Người Què

Chương 10: 10




"Đây là thợ sửa ống nước chỗ chúng ta, tên là Lưu Đại Lực, chúng ta đều gọi hắn là Hổ Mập." Lục bộ trưởng là người nhìn rõ mọi việc, liếc mắt nhìn Lưu Đại Lực và Lâm Thiên Nhiên, nhất thời đoán ra chuyện vừa nãy.
"Lưu Đại Lực." Lý Dật Thành đọc lại tên một lần, biểu thị rằng hắn đã nhớ kỹ cái tên này.
Lục bộ trưởng âm thầm vì tên Lưu Đại Lực kia mặc niệm, lần này coi như Lý tổng không ra tay, Lưu Đại Lực này hắn cũng không thể giữ lại.
Lục bộ trưởng thấy Lý tổng không nói gì, liền nói, "Tiểu Lưu, đến hỏi dì nấu cơm ở căng tin lấy dụng cụ về dọn dẹp mặt đất đi."
"Ồ." Hổ Mập cũng coi như thức thời, trước mặt thủ lĩnh của mình không có ngỗ nghịch, liền mang đĩa của mình cùng mấy người khác rời đi.
"Lý tổng, chúng ta đi ăn cơm thôi." Lục bộ trưởng mặt đầy ý cười, nói.
"Chúng ta đi ăn cơm ở phòng riêng bên kia, anh cũng đi cùng đi." Lý Dật Thành lo lắng cho Lâm Thiên Nhiên, liền mời anh.
"A? Không cần, không cần." Lâm Thiên Nhiên nhanh chóng xua tay, lại nhìn thấy chiếc khăn vuông trong tay mình, mặt đỏ lên, "A, Lý tổng, cái này cảm ơn ngài.

Chờ tôi, tôi giặt sạch sẽ trả lại."
"Anh không muốn đi, thế thì tôi ở bên ngoài ăn cùng anh." Lý Dật Thành cười nói.
Lục bộ trưởng mặt đen thui, đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Lục bộ trưởng, ông cũng vào ăn đi." Lý Dật Thành nhíu mày.
Lục bộ trưởng cũng không tiện nói gì, đành một mình đi vào.
Còn lại Lâm Thiên Nhiên cùng Lý Dật Thành hai người nhìn nhau, Lâm Thiên Nhiên sốt sắng.
Anh cùng vị Lý tổng này chỉ có duyên gặp mặt vài lần.

Thế nhưng Lý tổng này dường như đối với người què như anh rất nhiệt tình, dáng vẻ như quen nhau đã lâu.
Dù sao cũng rất không bình thường.
Lý Dật Thành thấy Lâm Thiên Nhiên có chút sốt sắng, liền tỏ vẻ quen thuộc nơi này "Ai da, tôi không có thẻ ăn cơm, có thể mượn anh chút không?"
Lâm Thiên Nhiên là người nhiệt tình, huống hồ Lý tổng còn giúp đỡ anh, anh há lại không cho mượn, liền trả lời có chút ngắn gọn, "Ừm, có thể."

"Đúng rồi, tôi gọi anh là gì đây?" Lý Dật Thành làm bộ muốn kết bạn, hắn biết, nếu muốn thân cận với Thiên Thiên, nhất định phải làm bạn trước đã.
"Gọi, gọi tôi là Tiểu Thiên." Lâm Thiên Nhiên hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái.
"Tiểu Thiên, vậy anh cũng không cần gọi tôi là Lý tổng, tôi tên Lý Dật Thành, anh có thể gọi là Dật Thành." Lý Dật Thành rốt cục có thể quang minh chính đại gọi ra hai chữ Tiểu Thiên rồi, cao hứng đến nỗi thấy cả cái đuôi đang vẫy.
"Thế nhưng ngài là Lý tổng." Trong đầu Lâm Thiên Nhiên hiểu rõ quan hệ của cấp trên cấp dưới, điều này liên quan đến việc anh đã làm việc lâu năm trong nhà máy.

