Người Quan Tài

Chương 17: 17




" Chủ nhân của phòng 505?"
Hắc quả phụ diêm dúa nhìn ta, trong giọng nói có chút nghi ngờ, trầm giọng nói:" Giang Dương?"
Sao chị ta lại biết tên của ta?
Ta gật gật đầu, học Đường Lưu gọi chị ta là Chị Cửu
Góc mắt của hắc quả phụ diêm dúa hơi giật giật, định nói gì đó nhưng dường như không biết phải nói thế nào, cuối cùng nhìn về phía Đường Lưu, giọng nói lạnh lùng:" Chủ nhân phòng 505 đến rồi, có phải tương đương với việc chúng ta không thể thoải mái ra vào nữa phải không?"
Đường Lưu cười khổ hàm hồ nói:" Đúng là bác Hoàng có nói như thế, chỉ là quy định này có hơi không có tình người, chỉ cần em họ của em đồng ý, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì lớn!"
Lúc nói ra những lời này, Đường Lưu còn dùng mắt ra hiệu với ta
Sau khi ta vào ở đây, thì những người hàng xóm ở nơi này không được tùy ý ra ngoài?
Đây là quy định quỷ quái gì vậy?

Ta lập tức hiểu ánh mắt của Đường Lưu, tuy là trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng ta cũng rất dứt khoát nói:" Chị Cửu muốn ra ngoài thì cứ đi, em mới tới nơi này, đối với những quy định ở đây vẫn chưa hiểu lắm, sau này còn phải nhờ chị Cửu chỉ dạy nhiều hơn!"
Nghe ta nói như thế, hắc quỷ phụ xinh đẹp này lại một lần nữa lộ ra nụ cười diêm dúa, thò ngón tay trắng muốt ra nâng cằm ta, ấm giọng lười biếng nói:" Tiểu gia hỏa thông minh đấy chứ! Sau này trong tập thể có chuyện gì cứ đến tìm chị, phiền phức từ tầng năm đổ xuống chị vẫn có thể giúp đỡ.

Nếu là những chuyện phiền phức liên quan đến tầng năm đổ lên thì em đi tìm bác Hoàng là được, những tên khốn đó không nể mặt chị lắm, nếu phải đánh nhau thì có chút phiền phức!"
Nói xong, diêm dúa hắc quả phụ vứt cho ta một cái mị nhãn, lắc eo ngoáy mông phong tình vạn chủng đi ra khỏi khu nhà tập thể.

Nhìn theo bóng dáng bước đi của chị ta, ta có chút choáng váng nói với Đường Lưu:" Chị ta là loại người gì?"
" Một người thiếu phụ đáng thương mới chết chồng mà thôi!" Đường Lưu tiện miệng trả lời
Ta lườm Đường Lưu, tên này đang coi ta là đồ ngốc đấy à?
Sau khi nhận ra sự không hài lòng của ta, Đường Lưu không biết phải làm sao nói:" Em họ, đừng có tò mò bất cứ điều gì liên quan đến loại phụ nữ như vậy, cũng đừng có ý nghĩ gì với chị ta! Em cứ coi chị ta như loại bọ ngựa cái tuyệt sắc, chỉ cần giao phối xong sẽ ăn thịt luôn con bọ ngựa đực, cứ cách vài ngày chị ta sẽ ra ngoài mấy ngày tìm con mồi! Em hiểu ý anh không?"
Lời của Đường Lưu, khiến cho trong lòng ta có cảm giác không rét mà run, sau khi chà sát da gà trên người, ta nhịn không được hỏi:" Những người ở trong này đều là loại người gì? người phụ nữ vừa rồi, là người hay là quỷ?"
Đường Lưu sờ sờ mũi, cười khổ nói:" Những quy định trước đây anh nói với em em đều không để tâm à! Đừng nghe ngóng những chuyện của hàng xóm, nếu không sẽ rất phiền phức, cho dù tòa nhà tập thể này do cha mẹ em xây dựng lên, nhưng em vẫn nên tuân thủ những quy định ở nơi này thì tốt hơn! Đương nhiên, nếu em cảm thấy em có thể có đủ sức mạnh để không thèm để ý quy định nơi này, thì những lời vừa rồi coi như anh chưa từng nói!"
Rõ ràng Đường Lưu đang có gì đó giấu ta, nhưng mà anh ấy không muốn nói, ta cũng không có cách nào
Khi ta đi đến tầng năm, hành lang đen sì im lặng khiến người ta có cảm giác kinh hoàng, ta thậm chí còn nghe được cả tiếng tim đập của bản thân mình
M* nó chứ, ban ngày đi ở hành lang này cũng không có cảm giác mãnh liệt lắm, sao đến ban đêm lại đáng sợ như vậy?
Trong khi hoảng hốt ta dường như nhìn thấy bóng dáng lướt nhanh chóng bò lướt qua trần nhà, không nhịn được lại kéo Đường Lưu, thấp giọng run rẩy nói:" Hình như em nhìn thấy một đứa trẻ bò ở bên trên!"
Đường Lưu ho nhẹ một cái, ngữ khí có chút quái quái nói:" Chắc là em hoa mắt thôi! Chắc là con chuột hay thằn lằn gì đó, ngày mai phải nói chuyện với bác Hoàng về công tác vệ sinh! "

