Điện thoại nằm trên giường đột nhiên rung lên, Dương Văn Húc nhìn qua, là cô cậu gọi tới.
"Tiểu Húc, ở trường vẫn ổn chứ." Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên bên tai, Dương Văn Húc bỗng thấy rất nhớ cô.
"Vâng."
"Gần đây có ăn uống đúng giờ không đấy?"
"Có ạ."
"Có tụt cân nào không?"
"Không có đâu."
"Tiểu Húc, cô nhớ cháu quá đi, lúc nào cháu về?"
"Nghỉ đông sẽ về ạ."
"Ừ, nhân tiện...cô muốn bàn với cháu chuyện này, trước đây chưa đề cập qua với cháu."
"Vâng......"
"Tiểu Húc, cô muốn chi tiền phẫu thuật cho cháu... Muốn xem thử suy nghĩ của cháu..."
"..."
"Tính hướng của cháu nghiêng về phía nào... Để bác sĩ làm trước các công tác chuẩn bị cho ca mổ." Người phụ nữ thận trọng hỏi.
"Cháu...sẽ suy nghĩ."
"Ờ ừm"
Cúp điện thoại, Dương Văn Húc cảm thấy tức ngực, đầu có hơi đau. Đêm, trời rất yên tĩnh, gió thổi man mát, những vì sao lấp lánh trên kia, nhưng sao tâm trạng vẫn cứ rối bời?
Tan học.
Tưởng Đông Hiểu nắm lấy tay Dương Văn Húc, hỏi: "Cậu muốn đi đâu?" Dương Văn Húc quay đầu lại, nhìn thấy là Tưởng Đông Hiểu bèn nói: "Tôi phải đi tập nhảy."
"Tôi cũng đi, tôi muốn đến xem thử."
"...Được"
"Đi nào."
Chỗ tập luyện của câu lạc bộ nhảy rất rộng rãi, xung quanh đều có gương, Tưởng Đông Hiểu đến trước gương, dãn cốt, nhướng mày, há hốc mồm nhìn răng. Dương Văn Húc ở một bên thấy buồn cười, giơ tay dời mũ che đi, nín cười, nhưng chút mánh khóe này vừa vẹn bị Tưởng Đông Hiểu nhìn thấy trong gương.
"Cậu thay quần áo lúc nào vậy?" Tưởng Đông Hiểu nhìn Dương Văn Húc, áo sơ mi ngắn rộng màu đen, quần thể thao màu xanh lam cùng mũ lưỡi trai màu đen.
"Vừa mới nãy, trong nhà vệ sinh"
"Ách, bên trong có nhà vệ sinh?"
"Uh, ở đó." Dương Văn Húc chỉ về phía đối diện ngoài cửa.
"Oh à"
Lúc này các thành viên trong đội đã đến. Dáng người Lý An Dương cao lớn, mặc áo sơ mi trắng rộng rãi, quần jean lớn form rộng màu xanh, giày thể thao màu trắng, đặc biệt hút mắt.
"Lớp trưởng, sao cậu cũng ở đây?" Lý An Dương hỏi.
"À, tôi theo Văn Húc đến đây." Tưởng Đông Hiểu nói.
"Ayya, là ai đây?" Hạ Hạ nhảy đến bên cạnh Lý An Dương, đôi mắt lóe sáng lập lòe hỏi.
"Đây là lớp trưởng lớp bọn em, Tưởng Đông Hiểu." Lý An Dương nói.
"Haha, chào đàn chị ạ." Tưởng Đông Hiểu lịch sự nói.
"Chào đàn em nhé." Đôi mắt Hạ Hạ điên cuồng lóe lên tia yêu thương, cô nhìn sang Dương Văn Húc chẳng nói chẳng rằng trong góc, hỏi: "Chị hỏi này em với Dương Văn Húc có quan hệ gì đấy?"
"Ơ kìa, Hạ Hạ, đi nào, mọi người đừng ngồi đây tám chuyện nữa, bắt đầu tập luyện thôi." Đội trưởng Lưu Vũ nói.
Dương Văn Húc bước vào đội ngũ, di chuyển nhịp nhàng theo điệu nhạc, Lý An Dương ung dung ngồi bên cạnh, nhìn Tưởng Đông Hiểu đang nhìn chằm chằm vào Dương Văn Húc, nói: "Năng lực học hỏi của Dương Văn Húc rất mạnh đấy, còn nghĩ phải dạy rất lâu cơ, nhưng phút chốc cậu ấy đã học được rồi, cảm nhận nhịp điệu cũng tốt nữa, không ngờ đúng chứ?"