Con trai của ông chủ, sao có thể gọi thẳng tên húy đây, thực sự là đắc tội.
"Vậy thì giờ làm việc có thể gọi tôi là Lý tổng." Lý Dật Thành muốn nhường anh, "Thế nhưng hiện tại là lúc giải lao, anh phải gọi là Dật Thành."
Lý Dật Thành thấy trên mặt Thiên Thiên có một tia ửng đỏ.
"Chúng ta đi ăn cơm đi, tôi đói bụng rồi." Lý Dật Thành xác thực đói bụng, nghe mùi thức ăn thì bụng càng thêm đói cồn cào.
"Hàng bên kia ít người hơn." Lâm Thiên Nhiên chỉ đến một hàng ngắn nhất, liền mang người mới này đi xếp hàng.
Có lẽ là Lý Dật Thành lớn lên anh tuấn, lúc dì nấu cơm lấy cơm cho hắn, muỗng thức ăn đã đặt trên đĩa hồi lâu, đều sắp tràn cả ra ngoài rồi.
Lâm Thiên Nhiên thấy thế, cảm giác dì nấu cơm này cũng quá bất công đi.
Bình thường đều là múc cho mỗi người nửa cái muỗng một, lúc này tại sao lại tăng lên gấp đôi?
"Bíp" một tiếng, Lâm Thiên Nhiên quẹt thẻ cơm 5 tệ cho Lý Dật Thành.
"Cảm ơn Tiểu Thiên, lần tới để tôi mời anh ăn cơm." Lý Dật Thành rất hưởng thụ, hắn cười hì hì đi tới một bên đợi Lâm Thiên Nhiên lấy phần cơm của mình, sau đó hai người đến một chỗ ngồi.
Lâm Thiên Nhiên bưng đĩa của mình, quả nhiên bên trong chỉ có một nửa muỗng thức ăn.
Không nhịn được than thầm một câu, quả nhiên đẹp trai thì mới có thể được ăn nhiều nha.
Lý Dật Thành nhìn thức ăn trong đĩa, sau đó cầm lấy thìa ăn vài miếng, sau khi nuốt xuống thì sắc mặt lập tức thay đổi.
"Tiểu Thiên, bình thường anh đều ăn những thứ thức ăn này sao?" Đừng nói là ăn chay, Lý Dật Thành chỉ cảm thấy vừa nãy ăn mấy thứ kia, món ăn đã nuốt xuống dạ dày rồi, thế nhưng giống như còn mắc kẹt trong cổ họng, khiến hắn không thoải mái chút nào.

Loại thức ăn vừa không dinh dưỡng vừa không lành mạnh này, hắn căn bản là không tưởng tượng nổi Tiểu Thiên làm sao đều ăn được mỗi ngày đi.

Ăn trong thời gian dài như vậy, có khi nào sẽ phát sinh bệnh tật không đây? Lý Dật Thành có chút đau lòng cho Thiên Thiên.
"Ừm." Lâm Thiên Nhiên vừa ăn xuống một muỗng, vốn là anh cảm thấy mình và Lý Dật Thành có thân phận khác biệt, ngồi ăn cùng một chỗ đã là chuyện vượt quá bổn phận, bị hỏi như vậy, anh cũng có chút lúng túng, "Lý tổng ăn không quen? Nếu không hay là ngài vào phòng nhỏ bên trong ăn đi?"
"Tôi nói rồi, lúc nghỉ giải lao thì không cần gọi là Lý tổng." Lý Dật Thành chọn quên luôn đi nửa câu nói sau, oán giận một câu, "Sao anh lại không nghe lời vậy?"
Lúc này Lâm Thiên Nhiên triệt để ù ù, khuôn mặt nhỏ thoáng đỏ lên.

Anh lớn như vậy rồi, cho tới giờ chưa từng bị người khác nói như thế, cái gì mà nghe lời với không nghe lời, lời nói ám muội như vậy, anh có thể không ngại ngùng được à.
"Ách, kỳ thực chúng ta không có thân thiết như vậy..." Lâm Thiên Nhiên có chút e ngại cậu chủ nhỏ này, suy cho cùng nếu không cẩn thận nói sai mất, thì chuyện công việc chỉ có thể đem vứt.

Thế nhưng muốn anh gọi một người xa lạ bằng một cái tên thân mật như vậy, anh thực sự không thích ứng được.
"Sai rồi, chúng ta quen nhau đã lâu rồi, là bạn cũ." Lý Dật Thành ở trong lòng bấm đầu ngón tay, ừm, quen nhau tròn 17 năm.
"Hả?" Lâm Thiên Nhiên kinh ngạc đến ngây người, ngẫm lại cảm thấy không thể nào, nhất định là hắn đang trêu đùa mình, quan hệ như vậy, anh chỉ là một người bé nhỏ không thể với nổi, liền vội vàng nói, "Đừng nói đùa."
"Thật mà." Lý Dật Thành nghiêm túc, "Chẳng qua anh không nhớ rõ tôi, thế nhưng anh không thể không nhận tôi."
Lâm Thiên Nhiên tựa hồ đang suy nghĩ tính chân thực trong lời nói của Lý Dật Thành.

