Edit: Cà phê Phin
Tiểu Thiên nhìn đồng hồ treo tường, còn khoảng 20 phút nữa là đến lượt tuần tra kế tiếp.
Anh thẳng tay vò đầu mình.
Trời đang tốt, đột nhiên vang lên vài tiếng sấm rền, từng hạt mưa rơi xuống.
Như vậy cũng tốt, vấn đề Tiểu Thiên lo lắng cũng được giải quyết dễ dàng.
Bởi vì lão Vương đã nói, nếu như trời mưa, thì không cần tuần tra ca đêm nữa.
Tiểu Thiên lần đầu tiên cảm thấy ông trời rất thương mình, nhất thời trong lòng thấy vui mừng.
Lý Dật Thành vận dụng trí thông minh cao siêu cùng với năng lực thương vụ vững chắc, cấp tốc chỉnh sửa xong hợp đồng.
Tuy rằng mới công tác, không có kinh nghiệm thực tiễn gì, thế nhưng sinh viên tài cao đứng thứ nhất đại học Harvard cũng không phải là hữu danh vô thực.
Sau khi đem hợp đồng vừa ra lò cất gọn đi, Lý Dật Thành duỗi tay lười nhác, kéo căng các bắp cơ dưới bộ âu phục.
Nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, đã là 1h sáng.
Lại nhìn cửa sổ thủy tinh bị nước mưa làm cho ướt nhẹp,thân thể Lý Dật Thành nhất thời có chút lạnh.
Dường như khu công nghiệp tương đối hoang vắng, nhiệt độ cũng thấp hơn so với nội thành.
Lái xe ra khỏi cửa trước, và đúng như dự đoán cái hàng rào kia không được nâng lên.
Lý Dật Thành cảm giác rằng mình có phải là người đặc biệt không dễ tổn thương bởi nhân viên bảo vệ bé nhỏ đó không nhỉ? Hắn có chút dở khóc dở cười, nhưng không hiểu sao, hắn không bấm còi mà ra khỏi xe và đi tới phòng bảo vệ.
Phòng bảo vệ được chiếu sáng rõ ràng, có một chiếc giường gấp nhỏ cạnh tường, nhưng không có ai nằm trên đó.
Lý Dật Thành nghiêng đầu mới thấy một cơ thể nhỏ nhắn đang nằm trên bàn máy tính giám sát, kê đầu trên tay, hai mắt nhắm chặt, trông có vẻ rất mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Ban đầu cố gắng đánh thức anh dậy, Lý Dật Thành bỗng dừng lại.
Hắn bất giác nhìn khuôn mặt này, sự thân mật và quen thuộc không thể giải thích được lại xuất hiện trong tâm trí.
Không, không phải là cảm giác ham muốn.
Lý Dật Thành không phải là người có thể động dục khi gặp bất cứ ai.
Tại sao lại không có chút lí do gì – ngay cả một câu nói cũng chưa từng nói qua lại rung động với một người bảo vệ.
Người này, thật kỳ quái.
Lý Dật Thành dựa gần lại, càng thêm chuyên chú nhìn gương mặt đó.
Tựa hồ mong muốn tìm ra đáp án từ trên khuôn mặt đang say ngủ kia.
Hơi thở gần trong gang tấc, Tiểu Thiên cũng không nhận ra có người gần sát vào anh, anh thực sự quá mệt mỏi.
Trước đây anh thường làm việc trong giờ hành chính, cuộc sống hàng ngày rất ổn định.
Lần đầu tiên anh làm nhiệm vụ mà phải thức khuya thế này.
Nếu như lúc này đột nhiên mở mắt ra, anh hẳn sẽ sợ chết khiếp bởi khuôn mặt của Lý Dật Thành.
Lý Dật Thành nhìn một lúc lâu, vẫn không hiểu cảm giác dâng lên trong lòng kia đến từ đâu và tại sao.
Một lúc sau, hắn thở dài.
Cơn gió đêm thổi qua, trời có vẻ lạnh hơn so với lúc hắn ở trên lầu.
Lý Dật Thành liếc nhìn bóng người gầy gò đơn bạc đang nằm, hắn làm một chuyện rất khó tin.
Hắn cởi áo khoác vest ra và khoác lên vai người bảo vệ trẻ.
Dù sao thì hắn cũng không biết đây là chuyện gì, chỉ là tiềm thức thôi thúc hắn làm vậy,cho nên hắn thuận theo.
Một giáo sư cũ ở Harvard đã từng nói trong một bài giảng rằng có nhiều điều không thể giải thích được trên thế giới này.
Khi những điều này xảy ra, không cần suy nghĩ, cũng không cần nghiên cứu về nó,chỉ cần làm theo những gì mình nghĩ.
Lý Dật Thành vẫn nhớ những lời của vị giáo sư cũ ấy.
Đêm khuya, Lý Dật Thành không ở lại nữa, trì hoãn thời gian.