"Cậu ấy có tham gia biểu diễn trong tiệc tối đúng chứ?" Tưởng Đông Hiểu hỏi.
"Ừ, cậu ấy không nói với cậu sao?"
"Ừm."
"Thực ra có rất nhiều người có kinh nghiệm, nhưng cơ hội biểu diễn lần này chia đều cho mọi người hết, nhân khí của Dương Văn Húc trong đội không tệ, đàn chị với đội trưởng đều rất thích cậu ấy."
Dương Văn Húc không ngờ Tưởng Đông Hiểu ở đó xem cậu tập nhảy đến khi giải tán. Tưởng Đông Hiểu bước đến gần cậu hỏi: "Có mệt không?"
"Không mệt." Dương Văn Húc lắc đầu.
"Nghe nói cậu trời sinh đã có thiên phú nhảy múa rồi."
"Không có đâu, tôi thấy rất khó."
Lý An Dương thu dọn đồ đạc của mình xong, chờ Dương Văn Húc đi tới bèn nói: "Này, mời các cậu đi uống trà sữa."
"Được chứ, lần này tôi muốn vị việt quất, phải rồi còn có kem nữa." Dương Văn Húc không khách khí nói.
"Ok luôn, muốn ăn bao nhiêu cứ gọi thỏa thích." Lý An Dương cười nói.
Tưởng Đông Hiểu nhìn sự thay đổi của Dương Văn Húc, phải nói là rất ngạc nhiên, mỗi ngày đều đến đây, cùng tập luyện với những người cậu thích, cuộc sống so với trước kia càng đa dạng muôn màu hơn, chỉ có mình mình không khác gì lúc trước mà thôi, sắp không đuổi kịp bước chân cậu ấy rồi.
Thu là một mùa đẹp đẽ, lá cây trên mặt đất bị gió thổi tung lên, phấp phới bay bay, rơi xuống, trượt trên mặt đất phát ra âm thanh "xào xạt". Nghe nói mùa thu là mùa dễ gợi nhớ kí ức nhất, người xưa làm thơ, đánh đàn hay một mình nhớ nhung đều sẽ ẩn người trong đêm cả.
Tối, Tưởng Đông Hiểu ăn cơm xong một mình thong thả ngồi trên ghế sô pha, trong phòng rất yên tĩnh, Dương Văn Húc lúc nãy nhận điện thoại xong đã ra ngoài rồi, hình như bận chuyện bên câu lạc bộ. Mở máy tính sách tên đăng nhập QQ xong, lâu rồi không vào lại, mấy tháng nay tin nhắn trong QQ đã chất đống ngổn ngang, xem lướt qua rồi đóng lại, nhàm chán tùy tiện ấn vào tường người khác, nhìn thấy bài đăng của bạn học trước đây, thỉnh thoảng sẽ trả lời vài câu, thỉnh thoảng lại bật cười. Bỗng phát hiện trạng thái của Dương Văn Húc, Dương Văn Húc hiếm khi đăng bài lắm, cậu viết: "Là đau buồn của số mệnh, hay nỗi đau của luân hồi." Thời gian đăng lên vào mấy ngày gần đây, Tưởng Đông Hiểu mở tường nhà cậu ra, bên trong có một vài mẩu tin khác.
"Thế giới của chú hề luôn được chia thành hai phần, một nửa là ánh sáng, nửa còn lại là bóng tối."
"Nếu cuộc sống có thang điểm, ngày gặp được cậu, là ngày mới trong cuộc đời tôi."
...
Tưởng Đông Hiểu nhìn thời điểm đăng tải, năm ngoái...
Dương Văn Húc nhận điện thoại xong, còn chưa chạy đến cổng trường, Hạ Hạ từ xa đã nhìn thấy cậu, to giọng hét: "Tiểu Húc Húc! Bên này!" Lưu Vũ đau đầu vuốt trán, chờ Dương Văn Húc đến gần, nhận thấy hoạt động lần này có rất nhiều người tham gia.
"Đi, xuất phát!" Lưu Vũ nói.
"Đi đâu vậy?" Dương Văn Húc hỏi Lý An Dương bên cạnh.
"Đến sơn trang Phúc Lai nướng thịt."
"À"
"Lần này chị phải ăn cho bỏ bèn mới được, Dương Dương không được cướp với chị đâu đấy." Hạ Hạ nói.
"Được được, cho chị hết, đè chết chị luôn." Lý An Dương nói.
"Hứ, chị giúp Tiểu Húc nướng thịt cũng đừng hòng chị nướng cho nhớ." Hạ Hạ hừ một tiếng nói.
"Cut! Tiểu Húc giúp em nướng nhé!" Lý An Dương nói.