Nhưng mà, lãnh đạo thì luôn luôn đúng, chân lí này anh nhớ rõ ràng.

Thế là xong, hắn nói quen biết thì là quen biết.
Lâm Thiên Nhiên vốn định bỏ qua đề tài này, tiếp tục cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Không nghĩ tới người này giống như một đứa trẻ, không chịu buông tha, "Mau gọi tôi đi, gọi tôi."
Lâm Thiên Nhiên lại một lần nữa ù ù.

"Dật, Dật Thành." Một tiếng Dật Thành này, nhỏ như tiếng muỗi kêu, thế nhưng đủ để Lý Dật Thành vui vẻ mấy ngày.
Lâm Thiên Nhiên mắc cỡ nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, mặt đều muốn chôn luôn vào trong đĩa cơm.
"Ăn từ từ, coi chừng nghẹn nha." Lý Dật Thành cười dặn dò, thế nhưng trong lòng lại bắt đầu tính toán, nên làm gì để cải thiện thức ăn cho Thiên Thiên.
Hắn thật vất vả mới trở về tìm được Thiên Thiên của hắn, nhất định phải cố gắng đối tốt với anh, coi anh là heo hồng để chăm sóc.
Lần đầu tiên có cơ hội được ăn trưa cùng Thiên Thiên, Lý Dật Thành muốn bữa cơm này ăn thật chậm lại.
Thế nhưng Lâm Thiên Nhiên không nghĩ như vậy, buổi chiều anh còn phải đi làm, anh còn muốn ăn nhanh nhanh rồi trở lại ký túc ngủ một chút đây.
Lý Dật Thành sau đó cũng nghĩ đến việc này, liền không phí lời lôi kéo Lâm Thiên Nhiên ngồi lại nói trăng nói sao nữa, dù hầu hết đều là hắn nói còn anh nghe.
Hai người ăn cơm xong, trước khi đi, Lý Dật Thành nhanh chóng hỏi "Tôi nợ anh một bữa cơm, lúc nào trả lại được cho anh?"
Vốn định tính toán mưu đồ, hẹn một bữa cơm, không nghĩ tới Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, thành thật đáp, "Không cần phiền phức thế, ngài là ông chủ, tháng sau phát thêm cho tôi 5 tệ tiền công là được."
Lý Dật Thành quả thực khóc không ra nước mắt, hắn còn muốn dẫn anh đi cửa hàng nào đó để cải thiện bữa ăn cho anh, nào ngờ người ta căn bản không cho hắn một cơ hội.
"Nếu không như vậy đi, ngày mang tôi dẫn anh đi ăn cơm, tôi biết một nhà hàng khá ngon, rất nổi danh đó..." Lý Dật Thành thẳng thắn nói toàn bộ kế hoạch của mình ra, Thiên Thiên quá hướng nội, nếu hắn không trực tiếp chủ động, chỉ sợ hai người sẽ anh tới tôi đi, lúc đợi được thì đồ ăn cũng nguội rồi.
"Không được không được." Lần này Thiên Thiên thực sự bị dọa sợ, anh chỉ là một người què không có học thức, sao có thể lập tức muốn leo lên hiểu rõ chốn quyền quý? "Năm tệ này coi như tôi mời Lý tổng ăn cơm, không cần trả lại."
Lâm Thiên Nhiên tuy rằng không biết dụng ý của Lý Dật Thành khi tiếp cận anh, nhưng mà một người què cũng đâu có thứ gì, anh không phải mỹ nhân tuyệt sắc, cũng không phải nhân tài thương mại, có giá trị gì mà hấp dẫn hắn đến đây?
"Vậy ngày mai tôi mời anh ăn một bữa năm tệ, được không?" Lý Dật Thành gần như thất vọng, quay một vòng về lại chỗ cũ, không thể nào thực hiện được, còn sắp bị mất lần gặp mặt tiếp theo với Thiên Thiên.
Chẳng qua hắn biết rõ tính cách của Thiên Thiên,anh là một người rất ấm áp.
Anh không hiểu cách cùng người khác ở chung, cũng bởi vì thân thể tàn tật của mình mà có tâm lý tự ti, chặn hết cầu nối giao tiếp cùng với người khác.

