Trong lúc đang nửa tỉnh nửa mê, Chu Chính Ninh ngửi thấy được một mùi hương rất dễ chịu, là mùi của thảm thực vật được phơi dưới ánh mặt trời.
Ánh sáng rọi thẳng vào mắt, vì vậy cậu hơi nheo lại, giơ tay lên che chắn.
Chu Chính Ninh khó khăn mở mắt ra.
Trước mắt trắng xóa dưới tác động của ánh sáng cực mạnh, vài giây sau liền tan đi, cảnh vật xung quanh cũng dần hiện rõ.
Chu Chính Ninh phát hiện cậu đang nằm trên một bãi cỏ xanh, nơi này giống như hậu viện, được bao quanh bởi hàng rào kim loại màu xanh lục, bên ngoài rào chắn là khung cảnh hư vô.
Ánh sáng trên đỉnh đầu gay gắt đến mức làn da trở nên bỏng rát, cậu giơ tay chạm vào, ngay cả mái tóc cũng nóng lên.
Cậu có hơi ngây ngốc, đỡ mình ngồi dậy nhìn vòng quanh, nhận ra Diệp Phi bên cạnh cách đó không xa cũng đang nằm nhoài trên cỏ.
Về phần những đồng đội khác... hình như họ không có ở đây.
Chu Chính Ninh cũng chưa chơi được nhiều trò, những khu đăng nhập trước đều bị bao quanh bởi bốn bức tường, giống như ở phòng học trước đó.
Nhưng bây giờ...
Chu Chính Ninh bò dậy, chạy qua bên cạnh Diệp Phi ngồi xổm, duỗi tay lắc bả vai anh:
"Thầy Diệp, anh dậy đi dậy đi, sảnh đăng nhập này hình như có hơi lạ."
Cơ thể Diệp Phi đông đưa theo động tác hai cái, không có phản ứng.
Từ trước đến nay anh lúc nào cũng ngủ như chết, Chu Chính Ninh không để bụng, chỉ tăng thêm lực đạo, giống như đang cán bột làm mì. Thẳng đến khi Diệp Phi hơi nhíu mày mới ngừng lại.
Chu Chính Ninh giơ tay che đi ánh mặt trời chói chang, cố hết sức vươn cổ nhìn nơi khác, nói:
"Anh xem, khu đăng nhập này vậy mà là ở bên ngoài, chúng ta có cần đi tìm đồng đội khác không?
Chu Chính Ninh không nhìn qua, cậu chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của vải vóc, đoán là Diệp Phi đang ngồi dậy.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy anh đáp lại.
Chu Chính Ninh lo lắng, vô thức nhìn Diệp Phi.
Lúc quay lại cậu không khỏi giật mình, sợ tới mức phát run:
"Đệt mẹ!"
Người bên cạnh đúng là Diệp Phi, nhưng đôi mắt anh chẳng biết từ khi nào đã chuyển sang màu đỏ như máu.
Lúc Chu Chính Ninh quay đầu lại, người này đang ở gần trong gang tấc, vô cảm nhìn chằm chằm vào cậu, đồng tử đỏ đối lập với làn da tái nhợt, cực kỳ giống như công tước ma cà rồng trong truyện cổ tích.
Chu Chính Ninh cho rằng bản thân phải bị cắn chết, sợ tới mức lồng ngực nảy lên thình thịch.
Cậu dịch ra, giọng điệu run rẩy:
"Anh, anh Diệp, anh sao vậy?
Đôi mắt Diệp Phi bị ẩn sâu dưới mái tóc, mỗi khi gương mặt lộ vẻ không có biểu tình sẽ mang cho người khác cảm giác u ám.
Nhưng sau khi nghe thấy Chu Chính Ninh hỏi, Diệp Phi hơi nheo mắt lại, cong môi bật cười.
Khí tức nguy hiểm trì trệ tiêu tan, lần nữa biến thành bộ dáng cà lơ phất phơ.
Anh duỗi người:
“Làm sao? Anh có thể xảy ra chuyện gì được?”
Nói là như thế, nhưng Chu Chính Ninh không hoàn toàn yên tâm.
Cậu giơ tay chỉ:
"Mắt của anh...?"
Diệp Phi hơi sửng sốt.
Anh xoa mắt:
“Không có gì, không đáng lo, bệnh cũ, có lẽ lát nữa sẽ tự hết.”
“Ồ…” Chu Chính Ninh gật đầu, không nhịn được nhìn anh hai cái.