Đang nói, chúng ta đi đến cửa phòng 504, từ bên trong truyền ra tiếng khóc của trẻ em và tiếng đàn ông gào thét khiến ta giật mình
Cửa phòng 504 hơi rung, hình như người ở bên trong chuẩn bị mở cửa phòng bước ra ngoài vậy
Đường Lưu kéo ta nhanh chóng đi qua cửa phòng 504, nói nhỏ với ta:" Người ta dạy dỗ con cái nghịch ngợm mà thôi, đừng có tò mò như vậy, được rồi, em mau vào phòng nghỉ ngơi đi.

Nhớ đấy, sau mười hai giờ đêm, cho dù nghe thấy âm thanh gì cũng không được mở cửa, cho dù nghe thấy tiếng anh gọi em cũng không được!"
Không đợi ta trả lời, Đường Lưu đã vội vàng chạy vào trong phòng
Ta cầm chìa khóa mở cửa phòng 505, vô thức nhìn về phía phòng 504 bên cạnh, cửa phòng bên đó đã bị mở ra rồi, một bóng hình cường tráng từ bên trong bước ra, trong tay vẫn cầm một con dao phay đang nhỏ máu
Không thể nhìn rõ diện mạo của hắn, nhưng đôi mắt của hắn lại lấp lòe ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, trong hành lang đen tối như than này giống như hai ngọn đèn lồng, ánh mắt hung hãn tàn nhẫn của hắn làm ta không cấm run rẩy.

Ta nhanh chóng xông vào trong phòng, đóng mạnh cửa, tim đập mạnh không ngừng
Rất lâu sau đó, ngoài cửa không có âm thanh gì nữa, ta mới thở ra một hơi
Trong khu nhà tập thể này con m* nó đều là loại người gì vậy!

Ở trong hoàn cảnh như thế này, thực sự là khảo nghiệm rất lớn đối với thần kinh của ta, không phải là ta chưa từng nghĩ đến việc ra đi, nhưng nghĩ đến thư do ông nội để lại, nghĩ đến lão già lưng gù, ta không thể không bỏ qua ý nghiệm rời khỏi nơi này
Ít nhất ở nơi này còn có chút an toàn, vạn nhất rời khỏi nơi này, bị lão già lưng gù lại âm một lần nữa, ta không biết ta có may mắn để giữ được mạng nhỏ lần nữa hay không.

Vừa nghĩ đến con mèo đen gặp trước cửa tiệm của Đường Lưu ngày hôm nay, trong lòng lại nổi lên từng trận bất an, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, từ trong quan tài màu xanh lấy ra ba lô đảo ngược đổ nến mỡ người với sơn đen sơn máu ra ngoài, thử làm theo cách mà ông nội đã dạy cho ta cách sử dụng những thứ này, ít nhất vào lúc nguy hiểm có thể giữ tính mạng
Vào lúc ta cắn vỡ đầu ngón tay, lấy máu ở đầu ngón tay dính vào thân cây nến mỡ người, đem máu ở đầu ngón tay nhỏ vào sơn máu sơn đen, có người gõ cửa phòng ta
Đồng thời, từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng đàn ông gào mắng và tiếng trẻ con khóc.

.