Nhưng anh vẫn là một người nên thế nào thì như thế ấy, không thừa cơ mà nổi lên tham lam, cũng sẽ không vì hắn là lãnh đạo mà nịnh bợ, vô điều kiện thuận theo hắn.
Muốn ở chung với người như vậy, không thể vội vàng, nhất định phải đi từng bước, dùng hình thức lâu ngày sinh tình mới được.
Nếu như biểu hiện quá mức gấp gáp, không chỉ không có được hiệu quả tốt, trái lại còn có thể ngược lại hoàn toàn.

Lý Dật Thành sau khi thăm dò tính cách của Lâm Thiên Nhiên, rất nhanh liền một lần nữa đưa ra gợi ý.
Qủa nhiên, hắn đã nghĩ đúng.
"Đương nhiên là được." Đồng giá mới là tốt nhất, Lâm Thiên Nhiên vì lẽ đó liền đồng ý ngay.


Anh không chịu thiệt, tôi cũng không mất mát gì, hai bên cùng vui vẻ.
"Được thôi, trưa mai tại chỗ này nhé." Lý Dật Thành thấy anh có chút ủ rũ, liền để anh trở lại ký túc xá ngủ trưa.
"Ừm." Lâm Thiên Nhiên đáp ứng.
Trở lại văn phòng của tổng giám đốc, Lý Dật Thành quả thực phấn khích đến mức hoàn toàn không cần nghỉ trưa.
Hắn đang tận hưởng dư vị bữa trưa trong nhà ăn khi ấy, một cái nhíu mày một nụ cười của Lâm Thiên Nhiên, đẹp đến mức hắn nhìn thế nào cũng không đủ.
Đồng thời lại có chút mong chờ đến bữa trưa ngày mai.
Tâm tình hắn thực tốt, lần đầu tiên tưới cho cây trúc phú quý trên bàn, lại để ý một chút bể cá vàng bên cạnh.
Giống như vị hoàng đế vậy, trẫm vui mừng, khắp nơi cũng đều vui mừng.
Thời gian vừa đến 1:30, hắn liền lập tức gọi cho Phương quản lí.
Phương quản lí vỗ ngực chính mình, không có đi làm trễ buổi chiều, nếu không đã bỏ lỡ cuộc điện thoại của ông chủ rồi.
"Phương quản lý, anh lập tức giúp tôi làm một cái thẻ cơm, ngày mai tôi muốn quẹt thẻ ăn cơm." Lý Dật Thành phân phó.
Phương quản lý một mặt như bị uy hiếp, Lý tổng lại mắc cái giống gì, không ăn cơm trong chính văn phòng của mình, cũng không đến nhà nhỏ bên trong căng tin ăn cơm, lại muốn đi ra ngoài trước mặt đại chúng quẹt thẻ ăn cơm?
Chẳng qua Phương quản lý biết lãnh đạo để hắn làm việc, vậy hắn phải nghiêm túc làm thôi, trên thế giới này không có nhiều tại sao như vậy.
Vì lẽ đó hắn rất thông minh, cái gì cũng không hỏi, chỉ để ý kĩ chuyện được phân phó, làm tốt là ổn.
"À còn có, anh giúp tôi lắp một cái camera trong phòng bảo vệ, nối trực tiếp đến máy tính của tôi đi.

Nói với người ngoài là phòng nhân sự muốn quản chế bảo vệ đi làm, đừng nói là tôi theo dõi." Lý Dật Thành dặn dò chuyện thứ hai.
"Tôi biết rồi." Phương quản lý ghi lại trên sổ tay.
"Còn một việc nữa." Lý Dật Thành gần như nhớ kĩ người này, "Một người tên là Lưu Đại Lực là công nhân nhà máy, anh tùy tiện tìm một lí do, sa thải anh ta đi cho tôi." Lý Dật Thành nhớ tới dáng vẻ gã bắt nạt Lâm Thiên Nhiên, liền cảm thấy căm ghét.

Người bắt nạt Thiên Thiên, một kẻ cũng không lưu!
"Được." Phương quản lý cúp điện thoại..