Người Què

Chương 39: Sói và Cừu



"Vừa rồi em đến trung tâm tài liệu tìm anh, không thấy anh còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi, làm em sợ muốn chết!"

"Tôi không sao, cô Lina đã chăm sóc tôi rất tốt." Lâm Thiên Nhiên trả lời.

"Cảm ơn cô, Lina." Lý Dật Thành nhìn Lina cười cảm kích.

"Cái này, đây là chuyện tôi nên làm." Lina nhìn hai người đàn ông giờ phút này còn ôm ấp, không biết nên dời mắt nhìn đi đâu.

"khụ khụ." Cách đó không xa, Diêu Vọng cố ý ho khan hai tiếng.

Khi Lâm Thiên Nhiên nhìn thấy Diêu Vọng, anh hoảng loạn nhảy ra khỏi vòng tay của Lý Dật Thành, còn Lý Dật Thành thì không nhanh không chậm chỉnh lại bộ dạng của mình, vừa rồi hắn trông thực sự rất lộn xộn, có thể nói rằng hắn chưa từng rơi vào trạng thái như vậy trước đây.

"Diêu tiên sinh." Cuối cùng người phải chờ đợi hôm nay cũng đã xuất hiện, Lâm Thiên Nhiên tự giác đi về phía anh ta, anh còn đang chờ ông chủ phân công việc cho người mới là anh đây.



"?" Lý Dật Thành không biết tiểu bảo bối của hắn đã là người của bộ phận tiếp thị, cho nên mặt hắn đen thui hiện đầy dấu chấm hỏi.

"Diễn tập chữa cháy xong chưa?" Diêu Vọng có vẻ rất thích thú với khuôn mặt đờ đẫn của Lý Dật Thành, nháy mắt với Lâm Thiên Nhiên, "Vậy theo tôi về bộ phận tiếp thị."

"Ồ, được." Lâm Thiên Nhiên ngoan ngoãn đi theo Diêu Vọng, vẫy tay chào Lý Dật Thành, "Tôi đi trước đây, Lý tổng."

"Này, chuyện gì đây?" Lý Dật Thành còn tưởng mình nghe lầm, chẳng lẽ vừa rồi tai hắn bị khói thuốc hun cho hỏng rồi? Tại sao Lâm Thiên Nhiên lại đến bộ phận tiếp thị? Không phải anh vẫn luôn ở văn phòng tài liệu hay sao?

"Cậu không biết gì à, Lâm Thiên Nhiên hiện giờ là trợ lý bộ phận tiếp thị của tôi rồi." Diêu Vọng dùng vẻ mặt bất cần đời trả lời Lý Dật Thành.

"Từ khi nào?" Lý Dật Thành càng thêm nghi hoặc, "Tiểu Thiên, sao anh không nói cho tôi biết?"

"Tôi..." Lâm Thiên Nhiên gãi gãi đầu, vẻ mặt vô tội, "Hôm nay tôi mới chuyển đến bộ phận tiếp thị thôi, muốn nói cho cậu biết nhưng chưa có cơ hội."

"Lý tổng, chuyện này tôi đích thân hỏi qua cậu rồi, không lẽ cậu lại lật lọng chứ?" Diêu Vọng cười híp mắt kể ra sự thật, hắn chắc chắn Lý Dật Thành sẽ không làm ra hành vi quân tử không giữ lời.

"..." Lý Dật Thành cuối cùng cũng nhớ ra quả thực có chuyện như vậy, nhưng khi đó hắn chỉ đồng ý để Diêu Vọng chuyển một nhân viên đến đó, hắn không nghĩ rằng lại là Lâm Thiên Nhiên.

Lý Dật Thành luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, nhưng hắn không nói ra được.

"Vậy Tiểu Thiên, anh thực sự muốn tới bộ phận tiếp thị học tập sao?" Lý Dật Thành vẫn tôn trọng ý kiến của Lâm Thiên Nhiên, nếu Lâm Thiên Nhiên nguyện ý đi, ngoại trừ việc chiều theo ý anh thì hắn có thể làm gì được?