Sáng mai hắn còn muốn đi thăm một người đã rất yêu thương hắn từ khi hắn còn bé, một vị thúc thúc đã về hưu nhiều năm trước, hỏi thử xem chuyện năm đó liên quan đến hắn.
Lý Dật Thành cầm chìa khóa điều khiển từ xa trên bàn, mở hàng rào, để chìa khóa lại và rời đi.
Để lại người vẫn còn ngủ say, Tiểu Thiên không hay biết gì, khoác tấm áo vest ấm áp mà người kia để lại, ngủ thẳng đến bình minh.
"Chú Ngô, đã lâu không gặp." Lý Dật Thành gõ cửa một căn biệt thự,tay cầm hai túi trà tặng.
"Ôi, mau vào đi!" Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm mở cửa ra, sau khi nhìn thấy người đến thì mỉm cười,chào đón hắn.
"Chú Ngô, đã không gặp chú bao nhiêu năm rồi.
Chú có khỏe không?" Lý Dật Thành đưa túi trà cho người giúp việc.
Dưới sự chỉ dẫn của chú Ngô,hai người ngồi ở phòng khách.
Chú Ngô bắt đầu khoe những đồ dùng pha trà mới của mình và bắt đầu pha trà mời khách.
"Thỉnh thoảng còn bị bệnh gút, nhưng không phải vấn đề lớn,chuyện chung của những người già ấy mà."
"Thời tiết gần đây hơi lạnh, chú phải chú ý thân thể hơn." Lý Dật Thành lo lắng nói.
"Cảm ơn cháu, đến,uống trà,uống trà!" Trà Phổ Nhĩ vừa mới pha, không đặc cũng không nhạt, đầy màu sắc và hương thơm, uống trong miệng, sưởi ấm cả trái tim.
"Còn nhớ lúc trước, cháu vẫn còn là một thằng nhóc, giờ đã trở thành một người đàn ông trong chớp mắt,một người tài năng, thời gian thực sự trôi qua rất nhanh.
Ta cũng đã già." Chú Ngô vuốt mái tóc đã trắng của mình.
Ông cũng hỏi thêm " Không biết Lí đổng gần đây thế nào?"
"cảm ơn chú Ngô quan tâm,ba cháu vẫn tốt." Lý Dật Thành không nói về ca phẫu thuật của Lý Trùng Mậu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Ha, vậy thì tốt." Chú Ngô yên tâm, lại rót cho Lý Dật Thành một chén trà.
Chú Ngô chính là người đầu tiên xông tới nhà kho, ôm hắn ra khỏi nhà kho đưa cho vị quản lí nọ.
Sau đó chú ấy làm mọi việc đều thuận lợi được Lý Trùng Mậu khen ngợi.
Nhiều năm tiếp theo không ngừng thăng chức, trở thành bộ trưởng và sau đó là phó chủ tịch.
Cuối cùng, chú Ngô nghỉ hưu trong vinh quang và về nhà dưỡng thọ.
"Chú Ngô, có vài chuyện cháu muốn hỏi." Lý Dật Thành rót một chén trà cho chú Ngô.
"Có chuyện gì vậy?" Chú Ngô nhận lấy chén trà, coi như một lời cảm ơn.
"Đó là chuyện kho hàng cũ bị sập đổ khi cháu còn bé.
Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ đó sau khi ba cháu tới đưa cháu đi? Xin chú hãy nói rõ với cháu." Lý Dật Thành hỏi một cách chân thành, hắn biết chú Ngô biết mọi chuyện.Bởi vì chú Ngô và một người quản lí khác chỉ huy người khuân vác, ở lại lúc sau đó.
"Ồ, ra là chuyện này." Chú Ngô nhấp một ngụm trà, từ từ nhớ lại.
"Sau khi Lí đổng đưa cháu đi, ta cùng quản lí Trần đã giải tán đám đông, đợi một lúc sau, nhân viên y tế mới cứu được đứa trẻ tội nghiệp." Chú Ngô thở dài, "Đứa trẻ nằm trên cáng cứu thương, người đầy máu và hôn mê.
Quản lí Trần và ta, cùng với ba của đứa trẻ đi theo xe cứu thương tới bệnh viện."
"Sau đó thì sao? Chuyện gì đã xảy ra?" Lý Dật Thành nóng vội muốn biết thêm, nhưng lại sợ nghe tin không may.
"Sau đó,cậu bé được đưa vào phòng mổ, làm một ca phẫu thuật 3 tiếng." Chú Ngô tiếp tục nói " Ta cùng quản lí Trần ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật đợi an ủi ba của cậu bé."
"Sau khi phẫu thuật xong bác sĩ nói không có vấn đề gì với cuộc sống của đứa trẻ, nhưng nó bị một vật nặng đập vào khiến bất tỉnh, một ống thép sắc nhọn rơi từ trên cao xuống, xuyên trực tiếp qua xương bắp chân trái của đứa trẻ.
