy nữa, những ánh mắt nhìn chằm chằm ta trong bóng tôi cũng biến mất.

Lúc đi qua chòi bảo vệ, con chồn vàng mặc bộ quần áo bảo vệ liếc ta một cái, yếu ớt than thở:" Đừng đi gây phiền phức cho Bạch lộ, là cậu cho phép cô ấy đi qua đêm!"

Trong giấc mơ ta lạnh lùng nói:" sau khi có được mặt nhân tính, ta có phải là có chút ngốc rồi?"

Con chồn vàng lại một lần nữa thở dài:" Là người thì đều có nhược điểm, không có ai mà không có điểm yếu được! Bảo cậu thân thiện với hàng xóm, chính là muốn cậu có thể dung hòa vào nơi này, cha mẹ ông nội cậu, không tiếc tất cả nuôi dưỡng mặt nhân tính của cậu, chính là muốn cậu giống như người thường cảm nhận cuộc sống, muốn cho cậu có thất tình lục giục giống như người thường..."

" người không hòa nhập với cộng đồng không phải dã thú thì là thần minh! Tương tự vậy, không có nhược điểm cũng vậy! Cậu muốn làm dã thú hay là thần linh? Nhân tính đúng là sẽ làm cho cậu có rất nhiều nhược điểm nhưng cũng sẽ khiến cho cậu càng giống một con người

Sau khi nghe xong những lời của con chồn vàng, ta ở trong giâc mơ nghi ngờ nhìn về phía nó, nhẹ giọng nói:" Trong mắt của ngươi, ta là dã thú hay là thần linh?"

Trong lúc nói câu này, cái mặt nạ mà ta đeo trên mặt cũng xuất hiện một chút thay đổi, những thay đổi này làm cho con chồn vàng vô thức lùi về phía sau, trong con ngươi lướt qua ánh sáng kỳ lạ, dường như có chút cảnh giác kiêng dè

Trong hai cái móng vuốt của con chồn vàng cũng đồng thời xuất hiện một cái máy hát cũ kỹ và một cái đồng hồ quả quýt, dường như đang đề phòng ta ở trong giấc mơ sẽ ra tay vậy

Nó không trả lời, ta cũng không truy hỏi, quay người rời khỏi chòi bảo vệ, yếu ớt nói:" từng sợi xích sắt quấn chặt lấy bản thân, thật sự là rất không thoải mái! Yên tâm đi, ta sẽ không làm bị thương Bạch Lộ, ta nể tình mặt nhân tính!"

Trong giấc mơ ta rời khỏi đường Hướng Dương, giống như một linh hồn trong bóng đêm, lướt nhanh qua những công trình kiến trúc cao chọc trời

Không lâu sau đó, ta xuất hiện bên cạnh một con suối nhỏ ở khu ngoại thành thành Đông

Ánh trăng sáng trong,trong ánh trăng dịu dàng, có hai bóng đen đang dựa vào nhau bên bờ sông, giống như là một đôi tình nhân đang tâm sự

" Bạch Lộ, anh không quan tâm những chuyện khác, chỉ cần có thể ở bên em, anh đã thấy đủ rồi!"

" Đồ ngốc, chúng ta không thể nào đâu, có thể có một đêm bên nhau em đã thấy rất thỏa mãn rồi."

Chuyện giữa anh và Hoàng Vân Vân thật sự không giống như em nghĩ đâu, là tên khốn nào ăn nói lung tung? Em nói với anh, anh đi cắt đầu lưỡi của hắn... tấm lòng của anh đối với em trời cao có thể làm chứng, có cần anh móc tim ra cho em xem không?"

" Đừng nói chuyện nữa, đã lâu lắm rồi em không được ngồi ngắm sao trời thế này, đẹp quá đi mất!"

Nếu như khung cảnh này là một nam một nữ thì sẽ rất là ái muội, nhưng mà tình huống hiện tại lại là một người đàn ông ôm lấy một con hồ ly trắng to lớn, cái đuôi xù của hồ ly đang quấn lấy hai người, nhìn thế nào cũng thấy quái lạ