Cùng lúc đó, bên trong không gian đăng nhập vang lên thông báo nhắc nhở của hệ thống:
【Bíp -】
【Làm mới trò chơi, đang tải phó bản-】
【Địa điểm: Bệnh viện số 4 Chu Hải】
【NPC chính: Mạc Hàm】
【Cấp bậc: A】
【Số lượng: 6 người】
【Bíp -】
【Bởi vì không gian đăng nhập lần này khá lớn, phân bố người chơi ngẫu nhiên, vui lòng tập hợp tất cả người chơi trong vòng mười phút nữa, sau đó mới có thể lấy thông tin đăng nhập】
“Quả nhiên là muốn chúng ta đi tìm người.”
Nghe xong thông báo hệ thống, Chu Chính Ninh lại nhìn sang Diệp Phi, anh đang chắp tay sau lưng đánh giá hoàn cảnh, có chút không chắc chắn gọi:
“Đi thôi? Thầy Diệp.”
Diệp Phi hơi xuất thần nhìn chằm chằm nơi nào đó, không phản ứng.
“Thầy Diệp?”
“A?”
Chu Chính Ninh gọi anh lần nữa, lúc này Diệp Phi mới lấy lại tinh thần.
“Ừm, đi thôi.”
Nếu phó bản lấy địa điểm là bệnh viện, có lẽ bây giờ bọn họ đang ở sân sau, như vậy, khu vực này là để cho bệnh nhân thư giãn. Suy cho cùng thì mọi người đều biết, "Bệnh viện số 4" tám chín phần là bệnh viện tâm thần.
"Chậc, chẳng biết chị Tần có vào được không."
Chu Chính Ninh thở dài, cậu theo lối nhỏ cạnh vườn đi về trước, xem thử có thể đến cổng trước của bệnh viện được không, chừng còn có thể tìm được mấy đồng đội khác.
Bầu trời sáng sủa không có mây, mặt trời trên đầu dường như lớn hơn thực tế, cực kì nóng bức.
Cho dù dọc theo đường nhỏ đều có bóng cây che đậy, nhưng Chu Chính Ninh vẫn đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Cậu theo lối nhỏ vòng đến ven tường, vừa qua khỏi khúc ngoặt đã chạm mặt với ba người ở bên kia.
Bọn họ cách một quảng trường nhỏ, vì khoảng cách quá xa, Chu Chính Ninh không nhìn rõ lắm, chỉ có thể xác nhận bên kia có ba người.
Cậu nhảy lên tại chỗ, vẫy tay về phía ba người kia, sau đó chạy chậm qua.
Cùng lúc đó, hệ thống phát ra âm báo nhắc nhở:
【Xác nhận đã có năm người chơi đến phía Nam khu đất trống của Bệnh viện số 4 Chu Hải】
【Người chơi đang tiến hành đăng nhập】
【Bắt đầu đọc xếp hạng-】
【Tiểu đội Hy Vọng】
【576, Lưu Sơn】
【573, Trương Tú Hoa】
【080, Nhậm Hoa Nhan】
…
【Tiểu đội Một Đội Thần Kỳ Gây Đại Kinh Thất Sắc】
【160, Chu Chính Ninh】
【001, Diệp Phi】
Nghe thấy thông báo này, Chu Chính Ninh hơi bất ngờ.
Trước đây chơi vài trò đều là người chơi cá nhân, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy thông báo theo phương thức đội nhóm, có chút mới lạ.
Chỉ là...
Chu Chính Ninh quay đầu nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi chậm rãi đi phía sau, dường như đang ngắm cảnh, không để ý đến thông báo.
Chu Chính Ninh lo lắng hỏi:
"Thầy Diệp, người chơi cá nhân chẳng lẽ là chị Tần?"
Diệp Phi nhún vai:
"Cũng có thể không phải."
"Không thể nào, chỉ cần lập đội, hệ thống sẽ đưa chúng ta vào cùng nhau, chắc chắn không thể xảy ra lỗi. Trừ khi chị Tần chưa vào đội, vị trí cuối cùng bị người khác chiếm lấy."
Chu Chính Ninh hơi rầu, nhưng sau đó nghĩ lại, Tần Cảnh dù gì cũng là người chơi xếp hạng 51, chơi cá nhân cũng sẽ không có chuyện gì, cho dù lần này chưa cùng đội thì còn có lần sau.
Nghĩ vậy cũng không lo nữa, cậu chạy chậm về phía ba người ở tiểu đội Hy Vọng kia.
Nhưng chờ Chu Chính Ninh đến gần mới phát hiện, ba người đồng đội này không giống với tưởng tượng của cậu.
Tiểu đội Hy Vọng một nam hai nữ, trong đó có một em gái khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Em gái mặc một chiếc váy hoa hai dây đẹp đẽ, dáng vẻ ngọt ngào, mái tóc dài thắt thành hai bím buông xuống. Trông như một nàng công chúa dịu dàng dễ thương.
Chỉ là em gái hơi cau mày, như đang lo lắng sợ hãi.