Đầu xương gãy được gắn vào như một miếng vá, chân vẫn giữ lại được, thế nhưng cần phải kiên trì trị liệu ở trong bệnh viện mới có thể khôi phục như người bình thường, nếu không xương sẽ không trở về lúc trước được, trở thành người què."
"Sau đó thì sao? Xử lí thế nào?" Lý Dật Thành cảm thấy trong lòng khó chịu, không thể nào tưởng tượng được với một đứa trẻ 11 tuổi mà nói, là đau đớn cỡ nào.
"Sau đó, là vấn đề giải quyết khiếu nại.
Ba của đứa trẻ là thợ sửa ống nước trong xưởng.
Hắn cùng với con trai sống cùng nhau trong kí túc xá của nhà máy.
Ba của đứa trẻ đó nói rằng hi vọng cả đời của hắn đã biến mất, mỗi ngày đều đến văn phòng của Lí đổng khóc, ảnh hưởng rất xấu.
Lí đổng đã gửi cháu đến Bắc Kinh để học vào lúc đó.
Ông ấy cũng rất hối hận và muốn bồi thường cho đứa trẻ năm mươi vạn.
Ba của đứa trẻ lại không muốn, nói cái gì mà muốn Lý đổng cho hắn làm bộ trưởng, còn nói rằng tiền một ngày nào đó cũng sẽ tiêu hết, chỉ có chức vụ tài phú mới có thể chân chính bù đắp cho hai cha con bọn họ.
Lý đổng không đồng ý, sau đó thương lượng cùng Lý phu nhân một phen,quyết định mỗi tháng cấp 3 ngàn tệ cùng dược liệu cho đến khi đứa trẻ 18 tuổi." Chú Ngô nói ra những điều mà mình biết.
"Ài, đây không phải trách nhiệm của Lý đổng.
Bồi thường 50 vạn tệ đã là từ bi rồi.
Ai biết người đàn ông đó giở công phu sư tử ngoạm, lại tham lam muốn làm bộ trưởng, thực sự là uổng công Lý đổng có ý tốt.
" Chú Ngô tiếc hận nói, "Công ty đã có quy định, không cho phép đưa trẻ em vào khu vực làm việc để tránh tai nạn.
Đứa trẻ nếu bị tai nạn thì trách nhiệm thuộc về cha mẹ.
Hắn lại để con hắn đưa đứa con duy nhất của ông chủ đến một nơi nguy hiểm như kho phế liệu.
Nếu lúc đó cháu là người xảy ra tai nạn thì chắc chắn Lí đổng sẽ không bao giờ tha cho họ.
Lý Đổng ngược lại không truy cứu, bọn họ cũng thật may mắn."
Lý Dật Thành biết, Lý Trùng Mậu từ bi ở trong miệng chú Ngô, chỉ là một loại thủ đoạn đắc nhân tâm thôi, thân là thương nhân, không phải Bồ Tát, ở đâu ra nhiều lòng thương hại như vậy?
Quần chúng thường sẽ thiên về người yếu thế hơn, trong mắt những người công nhân kia, hai cha con bọn họ chính là những người yếu thế, Lý Trùng Mậu thân là ông chủ lớn của nhà máy, nếu như không làm gì để động viên người bị hại, chỉ sợ sẽ bị nghị luận sôi nổi, nói ông lạnh lùng vô tình, duy tài là lợi.
Nói chung, tiêu ít tiền để đổi lấy bớt phiền phức, còn có thể mua được hình tượng tốt, đối với Lý Trùng Mậu mà nói, là chuyện làm ăn kiếm bộn không lỗ.
"Chú Ngô, chú có biết đứa trẻ kia đang ở đâu không? Đã khỏi chưa?" Lý Dật Thành muốn gặp Thiên Thiên ngay lập tức, mặc dù nhiều năm không gặp, cũng không biết lúc gặp có nhận ra đối phương hay không, thế nhưng chính là không áp chế được tâm tư muốn đi gặp Thiên Thiên.
Những viên Dạ Minh Châu năm đó hắn cùng Thiên Thiên nhặt được, vẫn còn đặt trong hộp ở tủ đầu giường của hắn,hắn mang tới thủ đô,mang tới nước Mỹ, mang tới mỗi một nơi mà hắn đi, mỗi khi nhớ khoảng thời gian Thiên Thiên dẫn hắn đi chơi đùa chung quanh thì hắn đều lấy ra nhìn kỹ một phen, thưởng thức một phen.
*chú thích:
Trà Phổ Nhĩ: Loại trà được làm từ giống trà cổ thụ, giá thành khá đắt, lên men trong nhiều năm như rượu vang.
_____________________________________
Ok, hôm nay 2 chương thôi.
Mai rảnh lại edit tiếp (─‿‿─).