"Nà ní? Tiểu Húc Húc, em nói với nó, em chỉ giúp chị nướng không giúp nó đi."
"Em...ai cũng không giúp hết." Dương Văn Húc chậm rãi nói.
"Ha! Xem đi, Tiểu Húc bảo không giúp chị đâu nhé." Lý An Dương cười nói.
"Hừ, cũng đâu nói sẽ giúp em đâu." Hạ Hạ hờn dỗi liếc Lý An Dương.
Tiệc BBQ lần này do đội trưởng Lưu Vũ tổ chức, mục đích là vun đắp tình cảm giữa các thành viên cũ và thành viên mới. Đến sơn trang Phúc Lai xong, đội trưởng chạy đi tìm phục vụ, chưa bao lâu rất nhiều người bị gọi đi chuyển nguyên liệu với đạo cụ nướng, còn lấy thêm vài két bia.
Dương Văn Húc bắt đầu nướng cánh gà, Lý An Dương đưa cho cậu một lon bia, nói: "Khát thì uống đi."
"Tôi không uống rượu." Dương Văn Húc lắc đầu nói.
"Mang qua đây, chị đây uống cho." Hạ Hạ ngoắc ngoắc tay
"Chị đừng để say đấy." Lý An Dương trợn trắng mắt nhìn cô.
"Sao có thể, tửu lượng của chị tốt lắm." Hạ Hạ nhếch mép.
Lý An Dương ngồi xuống bên cạnh Dương Văn Húc, nhìn ánh lửa lấp lòe cùng động tác nướng thịt của cậu, sau một lúc im lặng, hắn bỗng thấp giọng hỏi: "Cậu thích đàn ông không?"
Dương Văn Húc kinh ngạc quay đầu nhìn Lý An Dương, Lý An Dương lúc này bình tĩnh nhìn cậu, tựa hồ những gì hắn nói vừa rồi chả phải câu hỏi gì kì lạ.
"Cậu... cậu hỏi tôi cái này có ý gì?" Dương Văn Húc cúi đầu nướng thịt, che giấu đôi mắt hoảng sợ của mình.
"Vì tôi là Gay." Lý An Dương bình tĩnh nói.
"Ah... à." Dương Văn Húc không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cậu đứng dậy, nhưng Lý An Dương bắt lấy tay cậu, kéo xuống, Dương Văn Húc lại ngồi lại trên phiến đá. Vẻ mặt Lý An Dương bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thấp giọng nói nhỏ với Dương Văn Húc: "Tôi không có ý gì khác, đừng sợ, tôi chỉ muốn xác định cậu có thích đàn ông hay không thôi." Nói xong hắn mỉm cười nhìn Dương Văn Húc.
Trầm mặc một lúc, Dương Văn Húc nói: "Ừ."
"Hóa ra chúng ta giống nhau." Dứt lời, Lý An Dương đưa cho cậu một cốc bia, nói: "Cùng chúc mừng cho những người như chúng ta nào."
Dương Văn Húc nhận lấy cốc bia từ tay Lý An Dương, hơi dừng lại, thoải mái uống hết.
Tiệc BBQ kết thúc cũng qua 12 giờ khuya rồi, trong số họ chỉ có Hạ Hạ với Dương Văn Húc uống say, Hạ Hạ cứ cười ngốc không ngừng, Lưu Vũ đau đầu kinh khủng, chỉ muốn bắt xe về nhà ngay và luôn, bỏ cô lại không thèm để ý nữa, nhưng cuối cùng vẫn dìu cô lên xe buýt, đưa người về tận trường. Lý An Dương phụ trách gọi xe đưa Dương Văn Húc về. Trên xe, Lý An Nhiên nhìn gương mặt hồng hào của Dương Văn Húc trong lòng mình, thầm hối hận vì đã để cậu uống bia, không ngờ, nói chuyện phiếm một hồi, không biết Dương Văn Húc đã uống xong mấy lon bia từ bao giờ rồi. Dương Văn Húc uống say rất ngoan, không khóc không nháo, một đường trở về, luôn an tĩnh ngủ say trong vòng tay Lý An Dương.
"Tôi là con trai..." Dương Văn Húc đột nhiên lẩm bẩm.
"Ừ ừ." Lý An Dương nghe thấy.
"Nên chọn thế nào đây, bảo tôi phải chọn làm sao đây."
"Gì cơ......"
"Nhưng cậu ấy thích con gái..." Giọng nói trầm thấp không rõ lắm, nhưng Lý An Dương nghe hết được.
"Ai?" Lý An Dương hỏi.