Còn hai người khác... Chu Chính Ninh chắc chắn phải gọi họ một tiếng ông bà.
Lưng của ông cụ hơi còng, tóc ngắn hơi xám, làn da ngăm đen, trên mặt toàn là nếp nhăn, nhưng trông rất thật thà tốt bụng. Ông đẩy xe lăn, người ngồi trên đó là một bà cụ trạc tuổi ông.
Bà cụ tuy lớn tuổi nhưng ăn mặc rất thanh tú, mái tóc bạc buộc cao, trên người mặc một bộ sườn xám, áo choàng dài rũ xuống che đi đôi chân.
“Chào mọi người, cháu là…” Chu Chính Ninh đến gần, đột nhiên hơi mắc cỡ.
Cậu gãi đầu:
“Cháu là, cháu là người của đội còn lại, Chu Chính Ninh.”
Mặc dù tên tiểu đội khá ngầu, nhưng nói công khai như vậy Chu Chính Ninh cũng hơi xấu hổ.
Em gái đối diện giống như đang đoán sắc mặt của cậu.
Lúc thấy Chu Chính Ninh nhìn đội hình của mình không có bất mãn gì, ngược lại còn rất thân thiện chào hỏi, Nhậm Hoa Nhan mới thở phào cười nhẹ, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ trên má:
"Tiểu đội Một Đội Thần Kỳ Gây Đại Kinh Thất Sắc? Tên rất ngầu. Chào anh, em là Nhậm Hoa Nhan.”
Nhậm Hoa Nhan vươn tay, Chu Chính Ninh chú ý em gái này đang đeo sợi dây bện màu đỏ.
Cậu không nhìn lâu, lịch sự bắt tay Nhậm Hoa Nhan, hỏi:
"Em có thấy đồng đội khác của chúng ta không? Hình như còn thiếu một người."
“Không có, chỉ có đội em từ sân phía Tây qua đây thôi."
Vừa nói, tầm mắt Nhậm Hoa Nhan lướt qua Chu Chính Ninh, nhìn về Diệp Phi chậm rãi phía sau:
“Đó là…?”
Chu Chính Ninh nhìn theo tầm mắt:
“À, là đội trưởng Diệp Phi của bọn anh.”
Diệp Phi có lẽ nghe được Chu Chính Ninh nhắc tới, anh cười vẫy tay với Nhậm Hoa Nhan.
Nhậm Hoa Nhan lúc này thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu của Diệp Phi, em hơi sửng sốt, không biết hành động gì liền giơ tay đáp lại.
“Cành cạch”
Đúng lúc đó, mọi người nghe thấy tiếng khóa cửa đóng mở cách đó không xa.
Chu Chính Ninh theo bản năng xoay lại, cửa bệnh viện mở ra. Sau đó, một mảnh trang phục đỏ lướt qua, có người bước ra khỏi cánh cửa.
Người nọ dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo khoác dài đỏ sậm, mái tóc dài tùy tiện cột sau đầu, ngoại hình…
Rất đẹp trai, Chu Chính Ninh chỉ có thể miêu tả như vậy.
【Người chơi cá nhân】
【002, Giản Linh Tây】
“…”
Nghe thấy tên này, Chu Chính Ninh hơi choáng váng.
Ai? Giản Linh Tây??
Cậu vô thức nhìn qua Diệp Phi.
Diệp Phi đứng sau cậu không xa, anh nhìn thẳng về phía Giản Linh Tây, vẻ mặt có chút bất ngờ, không lên tiếng.
Giản Linh Tây tỏ vẻ như không có gì, hắn bước xuống bậc thang thấp ở cửa, đi về phía bọn họ.
Chu Chính Ninh để ý, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người Diệp Phi.
Chu Chính Ninh nhớ lại trước kia có nghe nói, Giản Linh Tây ở trung tâm quảng trường ngồi chờ Diệp Phi cả mấy ngày.
Chẳng lẽ hai người thật sự có thù? Bây giờ chắc là không đánh nhau đâu chứ…
Chu Chính Ninh hơi lo lắng, ánh mắt liên tục đảo qua hai người.
Cậu thấy, đôi lông mày vốn cau nhẹ của Diệp Phi được thả lỏng, thay vào đó là một tia hứng thú.
Diệp Phi cong môi cười khẽ, đôi mắt đỏ tràn ngập phấn khởi, đối diện với Giản Linh Tây, giọng điệu hơi nâng lên:
“Là cậu à.”
Giản Linh Tây híp mắt, có chút lạnh lùng.
Lông mày hơi nhướng lên, trên mặt không có biểu cảm, chỉ trầm mặc đáp lại Diệp Phi.
Chu Chính Ninh chưa rõ tình huống như thế nào:
“Hả? Thầy Diệp, chẳng phải anh bảo không quen sao, các anh gặp nhau rồi à?”