"Tôi muốn đi." Lâm Thiên Nhiên thành thật gật đầu.



"Cậu yên tâm đi, tôi cũng không phải là sài lang dã thú gì, sẽ không ăn thịt anh ta, chẳng qua tôi thấy anh ta rất hợp làm trợ lý mà thôi." Diêu Vọng lùi một bước để tiến lên hai bước, "Hơn nữa, anh ta cũng đâu thể cả đời ở trong văn phòng tài liệu được?"

Lý Dật Thành nghĩ cũng đúng, Thiên Thiên của hắn làm sao chỉ có thể làm một thư ký nhỏ có cũng được không có cũng chẳng sao, chức vụ trong văn phòng tài liệu kia đối với anh mà nói, chỉ là một nấc thang đầu tiên trong sự nghiệp mà thôi. Hắn hi vọng Lâm Thiên Nhiên tỏa sáng rực rỡ, không cần phải làm việc nặng nhọc như trước kia, cầm cố chút tiền lương ít ỏi của công nhân. Hắn vốn định trải qua một thời gian nữa mới sắp xếp, không nghĩ tới chuyện xảy ra nhanh hơn so với mong muốn, phá hỏng kế hoạch của hắn.

"Vậy cũng được, bộ phận tiếp thị rất tốt." Lý Dật Thành rốt cục bị thuyết phục, thế nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng, "Nhưng mà nếu công tác mệt mỏi quá, áp lực lớn quá, anh nhất định phải nói cho tôi, biết chưa?"

Lâm Thiên Nhiên gật đầu, biểu thị rằng anh hiểu rồi.

Cứ như vậy, từ hôm nay, Lâm Thiên Nhiên trở thành trợ lý của Diêu Vọng ở bộ phận tiếp thị.

"Tiểu trợ lý, giúp tôi rót cốc nước đi!"

"Tiểu trợ lý, giúp tôi thu dọn tài liệu tiêu thụ của tuần trước ra đi, buổi chiều tôi cần dùng!"

"Tiểu trợ lý, giúp tôi gọi cho công ty vận tải, để bọn họ gửi báo giá mới nhất qua cho tôi!"

"Tiểu trợ lý, Lina đâu? Gọi cô ấy vào đây cho tôi, ngay, lập tức!"

Mấy ngày nay, Diêu Vọng ở trong phòng làm việc có rèm che kín không nhìn được bên trong mà sai việc Lâm Thiên Nhiên muốn chết.

Lâm Thiên Nhiên gần như bận rộn đến mức tay cùng chân, so với việc sao chép tài liệu lúc trước trong văn phòng trung tâm phong phú hơn gấp đôi.

Nhưng anh rất vui vẻ, bởi vì thông qua các nhiệm vụ mà Diêu Vọng lần lượt giao cho anh ấy, giờ đây anh được tiếp xúc với nhiều điều thú vị, chứ không chỉ là những tờ giấy A4 nhàm chán đơn điệu.

Mà Diêu Vọng trong lúc sắp xếp các nhiệm vụ khác nhau cho Lâm Thiên Nhiên cũng xử lý các cuộc gọi thường xuyên của Lý Dật Thành, dưới chiêu bài quan tâm đến hiệu suất của bộ phận tiếp thị, hắn nghe được Lý Dật Thành đang hỏi về hiệu suất trợ lý nhỏ của hắn thì đúng hơn.

Bận rộn như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã đến sinh nhật của anh.

Lý Dật Thành đợi kiện hàng quốc tế chuyển phát đã một tuần rồi, cuối cùng hôm nay cũng nhận được nó.

Điện thoại di động cũ của Lâm Thiên Nhiên, thứ gần như chẳng ai gọi đến, đổ chuông.

Thấy đó là cuộc gọi từ một người lạ, anh do dự một lúc, nhưng vẫn nghe máy.

"Xin chào?"