Dương Văn Húc không nói nữa, khẽ nheo mắt chìm vào giấc ngủ, lồng ngực phập phồng lên xuống, lông mi dài khe khẽ nhấp nhô, làn da trắng hồng, viền môi đỏ mọng... Nhìn vào, tim Lý An Dương bỗng đập liên hồi, hắn lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng phân tán chú ý.
"Alo? Văn Húc, sao vừa rồi không nghe điện thoại, đã về tới chưa?" Giọng nói lo lắng của Tưởng Đông Hiểu từ đầu dây bên kia truyền qua.
"Tôi là An Dương, Tiểu Húc uống say rồi, cậu đến đón cậu ấy nhé, bọn tôi đang đứng trước cổng trường."
Cúp điện thoại xong, Tưởng Đông Hiểu cầm chìa khóa chạy xuống lầu. Chạy đến trường học, nhìn thấy Dương Văn Húc đang ngủ gật tựa vào trước ngực Lý An Dương, Lý An Dương một tay ôm eo cậu, tay còn lại nắm lấy vai Dương Văn Húc.
Tưởng Đông Hiểu rẽ nhẹ tóc mái trước mắt Dương Văn Húc, khuôn mặt Dương Văn Húc đỏ bừng vì tác dụng của rượu, lo lắng hỏi: "Sao cậu ấy lại uống rượu?"
"Ngại quá, tôi không chú ý tới, nếu biết cậu ấy uống nhiều như vậy, tôi nhất định sẽ ngăn lại." Lý An Dương cảm thấy có lỗi.
"Sao cậu biết tôi với cậu ấy thuê trọ ngoài trường?"
"Cậu ấy nói với tôi cách đây không lâu."
"Được rồi. Đưa cậu ấy cho tôi đi." Nói xong, Tưởng Đông Hiểu đón lấy Dương Văn Húc, "Cậu về trước đi, trên đường cẩn thận."
"Vậy được, tôi đi trước đây."
Lúc băng qua đường, Tưởng Đông Hiểu bế ngang eo Dương Văn Húc lên, ổn định bước nhanh về trước, về đến nhà trọ, Tưởng Đông Hiểu đặt cậu lên ghế sô pha, người kia vẫn bất tỉnh nhân sự, thở dài bất đắc dĩ nhìn mùi rượu nồng nặc đầy người cậu, thầm nghĩ, người sạch sẽ như Dương Văn Húc, sao chịu nổi người nhớp nháp hôi hám thế này chứ, có cần giúp cậu ấy tắm rửa thay đồ không, dứt lời vừa ôm người lên lại thả xuống, đi vào phòng tắm lấy khăn ướt, cẩn thận giúp cậu lau mặt, lau cổ và lòng bàn tay, đâu vào đấy rồi giặt khăn treo lên, sau đó đến tủ đồ của Dương Văn Húc tìm quần áo sạch cho cậu thay, định trở ra thay quần áo cho Dương Văn Húc thì nhìn thấy Dương Văn Húc mở mắt ra, đang nhìn chính mình, Tưởng Đông Hiểu mắng: "Xem bộ dạng say rượu của cậu đi này, kinh chết được."
Nhưng Dương Văn Húc không nói gì, lặng lẽ chăm chú nhìn Tưởng Đông Hiểu, một lúc lâu sau, Tưởng Đông Hiểu bất lực thở dài, hóa ra tên nhóc này vẫn còn say, Tưởng Đông Hiểu đi tới trước mặt cậu, tiến sát lại, lấy ngón tay búng lên ót Dương Văn Húc, Dương Văn Húc cau mày nhăn nhó, Tưởng Đông Hiểu ra lệnh: "Cởi đồ ra, tôi thay cái mới cho cậu." Dương Văn Húc ngoan ngoãn cởi áo ra, nhưng động tác rất chậm, Tưởng Đông Hiểu kiên nhẫn chờ đợi, Tưởng Đông Hiểu thấy ngực Dương Văn Húc có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, mặc áo sạch cho cậu.
"Đến quần nữa." Tưởng Đông Hiểu nhắc nhở. Dương Văn Húc vẫn ngoan ngoãn cởi quần ra, nhưng động tác rất chậm chạp, Tưởng Đông Hiểu không khỏi giúp cậu kéo xuống, còn mỗi quần lót, Tưởng Đông Hiểu đột nhiên xấu hổ quay đầu lại, nói: "Cậu tự mặc vào đi, tôi không giúp nữa đâu." Người phía sau di chuyển một lúc rồi dừng lại. Bây giờ thời tiết cũng không quá lạnh, để cậu ấy ngủ trên ghế sô pha cũng được, bèn tắt đèn, trở lại giường của mình, nói: "Ngủ ngon."